Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 75
Thật ra, dù là quá khứ hay là hiện tại, mặc kệ là khách mời Lam phương hay là khách mời Hồng phương, lời nói việc làm của mọi người đều nằm trong ranh giới giữa tình bạn và tình yêu.
Khả năng tiếp nhận của cậu khác biệt đến mức trước đây không hề nhận ra, hiện giờ chỉ vì một cái biểu tình mà cậu phải phân tích nửa ngày, điều thay đổi chính là trạng thái và góc nhìn của cậu.
Cậu hiện tại chính là chim sợ cành cong(1), cậu không thể bởi vì một câu một ánh mắt của Hồ Anh và Đoan Nghệ Hoa mà nhận định bọn họ thích mình.
(1) Chim sợ cành cong 惊弓之鸟: Câu thành ngữ này dùng để chỉ người đã bị nạn một lần, chết hụt một lần hoặc đã bị một việc hay một người nào đó làm cho kinh hoàng thì sẽ trở nên bấn loạn, hoang mang, sợ hãi khi gặp tình huống tương tự đã xảy ra trước đó.
Có lẽ bản thân chỉ đang dọa chính mình mà thôi.
Cậu nhất thời không thể nói rõ, trở thành tình địch của khách mời Hồng phương và vạn nhân mê, cái nào kinh khủng hơn.
Đúng lúc này, Quách Băng bỗng nhiên đi đến.
Hắn đội mũ Lôi Phong, mặc áo khoác ngồi xuống bàn bên cạnh, nói: "Hiện tại chúng ta phân phòng ở trước đi?"
Tám người thẳng tắm nhìn về phía hắn: "Hiện tại?"
Hoắc Thành phun tào: "Đạo diễn, anh chờ bọn tôi ăn xong đã được không, anh đột nhiên đến nói như vậy sao bọn tôi nuốt trôi được."
Quách Băng nói: "Lát nữa các cậu còn phải về thay quần áo đúng không? Buổi diễn bắt đầu vào lúc 7 giờ, đầu tiên sẽ là phần diễn thường quy của nhà hát, khoảng một giờ, các cậu sẽ lên sân khấu lúc 8 giờ, tám người diễn như thế cũng mất nửa giờ đồng hồ, vậy là 8 rưỡi. Sau đó còn phải thu dọn đồ, chuyển nhà, vậy sẽ phải lặn lộn đến khuya, hơn nữa chuyển nhà buổi tối rất phiền."
"Cho nên các anh cũng biết các anh sắp xếp không phù hợp?" Đoan Nghệ Hoa nói.
Quách Băng cười nói: "Cho nên bây giờ mọi người phân phòng ở trước, bọn tôi có thể giúp mọi người chuyển hàng lý qua trước, những thứ còn lại các cậu có thể tự mình thu dọn nhanh hơn."
"Phân thế nào?" Hồ Anh hỏi.
Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều buông đũa xuống, Nghiêm Chấp kéo cổ áo, Bùi Úc đút hai tay vào trong túi áo.
Tám người trong lòng đều rất thấp thỏm.
Nghiêm Chấp, Bùi Úc, Hoắc Thành, Hồ Anh, bốn người đều khát vọng có thể được phân cùng phòng với Địch Tinh Thần.
Ôn Nặc là hy vọng.
Đoan Nghệ Hoa vừa rối rắm vừa muốn cùng được ở chung phòng với Địch Tinh Thần.
Lâm Thanh Ninh cũng rất khẩn trương, bất quá y khẩn trương là vì sợ mình sẽ được phân đến chung phòng với Bùi Úc.
Nhưng bọn họ đều không khẩn trương bằng Địch Tinh Thần.
"Công bằng y như bốc thăm." Quách Băng nói: "Chẳng phải lát nữa sẽ phải biểu diễn sao, mọi người thương lượng và quyết định thứ tự lên sân khấu, bọn tôi sẽ dùng thứ tự này để phân phòng.... Thật ra trước đó chúng tôi dự định không nói cho mọi người biết cách phân phòng, chỉ để mọi người tự do quyết định thứ tự biểu diễn, chờ sau khi buổi diễn kết thúc sẽ nói cho mọi người biết chúng tôi dựa theo thứ tự biểu diễn để phân phòng. Nhưng mà chúng tôi suy xét lại cảm thấy như vậy quá không công bằng, vẫn là nói cho mọi người trước để mọi người tự quyết định!"
Không biết, các khách mời thường bị động, hiện giờ để bọn họ tự quyết định, từ bị động biến thành chủ động, Tu La tràng chẳng phải sẽ mở ra sao?
Cậu hiện tại đã đủ khẩn trương, tổ chương trình có thể đừng làm trò nữa không!
Địch Tinh Thần nhìn những người xung quanh.
"Thứ tự lên sân khấu để xác định phòng ở?"
Quách Băng gật đầu: "Số 1 và số 2 một phòng, số 3 và số 4 một phòng. Lấy điều kiện này để tính."
Hắn nói xong người quay phim lập tức vây lại, thiết bị camera bật lên tất cả đều nhắm vào toàn bộ biểu tình trên mặt bọn họ.
Quả nhiên, tổ chương trình có ý định muốn xem Tu La tràng.
Bởi vì có camera ghi hình, biểu tình trên mặt mọi người đều nghiêm túc, bọn họ ở trước camera đều sẽ khắc chế rất nhiều.
"Phát sóng trực tiếp rồi sao?" Hồ Anh.
"Vẫn chưa, trước khi buổi diễn bắt đầu sẽ phát sóng." Quách Băng nói.
Mọi người trầm mặc một lúc, Đoan Nghệ Hoa mở miệng trước: "Vậy chúng ta bắt đầu quyết định thứ tự đi."
Địch Tinh Thần ổn định tinh thần.
Những lời kế tiếp bọn họ nói khẳng định đều tràn ngập tâm tư của bản thân, ai muốn cùng phòng với ai, ai với ai là bạn, ai với ai là tình địch, có thể phát hiện ra dấu vết trong lời nói của từng người bọn họ.
Cậu nhanh chóng định lại tinh thần, tập trung toàn bộ sự chú ý.
"Tôi cảm thấy Hồ Anh là người đầu tiên." Hoắc Thành mở miệng trước.
Mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thành.
Khóe miệng Hồ Anh hơi hơi kéo, lại mang theo ba phần địch ý: "Vì sao?"
"Bởi vì tiết mục của cậu hot nhất, thích hợp để mở màn, chúng ta biểu diễn không chỉ để khán giả tại hiện trường xem, còn phải phát sóng trực tiếp nữa, tôi cảm thấy tiết mục thứ nhất phải kéo nhiệt độ lên mới có thể giữ được mọi người, cậu mở màn nhất định thích hợp hơn."
Địch Tinh Thần cảm thấy lời này của Hoắc Thành giống như có chút tâm tư, nhưng lại rất có đạo lý.
Nghiêm Chấp ngay sau đó phụ họa nói: "Tôi đồng ý quan điểm của Hoắc ca."
Bùi Úc cũng gật đầu.
Hồ Anh thấy gần như mọi người đều đồng ý, không đồng ý cũng chỉ im lặng liền nói: "Vậy ai thứ hai? Tôi cảm thấy Tinh Thần có thể xếp thứ hai."
Dịch Tinh Thần: "..."
Hiện tại giống với thời điểm cậu cùng chơi piano với Bùi Úc.
Hoài nghi trong lòng lại một lần nữa được nghiệm chứng!
Cậu mím môi, một lời cũng không nói ra được.
"Phong cách của cậu và 《 Tình Ca 》của Tinh Thần gần như nhau, bản nhạc piano kia của cậu ấy cũng rất hot, lúc chiều cũng không phải cậu chưa nghe qua." Bùi Úc nhàn nhạt nói.
Địch Tinh Thần: "...."
Bùi Úc rất thông minh, lời này chỉ nói một nửa cũng không nói hai tiết mục này tốt nhất nên tách ra.
Tuy lời này của Bùi Úc không khác lời Hoắc Thành vừa nói lắm, nghe ra thực khách quan, rất có đạo lý.
Nhưng cậu cảm thấy Bùi Úc không muốn để cậu và Hồ Anh được phân đến cùng phòng.
Vậy vì sao hắn lại muốn tách cậu với Hồ Anh?
Có lẽ bởi vì Hồ Anh cũng thích mình?
Lại lần nữa chứng minh hoài nghi trong lòng cậu!
Địch Tinh Thần mím môi, hầu kết giật giật.
Hoắc Thành lập tức nói: "Phong cách giống nhau, tốt nhất nên tách hai tiết mục ra. Có thể xếp thành một đầu một cuối."
Một đầu một cuối?
Sao anh không dùng Ngân Hà để ngăn cách bọn tôi luôn đi!
Hồ Anh cười lạnh: "Chúng ta có thể sắp xếp theo phương thức chê trước khen sau mà, tôi và Tinh Thần xếp cuối cùng, đem buổi biểu diễn đến cao trào. Tôi cảm thấy tiết mục của tôi càng thích hợp để áp trục hơn. Tôi tin tưởng bản thân có thể đưa bầu không khí đến mức tốt nhất."
"Nếu đã vậy thì để mọi người quyết định, mọi người ra phiếu quyết định đi." Hoắc Thành nói.
Hồ Anh: "...."
"Tôi cảm thấy có thể an bài như này." Luôn thích thống lĩnh toàn cục Nghiêm Chấp nói: "Hồ Anh đi đầu làm trước, bởi vì tiết mục đủ nóng có thể kéo không khí đi lên. Thanh Ninh xếp thứ hai, 《 Mộ Lập 》của y tương đối trầm tĩnh, một động một tĩnh tương phản rất lớn, cũng không dễ dàng so sánh."
Lâm Thanh Ninh nghe vậy gật đầu.
Nghiêm Chấp tiếp tục nói: "Hoắc ca có thể xếp thứ ba, hiệu quả tiết mục của hắn tương đối khôi hài, cũng là phong cách khác."
Hoắc Thành: "...."
"Nói tiếp." Đoan Nghệ Hoa khẩn trương vỗ vỗ lên mu bàn tay.
"Đoan ca xếp thứ tư, 《 Ngao Du 》rất thích hợp xếp vị trí ở giữa. Kế tiếp có thể chuẩn bị đến võ thuật của Ôn Nặc."
Hồ Anh cảm giác tâm tư của Nghiêm Chấp sắp được làm rõ, y cười lạnh một tiếng, hỏi: "Vậy tiếp theo là ba người các cậu? Bùi Úc, sau đó là cậu, sau đó là Tinh Thần?"
Ha hả.
Hoắc Thành nói: ".... Sắp xếp như vậy không tốt lắm đâu."
"Tôi có thể xếp sau Ôn Nặc, để Bùi Úc và Tinh Thần áp trục." Nghiêm Chấp nói.
Hồ Anh và Hoắc Thành đều sửng sốt.
Bùi Úc cũng ngạc nhiên.
Ngay cả chính Địch Tinh Thần cũng ngây ngẩn cả người.
Nghiêm Chấp cư nhiên không sắp xếp cậu và anh gần nhau!
Lâm Thanh Ninh thấy mọi người đều không nói lời nào, liền nói: "Nhưng tôi cảm thấy sau Bùi Úc là võ thuật của Ôn Nặc, sau đó ma thuật của Nghiêm Chấp đến 《 Tình Ca 》của Tinh Thần, tổng thẻ thăng trầm lên xuống càng hợp lý hơn. Như vậy hai bài piano cũng không bị lỡ."
Lời này của Lâm Thanh Ninh vừa nói, Hồ Anh và Hoắc Thành ngay lập tức hiểu rõ tâm tư của Nghiêm Chấp.
Nửa đoạn đầu nói có lý có chứng, sắp xếp hai bản dương cầm đến cuối cùng cũng quá không hợp lý rồi. Ha hả, cư nhiên lại chơi lại mềm buộc chặt!
Hồ Anh nhớ tới đảo xúc xắc làn trước bọn họ chơi, lạt mềm buộc chặt của Hoắc Thành.
Hai cái tên công tâm cơ!
"Vậy Nghiêm Chấp vẫn ở chung phòng với Tinh Thần sao?" Hồ Anh nói: "Tôi cảm thấy lần này tốt nhất mọi người đều nên xáo trộn một lần, hai người không nên ở chung suốt được."
Địch Tinh Thần mím môi.
Trời ạ, bọn họ đang tranh giành cơ hội ở chung với mình sao?
Chỉ hận cậu tối tăm dưới đèn sáng, chưa từng phát hiện ra!
Ánh mắt cậu lần lướt quét qua bảy vị khách mời còn lại.
Cuối cùng dừng lại trên người Lâm Thanh Ninh.
Lâm Thanh Ninh thích Bùi Úc, cái này rất rõ ràng đi?
Chắc y sẽ không có khả năng thích mình đúng không?
Chọn tới chọn lui, Lâm Thanh Ninh là người phù hợp để lựa chọn nhất.
Anh hiện tại thật sự không có cách nào ở chung với người khác được, cậu rất hoảng loạn, một giờ ngắn ngửi này cậu liên tiếp nhận được những tin tức chấn động tam quan, cậu cần thời gian sửa sang lại những suy nghĩ của mình.
Cậu phải chủ động xuất kích.
"Em cảm thấy mình có thể đổi với Hồ Anh." Cậu nói: "Tiết mục của Hồ Anh khẳng định rất nóng, anh ấy biểu diễn cuối cùng khẳng định sẽ thích hợp hơn, có thể đưa buổi diễn đến cao trào, em đến khuấy động không khí đi. Em đổi với anh ấy, như vậy có thể tách hai bài piano của em và Bùi Úc."
"Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt." Lâm Thanh Ninh nói.
Y bây giờ rất phật hệ(2), y ở cùng ai cũng được chỉ cần không phải Bùi Úc.
(2) Phật hệ 佛系: được tạm dịch nghĩa là "Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tình duyên".
Bùi Úc mím môi, không nói chuyện.
Bình tĩnh xem xét, sự sắp xếp này của Địch Tinh Thần phù hợp hơn Nghiêm Chấp.
"Cho nên trình tự hiện tự như sau: 《 Tình Ca 》của Tinh Thần, 《 Mộ Lập 》của Thanh Ninh, vũ đạo của Hoắc ca, 《 Mộ Lập 》của Đoan ca, sau đó là võ thuật của Ôn Nặc, ảo thuật của Nghiêm Chấp, sau đó là 《 Hỏa 》của tôi?" Hồ Anh liệt kê một lần.
Y cảm thấy như vấy tạm được.
Y vẫn luôn muốn áp trục.
Từ này y đã nhìn ra, đám người Hoắc Thành và y đấu đá nghiêm trọng như vậy, bọn họ ai cũng đừng nghĩ đến việc ở chung với Địch Tinh Thần. Lâm Thanh Ninh thích Bùi Úc, đây là chuyện mọi người đều biết, anh ấy là người thích hợp được chọn.
Hoắc Thành cũng nghĩ vậy, Lâm Thanh Ninh an toàn hơn Nghiêm Chấp hơn nhiều lắm.
"Tôi không có ý kiến." Anh nói.
Hồ Anh nói: "Tôi cũng không ý kiến."
Phương án này được mọi người nhất trí thông qua, đây thật sự là sự sắp xếp hợp lý nhất.
Địch Tinh Thần vì sự thông minh của mình mà tán thưởng trong đầu nhỏ!
Cậu thở phào một hơi, nhìn về phía Lâm Thanh Ninh nở nụ cười.
Lòng bàn tay đều tiết ra mồ hôi.
"Quyết định xong rồi đúng không?" Quách Băng hỏi.
Mọi người gật đầu: "Xong rồi."
Quách Băng nhìn phân bố của bọn họ.
Thật ra ai ở cùng ai không quan trọng, phòng ở chỉ là nơi để ngụ, bọn họ đang quay chương trình lại không có khả năng hai khách mời sẽ thừa dịp ở cùng nhau mà làm loạn.
Cho nên bọn họ sắp xếp như thế nào, đều tốt hơn so với kết quả.
Sóng ngầm trong Tu La tràng, Quách Băng rất vừa lòng.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong, tổ chương trình mang trang phục buổi diễn đến cho bọn họ, bọn họ đến hậu trường đổi trang phục, bởi vì trong nhà hát nhỏ có hơi lạnh cho nên tổ chương trình dặc biệt bật thêm vài bóng đèn sưởi ấm trong phòng thay quần áo của bọn họ, ánh đèn kia màu vàng có hơi chói mắt. Vì không cần cởi hết, hơn nữa đều là đàn ông, còn có một đống nhân viên đang ở, bọn họ liền ở trong một gian phòng thay quân áo. Địch Tinh Thần đến góc khuất, sợ sệt mà kéo khóa áo khoác.
Đừng nghĩ nhiều đừng nghĩ nhiều.
Cậu kéo khóa quần áo, mím môi đều cởϊ áσ khoác và áo ren ra.
Thời điểm cởϊ áσ len, chiếc áo len làm áo phong bên trong cuộn lên lộ ra vòng eo thon trắng trắng nuột, ngay khi áo len che khuất tầm mắt cậu, ánh sáng màu vàng biến thành màu đen mông lung, cậu cởϊ áσ len ra lắc lắc cái đầu rối tung, chợt đối diện với ánh mắt của Hồ Anh.
Hồ Anh nhấp môi bỗng nhiên né tránh tầm mắt đi, khóe môi mang theo ý cười đã từng thấy qua trên mặt Hoắc Thành.
Con người tùy tiện hấp tấp này đột nhiên lại nở nụ cười ngượng ngùng lại cực nóng,
Địch Tinh Thần cởi hết chỉ còn giữ lại áo phông và quần giữ nhiệt trên người, dáng người cao dài đều hiện ra không thể nghi ngờ, vai rộng eo thon mông vểnh, cậu chưa nhìn ai nhưng cảm giác ai cũng đang nhìn cậu.
Ba chữ "Ông trời ạ" cậu đã nói đến mệt.
—————————
Hôm nay liền phát ba chương nhé, mọi người mà không ủng hộ không bình chọn là mình giận không dịch tiếp nữa đấy.