Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 83
Địch Tinh Thần tìm chủ đề, hỏi nói: "Hai ngày này có phải anh không được ngủ ngon không?"
Bùi Úc "ừ" một tiếng, nói: "Ngủ không quen trên kiểu giường sưởi như này."
Địch Tinh Thần nói: "Cũng không biết em thích ứng được không."
Cậu cảm giác mình đang nói lời vô nghĩa.
Nhưng nói những điều vô nghĩa còn hơn là cả hai người đều trầm mặc không nói. Căn phòng dột nát này có gió lọt vào, bên ngoài gió lớn hơn một chút rồi, từ khe hở phát ra tiếng ù ù của gió.
Bùi Úc không nói chuyện chỉ khom lưng bưng chậu nước rửa chân của cậu lên.
"Em tự làm là được...."
Bùi Úc không nói, đổ chậu nước kia vào chiếc thùng bên cạnh.
Hắn cư nhiên đổ nước rửa chân cho cậu!
Cậu nghi ngờ nếu như hai người bọn họ trở thành người yêu, có phải Bùi Úc sẽ rửa chân cho cậu luôn không!
Nhưng cũng may thời điểm Bùi Úc không cười thoạt nhìn có chút lạnh lùng, dù làm việc gì cũng rất ân cần nhưng động tác cùng thần thái của hắn đều rất tự nhiên, rất trầm tĩnh.
Cho dù nịnh bợ cũng có thể ôn nhu đến mức tô như vậy, một chút cũng không làm người khác thấy xấu hổ, giống như chính hắn săn sóc như vậy không phải bởi vì thích cậu mới làm.
Địch Tinh Thần lau chân xong liền ngồi hẳn lên giường. Thấy Bùi Úc bắt đầu rửa mặt, cậu ngồi ở trên giường cởϊ qυầи.
"Anh ngủ bên nào?" Cậu hỏi Bùi Úc.
Bùi Úc ngậm bàn chải đánh răng quay đầu xem, nói: "Em ngủ bên trong đi."
Địch Tinh Thần xốc chăn lên rồi ngồi vào.
Bởi vì Bùi Úc còn đang đánh răng rửa mặt, cậu cũng chưa ngủ cho nên không cởϊ áσ khoác ngay, mà ngồi ở trên giường cầm điện thoại xem.
Kết quả cậu vừa mới mở Weibo lên liền nhận được hàng nghìn hàng triệu tin nhắn, Weibo của cậu trực tiếp bị đơ thoát ra một cách nhanh chóng.
Địch Tinh Thần cũng không dám xem tiếp nữa.
Mau ngủ thôi, hôm nay cậu "kinh tâm động phách"(1) đủ rồi, tốt hơn hết cậu nên để bản thân bình ổn lại.
(1) Kinh tâm động phách 惊心动魄: Vốn là dùng để chỉ những mỹ từ, quan niệm nghệ thuật sâu sắc khiến lòng người vô cùng rung động. Sau đó thường được dùng để mô tả bị sốc và hồi hộp đến cùng cực.
Giờ phút này, rốt cuộc cậu cũng bình tĩnh lại trong một thời gian ngắn ngủi. Cậu dựa người lên tường, ngơ ngẩn một lúc cho nên đến khi định thần lại, Bùi Úc đã rửa mặt xong.
Bùi Úc ngồi ở mép giường rửa chân, cậu ngồi phía sau lưng Bùi Úc, trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến đám người Quách Băng lo lắng.
"Cũng quá an tĩnh rồi đi!"
"An tĩnh làm người hưng phấn!"
"Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?!"
Giường đất đã bắt đầu nóng lên, ngồi lên có cảm giác đặc biệt ấm áp. Bùi Úc cúi đầu nhìn chân mình, nghĩ thầm, đều là chân nhưng vì sao giữa hắn và Địch Tinh Thần lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Chân hắn rất lớn, có thể lớn hơn Địch Tinh Thần rất nhiều.
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên phát hiện Địch Tinh Thần bò dậy, hắn quay đầu sang nhìn thì thấy Địch Tinh Thần đang bò tới.
Hắn hơi sửng sốt, có thể là do không khí, cũng có thể do tư thế, hoặc cũng có thể do hắn đang ở trong trạng thái căng thẳng, khi nhìn thấy cảnh tưởng Địch Tinh Thần bò đến chỗ hắn, máu trong người bỗng nhiên trào lên.
Địch Tinh Thần ghé mắt nhìn xuống giường, hỏi: "Có dẹp lê không ạ?"
"Có." Bùi Úc vội vàng cúi người, lấy một đôi dép lê màu đen dưới giường ra.
Đôi dép lê kia là của hắn, thuần đen, khi Địch Tinh Thần đi vào đem bàn chân cậu trắng đến phát sáng.
"Em muốn đi vệ sinh à?" Hắn hỏi.
"Không phải." Địch Tinh Thần nói xong cầm áo khoác của mình lên, móc hộp thuốc từ trong túi áo ra, nói: "Hoắc ca bảo em đưa cho anh, thiếu chút nữa thì quên."
Bùi Úc cầm lấy hộp thuốc mỡ kia, Địch Tinh Thần nhân cơ hội nhìn tay hắn, nói: "Sao lại bị sưng thành như vậy?"
Trông nghiêm trọng hơn so với lúc đánh đàn nữa, trên ngón út còn xuất hiện mụn nhọt sưng tấy.
"Vừa nãy lúc rửa mặt tôi có dùng nước nóng nên bị bỏng." Bùi Úc nói: "Có hơi đỏ."
"Hoắc ca nói hộp thuốc mỡ này của anh ấy rất hiệu quả, trước kia anh ấy từng bị nứt da rất nặng, đều dùng phương thức mà cô giáo dạy cho để trị."
"Đây là cô giáo đưa cho hắn?" Bùi Úc hỏi.
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng.
Bùi Úc nghĩ, Địch Tinh Thần biết thật nhiều.
"Ngày mai bôi đi, tôi sợ sẽ bị dính vào chăn." Bùi Úc nói.
"Phải bôi vào buổi tối mới có hiệu quả. Dính vào chăn thì cứ để nó dính." Địch Tinh Thần bò lên giường đất.
Bùi Úc "ừ" một tiếng, nói: "Được."
Thật nghe lời.
Bùi Úc lau chân, rửa tay lại lần nữa mới ngồi lên giường đất, nói: "Em uống nước không?"
Địch Tinh Thần lắc đầu, nói: "Không uống. Uống quá nhiều buổi tối sẽ phải đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở đây phải ra ngoài mới đi được đúng không?"
Bùi Úc "ừ" một tiếng, nói: "Có một nhà vệ sinh nằm ở góc bên trái cửa."
Hắn nói rồi nghiêng đầu nhìn Địch Tinh Thần: "Thật ra không cần ra ngoài cũng được, bên ngoài rất lạnh, nếu em muốn đi tiểu có thể dùng cái thùng kia.... Tôi nghe nói nếu trời lạnh người ở đây đều sẽ làm như vậy."
"Thôi bỏ đi." Địch Tinh Thần cười một tiếng.
Bùi Úc thấy cậu cười, bản thân cũng nở nụ cười. Ánh mắt hai người bỗng nhiên đối diện nhau, lại nhanh chóng rời khỏi.
Địch Tinh Thần rất căng thẳng, cậu hiện tại không có cách nào đối diện với Bùi Úc.
Bùi Úc thì động tâm, mỗi lần đối diện mắt với nhau đều khiến trái tim hắn đập nhanh.
Hắn vặn nắp bôi thuốc mỡ lên ngón tay bị nứt da, nói: "Nửa đêm đầu sẽ khá nóng, rất dễ khát nước, nếu em khát thì uống chút nước vào bằng không sáng hôm sau cổ họng em sẽ bị khô. Nửa đêm sau có thể sẽ có chút lạnh, nhất định phải chú ý."
Bầu không khí có chút kỳ lạ, Địch Tinh Thần cười gượng một tiếng, Bùi Úc cũng cười, sau đó hai người gần như cởϊ qυầи áo cùng một lúc.
Ông trời của tôi ơi.
Địch Tinh Thần vừa cởϊ qυầи áo vừa mím môi nghĩ, hai người bọn họ đang làm gì vậy!
Sau cậu lại có cảm giác không khí có hơi quỷ dị vậy nhỉ!
Đám người Quách Băng vội muốn chết: "Đáng ghét, không thể ghi lại hình ảnh kinh điển này!"
Địch Tinh Thần cởϊ áσ len trên người xuống, chỉ giữ lại bộ quần áo thu đông mỏng cùng quần giữ nhiệt, Bùi Úc duỗi tay cầm cái chăn qua.
Bọn họ tổng cộng có ba cái chăn, phía dưới được lót bằng một cái chăn, phía trên dùng chăn hai người đắp, còn thêm một cái chăn phủ lên trên nữa, tựa như hai người bọn họ đang nằm chung trong một cái chăn vậy.
Bùi Úc đem quần áo hắn vừa cởi ra đặt ở giữa hai tầng chăn, nói: "Ngủ đi."
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng nằm xuống.
Chỉ chốc lát Bùi Úc cũng nằm xuống, tắt đèn.
Trong phòng rất nhanh bị bóng đen bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chiếc giường sưởi này tuy rằng không lớn nhưng khi hai người nằm thẳng, ở giữa vẫn dòn dư một khoảng cách nửa người. Địch Tinh Thần nằm thẳng, kéo chăn bông xuống nhét nó xuống dưới cổ.
Nhưng lúc này cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ, cậu lật người lại, nằm nghiêng đưa lưng về phía Bùi Úc.
Bùi Úc nằm thẳng một lúc cũng nghiêng người, mặt hướng về phía Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nghĩ lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bùi Úc thích cậu, Nghiêm Chấp thích cậu, Hoắc Thành thích cậu, Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa có lẽ cũng thích cậu, còn có Ôn Nặc, thật khó nói, chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Ninh không hề có ý gì với cậu.
Trong bảy người khách mời thì cậu tóm được tận sáu người?
Chắc có lẽ do cậu suy nghĩ quá nhiều đi?
Thật hi vọng ngày mai không bao giờ đến, hãy để cậu dành toàn bộ quãng đời còn lại ở trong ổ chăn này đi.
Cũng không biết lúc này trong lòng Bùi Úc đang suy nghĩ những gì.
Nói thật, một người đàn ông trẻ tuổi, lại là nam chủ tinh lực cường hãn hơn người thường, ngủ chung giường với người mình thích, không có chút ý nghĩ nào chỉ trừ phi hắn là thái giám.
Cậu trước kia từng nghe những người bạn nữ kể rằng, khi mà lần đầu tiên bạn trai ngủ cùng các cô đều có cảm giác "khó chịu" không ngủ được. Rất thống khổ.
Thật vậy chăng?
Cậu là một người khá lạnh nhạt, cậu không thể tưởng tượng được phải chịu đựng cảm giác này như thế nào.
Bất quá cũng may người này là Bùi Úc, tương đối lạnh lùng.
Nếu hôm nay người ngủ cùng cậu là Hồ Anh hoặc Hoắc Thành, vậy thì thật đáng sợ.
Chỉ chốc lát Địch Tinh Thần đã thấy khô nóng.
Trong lòng khô, toàn thân nóng.
Cái giường sưởi này quá nóng.
Nhưng thật ra cũng không cứng đến mức khó chịu, đệm chăn rất mềm mại.
Chỉ trong chốc lát cậu bị khô nóng có chút chịu không nổi, vì thế vén chăn lên thò một cánh tay ra ngoài.
"Nóng sao?" Bùi Úc hỏi cậu.
Địch Tinh Thần "ừm" một tiếng, nói: "Có hơi."
Cậu nói xong lật người lại, nằm yên không động.
Bùi Úc thấy cậu nằm im, bản thân cũng nằm yên.
Hai người nằm trên giường đất, xuyên qua bóng tối nhìn lên trần nhà.
Đêm tối và sự yên tính cố tình chồng chất lên nhau, đối với một nam sinh hai mươi tuổi mà nói, giống như một ngọn lửa đốt cháy.
Thân thể lạnh lẽo bắt đầu nóng lên, cuối cùng thậm chí còn có một chút mồ hôi chảy ra. Bùi Úc xốc chăn lên chỉ đắt đến phần eo.
Địch Tinh Thần bỗng nhiên ngồi dậy.
"Em muốn đi vệ sinh." Địch Tinh Thần nói.
Bùi Úc bật đèn lên, Địch Tinh Thần nhấc chăn ngồi dậy, quay đầu liền thấy khuôn mặt đỏ bừng của Bùi Úc.
Dường như Địch Tinh Thần bị cảm nhiễm, cậu cũng đỏ bừng mặt, nhanh nhẹn bò ra khỏi ổ chăn, cậu mặc áo thu quần giữ nhiệt, thật cẩn thận chen chân trèo qua người Bùi Úc, Bùi Úc mở to mắt nhìn Địch Tinh Thần bước qua người hắn, từ góc nhìn của hắn, hắn chỉ cảm nhận được hơi ấm từ quần giũ nhiệt trên người Địch Tinh Thần, còn có mùi hương nhàn nhạt thuộc về Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần xỏ dép lên, tim đập như trống, mở cửa nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Bùi Úc nằm đó, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng đã thay đổi, mặt mày đều trở nên dữ tợn, hắn chợt lật người thò qua gối đầu Địch Tinh Thần, nằm một lúc lại nằm trở lại, nhéo ngón tay vừa đau vừa ngứa bị đông lạnh của mình.