Đây là chỗ đau của Thu Nhuyễn Nhuyễn, nàng trời sinh Âm Dương Nhãn, có một con mắt phải là huyết đồng [đồng tử đỏ như máu], tuy rằng có thể xem khí vận sinh tử cho người, liếc mắt một cái là biết âm dương, nhưng hồng đồng yêu dị này càng có rất nhiều lần khiến nàng bị coi như có điềm xấu, coi như yêu nghiệt. Mũ có màn che này là phụ thân tự làm, trên lụa trắng làm màn che có dùng chỉ bạc thêu phù chú khắc chế hồng đồng, chỉ có xuyên qua màn che nàng mới có thể nhìn thấy thế giới trong mắt thường nhân.
“Chính là trên mặt có vết sẹo hay bớt?” Trưởng công chúa tò mò hỏi.
Còn không đợi Mạc Ly phủ nhận, Thu Nhuyễn Nhuyễn liền nhanh chóng gật gật đầu, thừa nhận là bởi vì trên mặt có sẹo nàng mới mang màn che.
“Dược tổ truyền của Trần thái y tẩy sẹo cực tốt, phu nhân nên thử một lần.”
Mạc Ly nhìn thoáng qua Thu Nhuyễn Nhuyễn, không vạch trần nàng, chỉ sắc mặt trầm trầm, Thu Nhuyễn Nhuyễn biết đây là hắn tức giận, hắn không thích người ta nói dối.
Thu Nhuyễn Nhuyễn tùy ý gật gật đầu, đồng ý với ý tốt của trưởng công chúa rồi không nói nữa, trong nhất thời an tĩnh lại có chút xấu hổ, cũng may không bao lâu đã đến phủ công chúa. Trưởng công chúa đi rồi, trong xe càng thêm an tĩnh, Thu Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu không dám nhìn hắn, Mạc Ly nhắm mắt dưỡng thần, cũng chưa từng phản ứng với nàng.
Đây là tình hình bọn họ ở chung, phảng phất hai bên đều không tồn tại.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy hết can đảm thanh thanh giọng, nói với Mạc Ly: “Trưởng công chúa nhìn cực tốt…”
Mạc Ly vẫn nhắm mắt, chưa từng đáp lời.
Thu Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục nói: “Các người thực đăng đối… Ta… Chàng muốn hòa ly cưới nàng ấy, ta sẽ thành toàn cho các người.”
Mạc Ly lúc này mới mở mắt ra, nhíu mày nhìn về phía nàng, nói: “Nói bậy gì đó?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn cho rằng mình chưa nói rõ ràng, nghĩ nghĩ, lại nói một lần: “Ta…” Thu Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói xong đã bị Mạc Ly ra tiếng ngắt lời: “Đừng miên man suy nghĩ.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn chỉ đành ngậm miệng, không nói.
Mạc Ly nhíu chặt mày vẫn không buông ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn có thể cảm giác được hắn không bình thường với trưởng công chúa, huống chi chính hắn. Chỉ là… hắn cũng không xác định hắn không bình thường trưởng với công chúa như thế, đến tột cùng có phải thích hay không.
Mạc Ly nhìn về phía Thu Nhuyễn Nhuyễn, ngay sau đó dời tầm mắt, buông mày, có phải thích hay không đều không quan trọng, thê tử hắn sẽ chỉ là Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Một đường không nói gì, Thu Nhuyễn Nhuyễn đỡ tay hắn xuống xe ngựa, lại không buông ra, lấy hết can đảm nói: “Chàng không nguyện hòa ly với ta, vậy không cần xa cách ta như vậy, chúng ta là phu thê không phải sao?”
Mạc Ly sửng sốt, vốn muốn rút tay ra, dừng lại, cầm tay nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ tới hắn sẽ như thế, xuyên qua lụa trắng thấy hai người nắm tay nhau, sửng sốt một hồi lâu, bàn tay hắn thực ấm áp, vừa lúc tương phản với nàng.
Mạc Ly cũng kinh ngạc vì bàn tay nàng lạnh lẽo, nói: “Trời lạnh thế này, nàng không nên đi ra.”
Nghe hắn nói xong, Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng muốn rút tay về, lại là bị hắn nắm gắt gao, Mạc Ly không nói, kéo nàng đi vào trong phủ.
Các quản gia đón nói đồ ăn đều chuẩn bị tốt, Mạc Ly hơi hơi gật đầu, nói: “Cho người đặt thêm mấy cái bếp lò ở nhà ăn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn trong lòng nhịn không được vui mừng, nàng nên sớm một chút chủ động thân cận với hắn!
Quản gia nhìn hai bọn họ kéo tay nhau, không khỏi hơi nhướng mày, xem ra trong phủ sắp có đại hỉ sự.
Vào nhà ăn, chờ hạ nhân đều lui ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới thật cẩn thận tháo xuống mũ có màn che, cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Mạc Ly lại không động đũa, nhìn đỉnh đầu nàng, nhìn nàng nhát gan co rúm, trong lòng đột nhiên phiền muộn, nếu được lựa chọn, lúc trước hắn cũng sẽ không cưới nàng.
Mạng hắn là sư phụ cho, tên cũng là sư phụ đặt, Mạc Ly Mạc Ly, mỗi một tiếng gọi tên này đều đang nhắc nhở hắn, không thể rời khỏi nàng.
Có đôi khi hắn nghĩ, lúc trước sư phụ cứu hắn có phải chỉ bởi vì hắn là thân thể thuần dương, vừa vặn có thể bổ sung với mệnh cách nàng, cho nên mới thu hắn làm đồ đệ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nâng mắt, dư quang thấy hắn còn chưa động đũa, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, động tác ăn cơm chậm lại, cũng không dám nhìn hắn, chỉ suy đoán trong lòng.
“Nàng sợ ta?” Mạc Ly hỏi nàng, cầm lấy chiếc đũa, gắp cho nàng miếng xương sườn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nào dám nói thật, lắc lắc đầu.
“Vậy vì sao không dám nhìn ta?”
“Không… Không…” Thu Nhuyễn Nhuyễn giảo biện, ngẩng đầu vội nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Không ai muốn bại lộ xấu xí của mình trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt người mình thích, nàng càng như thế.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói dối không hề có trình độ, sao giấu được Mạc Ly, Mạc Ly không ngăn được nghĩ mình làm quá mức chỗ nào, mới làm nàng sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không làm cái gì quá phận, duy nhất một chỗ là đối với nàng quá mức lạnh nhạt, nhưng vấn đề là hai người bọn họ đều ít nói, xa cách người khác, đều không chủ động, ở đâu ra có chuyện gì?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng đột nhiên nói đến hòa ly, so sánh với tính tình như nàng mà nói, hắn càng thích trưởng công chúa nhiệt tình như lửa, có người tươi cười đẹp đẽ sẽ làm tâm tình nhịn không được tốt lên, ai lại thích một người cả ngày sợ hãi rụt rè, một khuôn mặt như khóc tang?
Đổi phu nhân là không có khả năng, nên ngẫm lại làm thế nào sửa cho nàng tính tình này, quãng đời còn lại dài như vậy, hắn cũng không muốn luôn cùng nàng tương kính như băng.
Mạc Ly lại buông chiếc đũa xuống, nhìn nàng nói: “Xưa nay nàng đều cúi đầu, ngần ấy năm hình như ta cũng chưa từng cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, có thể ngẩng đầu cho ta nhìn kĩ một lần sao?”
Chiếc đũa trong tay Thu Nhuyễn Nhuyễn thiếu chút nữa bị dọa mà rớt xuống, bản năng nàng muốn cự tuyệt hắn, vẫn nhịn xuống xúc động, nhẹ nhàng gật gật đầu, lấy hết can đảm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Quanh thân hắn có một vòng kim quang nhàn nhạt, khí vận thật tốt.
Mạc Ly cũng nhìn nàng bất động, nhìn kỹ huyết đồng của nàng, khuôn mặt nàng giảo hảo, trên mặt có thịt nhìn vẫn còn nhỏ, vẫn là tiểu cô nương trong ấn tượng, ánh mắt trước sau như một mười phần trong vắt, huyết đồng ngoài ý muốn vẫn chưa thực đỏ, chỉ là huyết sắc nhàn nhạt, không yêu dị như lần đầu tiên nhìn thấy.
“Không phải rất tốt sao? Cần gì cúi đầu không dám nhìn ai?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn thói quen định cúi thấp đầu, thói quen của nàng, thói quen không tự giác có từ nhỏ, sửa không nổi.
Mạc Ly thấy nàng không nói lời nào, cũng không rối rắm việc này nữa, nói: “Màu sắc đôi mắt nàng hình như nhạt đi rất nhiều, không đỏ như trước kia.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nói: “Bởi vì bây giờ là buổi sáng.”
“Sẽ biến hóa theo thời gian?” Khó trách lần đầu tiên thấy nàng, đôi mắt đỏ như vậy, như là ác quỷ trong địa ngục.
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, giải thích: “Nếu thấy vật âm tà, màu sắc cũng sẽ gia tăng.”
“Vẫn nên cất giấu, hai mắt của nàng đây bao nhiêu đạo hữu cầu mà không được.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn do dự trong chốc lát, tiếp tục nói: “Còn có thể xem vận số sắp tới.”
Mạc Ly sửng sốt, vốn tưởng rằng đây chỉ là Âm Dương Nhãn bình thường, lại chưa từng nghĩ còn có thể xem vận số, sư phụ vì sao phải giấu hắn chuyện này?
“Nàng xem ta vận số thế nào?” Mạc Ly hỏi nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói thật: “Vận số chàng từ trước đến nay thật tốt.”
Phải không?
Mạc Ly hồi tưởng dĩ vãng, tựa hồ từ lúc được sư phụ cứu, hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, còn trước khi gặp được sư phụ, hắn chính là cái trứng xui xẻo, làm cái gì cũng có thể làm hỏng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy hắn không nói lời nào, nghĩ nghĩ, hỏi: “Về sau làm việc có yêu cầu gì, có thể cho ta cũng đi sao?”
Mạc Ly nhìn về phía nàng, đột nhiên ngộ đạo, còn nhớ rõ sư phụ trước kia từng nói, mệnh cách hai người bọn họ là hai cực đoan, hợp tắc phụ, phụ đắc chính, phân tắc tai, vạ đắc lai, đây cũng là nguyên nhân vì sao sư phụ cứng rắn muốn bọn họ thành thân.
PS: Các nàng phải bình tĩnh. Đoạn đầu có vẻ vật tí thôi, về sau thì sủng thôi rồi.