Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 19: Tám trăm hai ba ngày

Lần trước Lục Tuyệt còn chưa cao đến ngực cô, bây giờ nhóc đã là một thiếu niên cao hơn cô rồi.

Ninh Tri cảm thấy rất thần kỳ, cái này chắc cũng coi như cô nhìn chồng mình lớn lên đi!

“Lục Tuyệt, em còn nhớ chị không?” Ninh Tri thử hỏi.

Đối với cô mà nói, lần này cách lần trước gặp tiểu Lục Tuyệt chỉ mới mấy ngày nhưng với nhóc con mà nói thì có lẽ đã trôi qua mấy năm.

Thanh thiếu niên Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô một cái, không đáp lời, thâm chí nhóc còn đem tay mình rút khỏi tay Ninh Tri, né tránh.

Ninh Tri sửng sốt, tiểu Lục Tuyệt không nhớ cô sao?

Ninh Tri có chút mất mát, “Sao em lại ở chỗ này? Tài xế đâu?”

Mỗi khi Lục Tuyệt đi ra ngoài đều sẽ có tài xế đón đưa mà hiện tại vì sao nhóc lại đi một mình trên đường?

Người mắc bệnh tự kỷ thích đồ vật xoay tròn, những bánh xe lăn tròn trên đường cái thường hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, hơn nữa bọn họ còn không biết tránh xe, để họ đi một mình ngoài đường là quá mức nguy hiểm.

Ninh Tri nhíu mày, “Mẹ em có biết em đi ra ngoài không?”

Lục Tuyệt mím môi, một hồi lâu sau nhóc mới mở miệng, “Tám trăm hai mươi ba.”

Hiện tại nhóc đã là thanh thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục, giọng nói khàn khàn không giống với thanh âm trầm thấp sau khi nhóc trưởng thành.

“Tám trăm hai ba gì cơ?” Ninh Tri không hiểu ý nhóc.

Mi mắt Lục Tuyệt nửa rũ, lông mi cong dài mềm mại khẽ run, làn da trắng trẻo, khuôn mặt ngây ngô hơi nhíu lại, trên mặt có vài phần bất mãn còn có vài phần ấm ức.

Cực kỳ giống một nhóc con đáng thương.

Tim Ninh Tri như bị nhóc dùng đầu ngón tay nhẹ chọc một cái, mềm nhũn.

Cô hạ giọng, hỏi lại nhóc một lần nữa, “Em có thể nói cho chị biết tám trăm hai ba có nghĩ là gì được không?”

“Tám trăm hai ba ngày.” Lục Tuyệt nâng mi mắt lên, đôi mắt đen sạch sẽ yên tĩnh nhìn cô.

Nhất thời Ninh Tri không có phản ứng lại.

Lục Tuyệt lại buông mi mắt xuống, không để ý đến cô nữa.

Ninh Tri không hiểu ý của nhóc, cô hỏi nhóc: “Lục Tuyệt, em đã đi ra ngoài bao lâu rồi? Em tự đi ra ngoài à?” Chắc hẳn mẹ Lục sẽ không để Lục Tuyệt tự mình đi ra ngoài như thế này.

“Tự đi.” Thanh âm vỡ giọng của Lục Tuyệt vang lên.

Hình như nhóc cũng biết giọng mình trở nên kỳ quái, không dễ nghe nên vừa đpá lại xong nhóc lại mím chặt môi.

Tự nhóc chạy ra ngoài?

Ninh Tri nhíu mày, “Chị đưa em về Lục gia, người trong nhà nhất định đang rất lo lắng cho em.”

Lục Tuyệt không đồng ý cũng không lên tiếng từ chối.

Không biết Lục Tuyệt đã đi ra ngoài bao lâu, ánh nắng quá mức chói chang, Ninh Tri nhìn môi nhóc cũng đã khô nứt.

“Em có khát không, chị đi mua nước cho em.” Ninh Tri đột nhiên nghĩ đến trên người mình không có tiền, “Trên người của em có tiền không?”

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, sau đó lấy tiền từ trong túi quần ra đưa cho Ninh Tri.

Ninh Tri không nhận tiền trong tay nhóc mà lôi kéo Lục Tuyệt đi tới công viên phía trước.

Đối Lục Tuyệt mà nói, nhóc có thể nhìn đến cô, cho dù cô có hiện thân thì cũng chẳng có gì khác biệt nhưng đối với người đi đường thì khác, đột nhiên nhìn thấy một người hiện ra nhất định sẽ bị dọa sợ.

Trong công viên không có người, Ninh Tri đổi mười mặt trời nhỏ lấy mười phút hiện thân.

Trong nháy mắt hiện thân, Ninh Tri cảm nhận được độ nóng, còn có ánh nắng mặt trời mãnh liệt.

Thật là không thể tưởng tượng được, cô cảm thấy sức mạnh của mặt trời thật lớn. Mà mặt trời nhỏ do Lục Tuyệt tạo ra...... Ninh Tri nhìn nhóc một cái, ngốc ngốc, vẫn đáng yêu như cũ.

Cảm giác nóng bức đánh úp khiến môi Ninh Tri cũng có chút khô, cô lôi kéo tay Lục Tuyệt, “Đi thôi.”

Cô dẫn nhóc đi mua nước.

Hiện tại là giữa hè, toàn bộ thành phố oi bức như lò nung, chỉ mới đi trong chốc lát mà Ninh Tri đã bắt đầu chảy mồ hôi.

Gần công viên có một cửa tiệm tạp hóa, Ninh Tri mang Lục Tuyệt đi đến đó.

Cô mua hai bình nước.

Bà chủ đang cắn hạt dưa bị cô gái đi tới trước mặt trả tiền làm cho sửng sốt, cũng không biết con cái nhà ai mà lại xinh đẹp như vậy, khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn, mắt to tròn lại linh động, cái miệng nhỏ hồng hồng như thoa một lớp son mỏng, ngay cả da cũng trắng như sữa bò vậy.

Bà không biết phải hình dung như thế nào, dù sao thì bà cũng cảm thấy cô gái trước mặt này so với mấy nữ minh tinh trang điểm đậm trên ti vi còn đẹp hơn nhiều.

“Bà chủ, thối tiền lẻ.” Ninh Tri cũng chú ý tới ánh mắt không ngừng đánh giá mình của bà chủ, cô cười cong mắt với đối phương.

Bà chủ nhịn không được khen ngợi nói: “Cô bé, cháu xinh quá. Dì sống hơn nửa đời người rồi đây là lần đầu tiên thấy người đẹp như cháu đấy.”

Bà nhìn bàn tay Ninh Tri giơ qua nhận tiền thừa, bàn tay này của cô không giống như đã từng làm việc nặng, tay nhỏ trắng nõn, từng ngón tay tinh tế, đầu ngón tay còn có chút phấn hồng đào nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tốt.

Cũng không biết là nhà ai lại nuôi ra được một đứa con gái xinh xắn như vậy, nếu như bà cũng có một đứa con gái xinh đẹp như thế thì cho dù là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Nghĩ như vậy, bà chủ nhịn không được lại đánh giá thêm vài lần, thật sự là càng xem càng hâm mộ, hận không thể đem thằng con lười biếng của mình đổi thành một đứa con gái xinh xắn đáng yêu.

Nghe bà chủ nói thế, Ninh Tri cười càng thêm ngọt, dù sao thì là cũng là con gái, ai mà chẳng thích được người khác khen là xinh đẹp.

Ninh Tri cầm lấy hai bình nước, cô đang chuẩn bị đưa cho Lục Tuyệt phía sau, đảo mắt liền phát hiện không thấy Lục Tuyệt đâu nữa.

“Lục Tuyệt.”

Ninh Tri nhìn về phía cách đó không xa, đột nhiên phát hiện Lục Tuyệt đang đi về phía xe lui tới trên đường cái.

Cô cả kinh vội vàng đuổi theo.

Mắt thấy xe đã tới gần mà Lục Tuyệt lại không hề phát giác, tim Ninh Tri sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Lục Tuyệt nguy hiểm, không cần đi qua.”

Hai bình nước lăn xuống trên mặt đất.

Ninh Tri lảo đảo xông lên trước, tay cô túm lấy vạt áo Lục Tuyệt kéo về, cả người ngã gục trên mặt đất.

Ninh Tri bất chấp đau đớn trên chân, cô nhanh chóng kéo tay đang rũ bên người của Lục Tuyệt, “Em muốn đi đâu?”

Lục Tuyệt cúi đầu, nhóc mờ mịt nhìn Ninh Tri.

Ninh Tri đứng lên, “Em đừng chạy loạn nữa, làm chị sợ muốn chết.”

Trên đường có quá nhiều xe, nhóc lại không biết cách tránh xe, lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn.

“Máu, đỏ.” Tiếng nói khàn khàn của Lục Tuyệt mang theo vài phần hoảng loạn.

Ninh Tri cúi đầu, cô phát hiện đầu gối mình bị chà xát với mặt đất nên đang đổ máu.

Bây giờ da của cô rất trắng, cho dù chỉ là vết ửng đỏ cũng hiện lên rất rõ ràng chứ đừng nói tới việc bị trầy cả một mảng da lớn, thoạt nhìn rất khủng bố.

Lục Tuyệt nhìn máu đang chảy ra, giọng nói có chút gấp gáp, “Chị bôi thuốc, Chị bôi thuốc.”

Chị cần được bôi thuốc.

Ninh Tri nhớ tới lời Bá Vương nói lúc trước, sau khi cô hiện thân, nếu như cô bị thương ở thế giới này thì sẽ cảm nhận được đau đớn, bây giờ cô cảm thấy rất đau.

Lục Tuyệt đột nhiên đưa lưng về phía cô, cúi người xuống, “Cõng chị, đi bệnh viện.”

Lục Tuyệt muốn cõng Ninh Tri đi bệnh viện.

“Không cần đi bệnh viện.” Còn có năm phút nữa thôi, những người khác sẽ không nhìn thấy cô.

“Cõng chị, cõng chị.” Lục Tuyệt kiên trì.

Dưới ánh nắng chói chang, môi Lục Tuyệt mím chặt, nhíu chặt mày như con thú nhỏ cố chấp.

Ninh Tri đành phải bò nằm trên lưng nhóc.

Vóc dáng của thiếu niên Lục Tuyệt so với cô còn cao hơn một ít nhưng phần lưng nhóc khá gầy.

Tay Ninh Tri gắt gao bám vào trên vai nhóc, sợ sức của nhóc không đủ sẽ làm ngã cô.

Cô nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai nhóc, “Không đi bệnh viện nữa, quay lại công viên vừa rồi.”

Lục Tuyệt nói: “Thuốc.”

“Chị không cần bôi thuốc.” Thời gian hiện thân của cô chỉ còn lại có năm phút, sao còn cần bôi thuốc làm gì, ước chừng miệng vết thương rất nhanh sẽ biến mất không còn nữa.

Lục Tuyệt cố chấp mở miệng: “Thuốc.”

Ninh Tri đành phải nói: “Đợi chút nữa chị dùng nước rửa sạch miệng vết thương là được rồi.”

Tiếp theo, cô duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai của Lục Tuyệt, cố ý hung dữ nói: “Lần sau không cho phép em chạy loạn nữa, em nhìn xem, chị đuổi theo em đến ngã luôn rồi.”

Lục Tuyệt không cảm nhận được đau đớn, nhóc chỉ cảm thấy tai bị nhéo có chút ngứa ngáy, nhóc buồn rầu đáp lại một tiếng, cõng Ninh Tri đến về phía công viên.

Một hồi lâu sau nhóc mới nói: “Không chạy.”

Bây giờ tiết trời oi bức, thân thể hai người dán chặt như vậy lại càng thêm nóng.

Sau lưng vừa mềm, lại vừa nóng, Lục Tuyệt cảm thấy rất kỳ quái.

Nhóc nhấp môi, bước chân nhanh hơn, quanh mũi vẫn thoang thoảng mùi hương thơm mát dễ chịu.

Trong công viên không có nhiều người lắm.

Ninh Tri ngồi trên ghế dài, hơi nâng chân lên.

Chân cô trắng nõn tinh tế, đặc biệt ở dưới ánh mặt trời lại càng có vẻ trắng nõn hơn, tạo thành hình ảnh đối lập với ghế dài tối màu bên dưới.

Lục Tuyệt nửa ngồi xổm trước ghế dài giúp cô rửa sạch miệng vết thương.

Động tác nhóc vụng về nhưng nhẹ nhàng cẩn thận, đầu ngón tay giúp cô lau đi từng hạt cát dính trên miệng vết thương.

Đau đớn truyền đến khiến chân Ninh Tri hơi giật giật.

Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô.

“Chị không động đậy nữa, em tiếp tục đi.” Ninh Tri thật sự rất sợ đau, đầu gối trầy một mảng da lớn còn đổ máu, nếu không phải sợ mình khóc nhè trước mặt tiểu Lục Tuyệt thì chắc cô đã đau đến đỏ mắt.

Từ nhỏ đến lớn cho dù Lục Tuyệt bị thương hay là sinh bệnh đều không khóc, cũng sẽ không kêu lên đau đớn, nhưng nhóc nhìn Ninh Tri nhíu mày, ngực cảm thấy rầu rĩ.

Lục Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương của Ninh Tri.

Ninh Tri sửng sốt, “Lục Tuyệt?”

Tiếng nói thiếu niên khàn khàn, “Phù chị.”

Nhóc lặp lại một lần nữa: “Phù phù chị.”

Ninh Tri còn nhớ rõ khi Lục Tuyệt còn nhỏ, lúc nhóc bị thương cô cũng giúp nhóc phù phù, không nghĩ tới bây giờ vị trí của hai người lại được đổi lại.

Ninh Tri cười cong mắt, Lục Tuyệt trước mặt ngây ngô đáng yêu quá mức, “Cảm ơn em, chị không đau nữa rồi.”

Cô vừa mới nói xong, mười phút hiện thân vừa vặn trôi qua, Ninh Tri lại biến về trạng thái chỉ có Lục Tuyệt có thể nhìn thấy. Đồng thời, miệng vết thương trên chân cô cũng biến mất không thấy nữa, làn da lại trắng như tuyết.

Cô đoán không sai, chỉ cần hết giờ, cho dù cô bị thương cũng sẽ khỏi ngay lập tức.

Hiện tại, phần da trên đầu gối Ninh Tri lại trắng nõn kiều nộn, một chút vết ửng đỏ cũng không có.

Lục Tuyệt nhìn chằm chằm chân cô, vừa rồi nhóc còn nhìn thấy miệng vết thương hồng hồng, bây giờ lại đột nhiên biến mất.

Lục Tuyệt cúi sát lại gần quan sát, hơi thở ấm áp của nhóc dừng ở trên đầu gối Ninh Tri, mặt cô nóng lên, hơi dịch chân ra chỗ khác.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Tuyệt, Ninh Tri cười nói: “Miệng vết thương của chị tốt lên rồi, cảm ơn Lục Tuyệt nha.”

“Miệng vết thương không thấy.” Lục Tuyệt hỏi cô.

“Đúng rồi, biến mất rồi.” Ninh Tri da mặt dày nói cho nhóc biết, “Bởi vì chị là chị thiên sứ đấy.”

Lục Tuyệt buông mi mắt xuống, tiếng nói khàn khàn thấp thấp, “Chị kỳ quái.”

Ninh Tri ngây ngốc, nhóc nhận ra cô?

Dưới ánh mặt trời, Lục Tuyệt mặc m đồ thể dục àu đỏ vẫn nửa ngồi xổm bên chân cô như cũ, mặt không biểu tình, nét mặt ngây ngô lại lộ ra vẻ an tĩnh, ngoan ngoãn.

Đầu quả tim Ninh Tri mềm nhũn, “Lúc trước em nói tám trăm hai ba ngày là có ý gì?”

Lục Tuyệt mím chặt môi.

Ninh Tri nói ra lời phỏng đoán của mình: “Chúng ta đã không gặp nhau tám trăm hai ba ngày rồi sao?”

Lục Tuyệt nâng mi mắt lên nhìn cô, một hồi lâu sau nhóc mới nặn ra tiếng “ừ” từ cổ họng.

Ninh Tri kinh ngạc, cho nên, nhóc vẫn luôn nhớ cô?

Sườn mặt trắng trắng của Lục Tuyệt cơ hồ dán lên chân Ninh Tri, đôi mắt của nhóc bây giờ đã là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, con ngươi đen nhánh an tĩnh nhìn cô, như là chịu ấm ức lớn lắm, cần được an ủi, có chút trẻ con.

Chị kỳ quái biến mất tám trăm hai ba ngày, mỗi ngày nhóc đều đếm.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại tiểu Tri Tri đã lấy về 20% hào quang, tồn kho còn 5 mặt trời nhỏ.

-----------------

Nghiên: Đọc đến đoạn "Mỗi ngày nhóc đều đếm" chời ơi, ngọt quá, ngày mai ta phải đi nha sĩ thôi các nàng ạ!! hự hự, chết mất!