Cách vách còn đang tiếp tục, Thu Nhuyễn Nhuyễn không chịu được xin tha: “Tướng công, không được, sắp bị chàng chọc hỏng rồi…”
“Nhuyễn Nhuyễn ngoan, chỉ đến một lần nữa, ngày mai lại tiếp tục lên đường, là có mấy ngày không thể làm.” Mạc Ly dỗ tiểu tức phụ, dưới thân lại không ngừng rút ra cắm vào, tới tới lui lui tiếp tục lăn lộn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn hừ hừ thừa nhận hắn cậy mạnh, lần đầu còn được, thoải mái đến nàng run rẩy, thời gian lâu liền không được, tuy nói vẫn thoải mái, nhưng có vẻ hơi hơi đau.
Nghe hắn nói như thế, Thu Nhuyễn Nhuyễn dù có chút khó chịu, lại vẫn tích cực đón ý nói hùa động tác của hắn.
Giường lắc tới nửa đêm về sáng, hai người thoải mái đến thở dài kết thúc lần tình sự đã lâu này.
Mạc Ly hôn hôn tiểu tức phụ mệt mỏi, đứng dậy xuống giường đi ngâm khối khăn ướt, cẩn thận lau lau thân mình cho tiểu tức phụ, chờ hắn bận việc xong, Thu Nhuyễn Nhuyễn đã ngủ, Mạc Ly lại hôn hôn mặt nàng, mặc vào áo ngủ cho nàng.
Làm xong này đó, hắn mặc tốt quần áo, đi đến trước bàn, nâng bút viết mấy câu chú ngữ ở trên giấy vàng, đốt dưới ánh nến, liền ngồi ở trên ghế đả tọa.
Chẳng được bao lâu, ngoài cửa vang lên một thanh âm: “Địa Tiên Minh Tịnh của huyện Thanh Thủy bái kiến quốc sư.”
Mạc Ly mở mắt ra, nói ra cửa: “Mời vào.”
Một nam tử không cao đẩy cửa vào, hành lễ với Mạc Ly, rồi lấy ra một quyển sổ con thật dày trình lên, nói: “Khởi bẩm quốc sư, huyện Thanh Thủy ba năm gần đây phong điều vũ thuận cũng không có yêu nghiệt quấy phá, tinh quái tu hành chung quanh cũng đều an thủ bổn phận, không phạm quy củ.”
Mạc Ly tiếp nhận sổ con nhìn kỹ, biểu tình túc mục, hỏi: “Trước khi bổn tọa tiến vào huyện Thanh Thủy đã nghe nói huyện Thanh Thủy có một cá chép tinh thích giao hợp với người, liệu có việc này?”
Minh Tịnh lắc đầu, giải thích: “Quốc sư hiểu lầm, cá chép tinh ở Noãn Hương Các cũng không phải là tinh quái tu luyện, bất quá là một kỳ nhân, người này có vυ' nữ nhân, lại có dương căn nam nhân, chuyện cá chép tinh chỉ là một mánh lới kỹ viện bịa ra thu hút quần chúng thôi.”
Mạc Ly gật gật đầu, lại tiếp tục xem sổ con trong tay, Minh Tịnh trong lòng lo sợ, cúi đầu chờ Mạc Ly lên tiếng.
Mạc Ly nhìn nhìn huyện chí huyện Thanh Thủy mấy năm gần đây, cũng không có gì khác, liền cho Minh Tịnh đi.
Nghe Minh Tịnh nói cái kỹ viện gọi là Noãn Hương Các kia, không cần nghĩ, chắc chắn Lưu Kỳ đã đi chơi bời một phen, nói vậy ngày mai lên đường hắn sẽ sinh động như thật mà kể tin thú vị lúc hắn ở Noãn Hương Các, khẳng định có thể nghe được về cá chép tinh từ trong miệng hắn.
Hắn có thể biết được chuyện cá chép tinh, cũng là vì lúc tiến vào huyện Thanh Thủy, khai thông tâm, một tai nghe tiếng sinh linh khác nói chuyện.
Ngày thứ hai Mạc Ly tỉnh sớm, nghĩ tối hôm qua lăn lộn tiểu tức phụ tàn nhẫn, nhưng thật ra không vội vã lên đường, để tiểu tức phụ nghỉ ngơi nhiều hơn.
Mạc Ly hôn hôn trán tiểu tức phụ, lại hôn hôn khuôn mặt tiểu tức phụ, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, đang muốn lại hôn hôn tiểu tức phụ thì bị tiếng nói chuyện phía dưới cắt đứt. Người nọ thanh âm lớn, hắn ở trong phòng còn có thể nghe rõ ràng, chỉ nghe hắn ta cao giọng hỏi: “Tiểu nhị, Lưu công tử Lưu Kỳ có ở chỗ ngươi nơi này?”
“A, đây không phải Hồ gia sao, cơn gió nào thổi ngài tới, tiểu điếm hôm qua xác thật có một Lưu công tử vào cửa hàng.”
“Còn không dẫn đường!”
“Vâng vâng! Hồ gia ngài theo tiểu nhân tới.” Tiểu nhị vội dẫn đường lên lầu, trong lòng hắn phỏng đoán, chẳng lẽ là Lưu công tử hôm qua ở Noãn Hương Các đắc tội vị Hồ gia này? Tiểu nhị đột nhiên nghĩ đến cái gì, cũng không phải sao, hôm qua nghe Lưu công tử nói hắn ngủ tú bà Noãn Hương Các, chẳng lẽ là dùng thủ đoạn bỉ ổi gì?
Mạc Ly đỡ trán, Lưu Kỳ đây là lại trêu chọc cái phiền toái gì?
Mạc Ly buông tiểu tức phụ ra, đứng dậy mặc quần áo, liền nghe hành lang lại truyền đến tiếng bọn họ nói chuyện.
Tiểu nhị muốn gõ cửa phòng Lưu Kỳ, bị người gọi là Hồ gia trong miệng hắn cản lại, thấp giọng quát lớn: “Gõ cái gì mà gõ, kinh mộng đẹp của Lưu công tử, lão tử cho ngươi đẹp!”
Cái này làm cho tiểu nhị không hiểu, không phải tới tìm phiền toái sao?
Mạc Ly đang mặc quần áo cũng ngừng lại, không hiểu thế cục hiện tại này thế nào, bất quá thấy Lưu Kỳ không có nguy hiểm, hắn cũng không lo nữa, vẫn nên tiếp tục ôm tức phụ ngủ một lát đi.
Tiểu nhị bồi Hồ gia chờ, trong lòng buồn bực Lưu công tử này có địa vị gì, sao Hồ gia trước ny hoành hành ngang ngược cũng phải cung kính hắn như vậy? Phải biết rằng Hồ gia chính là quản gia của Hà viên ngoại, nhà giàu số một huyện Thanh Thủy, còn có vài phần quan hệ thân thích cùng với phu nhân Hà viên ngoại, thiên kim tiểu thư của huyện quan đại nhân, ở huyện Thanh Thủy không mấy người đáng giá cho hắn làm ra vẻ như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiểu nhị xoa xoa mồ hôi trên trán, cẩn thận hỏi: “Lưu công tử đêm qua ở Noãn Hương Các chơi khuya, khả năng một chốc còn khởi dậy nổi, Hồ gia không bằng đi xuống dưới lầu ngồi chờ, nếm thử cháo xanh của tiểu điếm.”
Hồ gia không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay nói: “Không cần.” Vẫn khăng khăng chờ ở cửa phòng Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ một chốc sao có thể tỉnh, Hồ gia đợi như thế liền đợi nửa canh giờ, phía dưới tiếng rao hàng dần dần nổi lên, những người khách khác ở lại khách điếm đã dậy không ít, vừa mở cửa nhìn thấy đoàn người Hồ gia hùng hổ vội vàng đóng cửa lại, sợ bị liên lụy.
Thu Nhuyễn Nhuyễn tỉnh, chôn ở trong lòng Mạc Ly ngáp, chờ hai người rửa mặt xong lại là chuyện non nửa canh giờ sau.
Lưu Kỳ còn chưa tỉnh, thế này là ở trong dự kiến của Mạc Ly, thằng nhãi này không ngủ đến khi hắn đi gọi là tuyệt sẽ không tỉnh dậy.
Mạc Ly bảo Thu Nhuyễn Nhuyễn chờ ở trong phòng, rồi mở cửa đi ra ngoài, đối mặt với Hồ gia.
Hồ gia này bộ dáng không phải hung hãn như tưởng tượng, thân thể gầy gầy nhược nhược, nhìn có chút tam tà rất nhỏ, cả người nhìn âm âm tà tà, Mạc Ly nhìn trên cổ hắn đeo thẻ bài đạo quan, một ít người luôn thích dùng một ít đồ vật bàng môn tả đạo tăng cường vận thế, đặc biệt là kẻ lăn lộn sòng bạc.
Mạc Ly chịu đựng ánh mắt hắn bất thiện đi đến cửa phòng Lưu Kỳ, đang tính gõ cửa, bị Hồ gia cản lại, tiểu nhị vội giải thích: “Hồ gia chậm đã, Hồ gia chậm đã, vị khách quan này đi cùng một đường với Lưu công tử.”
Hồ gia vừa nghe tiểu nhị nói như thế, nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười thành một đóa hoa không đẹp lắm, nói: “Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, công tử chớ trách, công tử chớ trách.”
Mạc Ly hơi hơi gật đầu, tiếp tục gõ cửa phòng Lưu Kỳ, gõ hai cái liền ngừng, bên trong không có bất luận tiếng động gì, Mạc Ly cũng không vội, chờ trong chốc lát lại gõ cửa hai cái, như thế hai lần, hắn gõ lần thứ ba, tiểu nhị hảo tâm hỏi: “Khách quan có cần tiểu nhân hỗ trợ?”
Mạc Ly lắc đầu, tiếp tục gõ, lúc này chỉ gõ một cái, đến cái thứ hai cửa liền mở, Lưu Kỳ đôi mắt còn híp mở cửa ra, vừa ngáp vừa hỏi: “Phải khởi hành sao?”
Mạc Ly không trả lời hắn, Lưu Kỳ đợi lâu không được Mạc Ly trả lời, lúc này mới mở mắt ra, bị một đống lớn người trước mắt dọa sợ, lui ra sau vài bước.
Hồ gia vội hành lễ nói: “Tiểu nhân Hồ Đại Cố thỉnh an quốc công gia.”
Quốc công gia?! Tiểu nhị và những người khác tức khắc kinh hãi, vội học bộ dáng Hồ Đại Cố quỳ xuống hành lễ với hắn.
Mạc Ly nhìn hành động bọn họ cũng không ngoài ý muốn, Lưu Kỳ trừ bỏ cái thân phận quốc công gia này, còn có cái gì có thể làm cho bọn họ tất cung tất kính như thế?
Lưu Kỳ cũng là nhân tinh, thấy tình hình như vậy cũng hiểu hơn phân nửa, ở chỗ này trừ quốc sư và phu nhân cũng chỉ có Đông Họa biết thân phận của hắn, là ai tiết lộ thì vừa nhìn là hiểu ngay.
Lưu Kỳ không vội không chậm mà mặc xong quần áo, hắn hỏi Hồ Đại Cố: “Ngươi là người phương nào?”