Mèo Hoang Của Học Bá Quá Quyến Rũ

Chương 8: Quần của tôi đâu rồi!!

U235: 【 Cũng không phải không được. 】

Phàm Độ nhìn chằm chằm mấy chữ này trên màn hình, khẩn trương tới nổi mồ hôi t ra đầy tay, hầu kết nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt cầm lòng không được mà đỏ lên.

Cậu ta đồng ý rồi......

Phàm Độ sau khi vui mừng xong lại tự hỏi sau khi thổ lộ thành công thì bước tiếp theo nên làm cái gì đây?

U235:【[ hình ảnh ] Bạn trai, cho cậu xem hình xăm tớ vừa mới vẽ nè. 】

U238: 【 Hình này là lần trước tớ có gửi qua cho cậu xem bản phác thảo hình xăm được tuyển chọn đó? 】

U235:【Chính là lấy bức vẽ đó làm linh cảm, hình xăm này là bức vẽ tiếp theo của hình đầu tiên mà tớ vẽ đó, đáng tiếc là không phải tớ tự mình xăm cho người ta.】

U238: 【 Vì cái gì cậu không tự mình xăm được?】

U235: 【 Sợ hư da của người ta đó, kỹ thuật của tớ còn chưa tới trình độ đó đâu. 】

U238: 【 Nếu có cơ hội cứ xăm cho tớ, tớ không sợ bạn trai của mình làm hư da mình đâu.】

U235: 【 Tớ đây xăm cho cậu mấy đường vân xấu chết luôn. 】

U238: 【 ĐM, cậu có thể hay không có thể, thể hiện vẻ đáng yêu của một người bạn trai. 】

Việc thổ lộ này giống như không có bao nhiêu ảnh hưởng tới bọn họ, bọn họ lúc trước là như thế nào nói chuyện phiếm, hiện tại vẫn là như thế nấy nói chuyện với nhau.

U238: 【 Cậu có thể hay không cho tớ cảm giác đang có bạn trai là như nào được không? 】

U235: 【 Chúc cậu ngủ ngon, bạn trai của tớ. 】

Phàm Độ nhìn chằm chằm hai chữ "Bạn trai" trên màn hình này nhìn đến ngẩn ngơ cả người, cậu đột nhiên đứng lên, rồi chạy tới phòng bếp, kéo cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lon bia, uống hơn phân nửa lon, cậu mới bình tĩnh lại.

Còn không phải chỉ là một tiếng bạn trai sao, xem bộ dáng không có tiền đồ này của mình mà xem.

Phàm Độ đột nhiên tỉnh táo lại mà kiềm chế bản thân mình, cậu gần như là đem "Cao lãnh" hai chữ này khắc vào trong xương cốt, hiếm khi nào có thời điểm xúc động như vậy, về điểm này mỗi lần nói chuyện huỵch toẹt ra như vầy, chỉ có thể là khi cùng U235 nói chuyện phiếm.

Cậu thậm chí còn bắt đầu chờ mong đến khi cùng U235 gặp mặt.

Tâm sự của thiếu niên giống như cỏ dại lâu ngày không nhổ, ở trong l*иg ngực bồng bột của thiếu niên mà sinh trưởng, làm cậu xúc động bồi hồi đến nổi ngủ không yên, Phàm Độ bò dậy, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, viết xuống bức thư tình quan trọng nhất đời này.

Đặt bút chấm một dấu chấm câu cuối cùng trong thư tình, cậu lại thất thần, "Mình đây là làm sao vậy?"

Cậu đem bức thư tình trong tay nhìn hết lần này tới lần khác, một bên cười nhạo chính mình ấu trĩ, một bên lại không đành lòng xé xuống bức thư mà cậu tự cho là đại tác phẩm về tình yêu, nhưng mà trắng trợn táo bạo mà để ở trên bàn cũng không tốt lắm, đành đem thư tình ném tới dưới giường.

Thời điểm cậu nằm ở trên giường, trái tim vẫn còn rung động mà đập loạn nhịp, "Có lẽ sẽ có một ngày có thể đưa cho cậu ấy bức thư này."

Lần đầu tỏ tình thành công, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sự là quá lớn, dẫn tới Phàm Độ ngày hôm sau suýt nữa là đến lớp trễ, vừa đến cửa phòng học, Tạ Cố cũng vừa chạy tới đây liền đυ.ng vào nhau.

Hai thiếu niên liếc nhau, hai người một lời mà phụt ra câu chửi bậy, "CLGT!"

Phàm Độ đối đáp Tạ Cố tỏ vẻ không có gì tức giận, "Chậc, sáng ngày ra đã gặp ăn vạ."

Tạ Cố thì lại liếc mắt nói, "Sáng ngày ra đã giẫm phải c*c chó."

Bọn họ đều ngoảnh đầu đi không thèm nhìn mặt đối phương, hai nam sinh từ trước tới nay đều ghét lẫn nhau liếc nhìn nhau mà than một tiếng, "Hừ ——!"

Thầy Trọc ôm trong tay một đống giáo án đi tới, nhìn bọn họ hai người giống như thần giữ cửa, ngăn ở cửa phòng học, "Vào học đi, hai em đứng ở đây làm gì?"

Phàm Độ cùng Tạ Cố lập tức tách ra, một người vào bằng cửa sau, một cái đi vào cửa trước, rõ ràng là ngồi cùng bàn, lại chia làm hai đường mà vào, ngay cả đường đi cũng không muốn đi chung, như là sợ gần đối phương dù chỉ một chút.

Tiết đầu học môn ngữ văn nên không tránh khỏi phía dưới lớp học trên cơ bản đều ngã trái ngã phải, chỉ có Phàm Độ, lưng eo thẳng tắp, một chút cũng không nghã mà nghiêm túc nghe giảng.

Thầy Trọc đứng ở trên bục giảng phóng mắt nhìn xuống bên dưới lớp học, học sinh như một mảnh ruộng bị gió lay mà ngã lên ngã xuống, liếc mắt một cái liền lựa chọn Phàm Độ, "Nào Phàm Độ, em đọc diễn giải đoạn đầu này một lần cho mọi người nghe nào."

Phàm Độ đọc mà không cần cầm sách, "Lục vương tất, tứ hải một; Thục Sơn ngột, A Phòng xuất. Phú áp tam bách dư lý, cách ly thiên nhật......"

Cậu không phải là cầm sách mà đọc, mà là học thuộc lòng rồi đọc, tốc độ đọc nhanh chóng nhưng rõ ràng, trong lớp các bạn học đọc dò theo sách còn không kịp, càng không nói đến đọc thuộc lòng, Thầy Trọc kinh ngạc đến nổi trợn mắt há hốc mồm, ông hôm nay vừa mới bắt đầu bài giảng A Phòng cung phú, còn chưa có yêu cầu ngâm nga hết bài thơ, Phàm Độ thế nhưng đọc hết bài luôn rồi.

Cậu đem cả bài thơ mà siêu quần xuất chúng ngâm nga một lần, thậm chí còn cảm thấy không đủ mà đem những câu trọng điểm cần lưu ý trong bài cũng đọc luôn một lượt, lúc này mới ngưng lại mà trả lời, "Đã đọc xong thưa thầy."

Tạ Cố thấy vậy lén lút ở trên ghế thả một cái bong bóng nước, cùng Trần Húc Dương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trộm cười trong lòng chờ xem kịch hay.

Thầy trọc còn chưa hết khϊếp sợ lấy lại tinh thần, xua xua tay, "A, tốt, được rồi em ngồi xuống đi."

Phàm Độ xem cũng chưa xem qua ghế, đặt mông ngồi xuống, bong bóng nước trực tiếp phun ra, trùng hợp quần đồng phục lại là chất liệu thấm hút nước, lúc này quần dài lẫn qυầи ɭóŧ đều trực tiếp ướt đẫm.

Phàm Độ: "......"

Tạ Cố giả vờ vỗ tay khen cậu, "Bạn cùng bàn, học thật giỏi."

Phàm Độ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn, "Cậu muốn chết à ——"

Tạ Cố nửa điểm cũng không sợ cậu ta, còn đắc ý dào dạt mà cười, thiếu điều ở trên mặt viết, "Cậu có giỏi thì đánh tôi đi!"

Phàm Độ xoay chuyển bút máy trong tay, vặn ra sau cái, làm bộ như vô tình mà nhắm ngay mặt Tạ Cố để sửa bút, sau đó mực nước liền phun ra, "Ôi! Thật ngại quá, lỡ trúng cậu rồi!"

Tạ Cố: "......"

Phàm Độ nhìn dấu vết mực nước trên mặt hắn, nghĩ thầm ai sợ ai.

Tạ Cố nghiến răng nghiến lợi, "ĐM!"

Vừa hay chuông tan học liền reo lên, bọn họ hai người giống như con thỏ mà chạy vụt ra, đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Cũng may Phàm Độ hôm nay vừa được phát cho hai bộ đồng phục, ướt một cái quần cũng còn một cái khác đổi, cậu đem quần mới treo ở trên ván cửa, quần mới vừa ướt cũng treo lên luôn, còn không kịp duỗi tay lấy quần thay, lúc này hai cái quần, vèo một cái bị ai đó túm đi rồi.

Lúc này chỉ còn dư lại một cái qυầи ɭóŧ, Phàm Độ, "......"

Cậu không thể nhịn được nữa, vì thế trong phòng vệ sinh vang lên tiếng rống giận: "Tạ Cố ——!"