Khác với Hoắc Thành, thời điểm cậu đối diện với cái nhìn của Nghiêm Chấp, ảnh mắt anh không trốn tránh, cặp mắt kia không bị mắt kính ngăn chặn thoạt nhìn càng rõ, tựa hồ chứa đầy lời muốn nói với cậu.
Lần này anh vẫn là người cúi đầu xuống trước.
Nghiêm Chấp đã có chút nhịn không được.
Anh cảm thấy đêm qua anh đã nhịn đến cực hạn. Cảm xúc ham muốn sẽ bị phản lại nếu như bị áp chế quá mạnh, không biết sẽ biến thành dạng thế nào.
Anh vốn là người vô cùng ham muốn sắc dục.
Không thể tiếp tục kìm nén, ngay cả khi không làm rõ nhưng ít ra không thể giữ thân phận bạn bè để tiếp xúc với Địch Tinh Thần, thời gian đã lâu như vậy thật sự biến thành bạn bè.
Địch Tinh Thần không cảm nhận được tình cảm của anh, anh lại yêu thì có ích lợi gì.
Anh tiến thêm một bước.
Chính là tình yêu khiến nhân sinh sợ hãi, cho dù trong tận xương cốt anh là người phong đãng tùy ý, thời điểm muốn bước lên một bước này vẫn có chút khẩn trương, cũng thực do dự.
Địch Tinh Thần là khách mời Lam phương, này cũng có nghĩa, Địch Tinh Thần là một người có thuộc tính giống như bọn họ.
Tuy rằng ngoại giới đều cảm thấy chia thuộc tính công thụ không quá rõ ràng, nhưng trên thực tế đối với Địch Tinh Thần mà nói, ngay cả khi không thích bốn khách mời Hồng phương vừa đẹp vừa ưu tú, chạy đi yêu đương với khách mời Lam phương, không thể không nói là không thể nhưng khó khăn sẽ tương đối lớn.
Phải có khả năng, vậy chỉ có thể là lâu ngày sinh tình.
Có cảm tình, thuộc tính mới không quan trọng như vậy.
Cho nên cả anh và Hoắc Thành, bọn họ đều thực khắc chế.
Bọn họ đều ở chung một mức độ, mức độ này không đến người yêu lại trên tình bạn, sau đó chủ động biểu hiện tích cực, ý đồ tiếp xúc nhiều cùng Địch Tinh Thần, chậm rãi đem tình cảm bồi dưỡng.
Nhưng là bọn họ đang quay luyến tống, luyến tống chỉ có một tháng, thời gian ngắn không nói, Địch Tinh Thần còn thời khắc đều có thể đưa mắt cùng Hồ Anh hoặc khách mời Hồng phương.
Tuy rằng dựa theo quy tắc mà nói, bọn họ không có khả năng sẽ xác nhận quan hệ cho đến khi chương trình đến ngày cuối, cũng không thể từ chối bất cứ cơ hội hẹn hò nào, nhưng chờ Địch Tinh Thần thích người khác rồi, làm gì cũng đều chậm.
Đặc biệt sau khi kết thúc buổi biểu diễn ngày hôm nay phải phân lại phòng ỏ, nếu Địch Tinh Thần được phân đến ở cùng Hồ Anh hoặc Hoắc Thành, hậu quả quả thực không dám nghĩ.
Nhưng để Địch Tinh Thần cảm nhận được tình yêu của mình, cũng có chút nguy hiểm. Cho nên biểu hiện bao nhiêu, biểu hiện như thế nào, khi nào, những điều này đều cực kỳ quan trọng.
Anh còn đang suy nghĩ.
Anh nuốt nước miếng lại nhìn về phía Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần mờ mịt.
Bởi vì cậu cảm thấy ánh mắt của Hoắc Thành và Nghiêm Chấp tựa hồ có điểm không thích hợp.
Phát hiện này thật sự khiến cậu giật mình không ít, cậu rũ đầu, vừa ăn cơm vừa nỗ lực nhớ lại cốt truyện.
Nguyên văn cậu chỉ xem có một phần, nhưng ở phần giới thiệu nhân vật, cậu từng thấy tác giả dùng cái nhìn khác để định nghĩ về nhân vật Địch Tinh Thần.
Thí dụ như trong nguyên văn, tâm lý của bốn khách mời Hồng phương được miêu tả rất tỉ mỉ. Bọn họ nhìn thấy Địch Tinh Thần đánh giá "Quá đẹp, không đủ công."
"Tuy Địch Tinh Thần rất đẹp, tính tình cũng rất tốt, lại có năng lực nhưng tôi chọn Bùi Úc."
"Tính cách rất tốt, có thể làm chị em."
Mọi chuyện đều là vậy.
Cậu ấn tượng nhất chính là Đoan Nghệ Hoa lảng tránh Địch Tinh Thần, Toàn bộ tuyến CP chính là học sinh nghèo công đối với lớn tuổi đại lão bản thụ si tâm không thay đổi, nhưng đại lão bản thụ chỉ mong cậu mau chóng đi thích người khác.
Ngay cả khán giả của chương trình cũng tự động xem nhẹ Địch Tinh Thần và Ôn Nặc, bọn họ muốn xem chính là hào môn luyến tống, muốn xem nhóm phú nhị đại yêu hận tình thù, đều chỉ nhìn cậu và Ôn Nặc "Chỉ bị bắt tới cho đủ nhân số".
Suất diễn của cậu thậm chí còn không nhiều bằng Ôn Nặc. Nhân thiết của Ôn Nặc làm thụ vẫn có rất nhiều người thích.
Ngày cả tác giả cũng nói: "Khách mời Lam phương không xem cậu ấy thành tình địch, cũng không có người của khách mời Hồng phương hứng thú với cậu ấy, Địch Tinh Thần hoàn toàn đảm đương nhân vật công cụ hình người".
Nghiêm Chấp là nam chủ Hải Đường, Bùi Úc là nam chủ Tấn Giang, Hoắc Thành là nam chủ Điểm Gia, chỉ có cậu, không phải nam chủ nhà nào cả. Cậu nhớ rõ một khoảnh khắc trong nguyên văn, khách mời Lam phương không muốn cùng tổ CP với khách mời Hồng phương, sẽ kéo cậu qua làm tấm gỗ, thiết lập anh em tốt không đổ. Khi khách mời Hồng phương không muốn cùng khách mời Lam phương mình không thích tạo tổ CP cũng chọn cậu, thiết lập chị em tốt chậm rãi nổi lên.
Tác giả ngẫu nhiên tăng suất diễn cậu lên nhiều chút, còn có một đống bình luận nói:
【 Không muốn xem Địch Tinh Thần. 】
【 Suất diễn của Địch Tinh Thần quá nhiều. Không thể viết Hồ Anh nhiều chút sao? 】
【 Tôi thật sự cảm thấy suất diễn của Địch Tinh Thần quá nhàm chán, cậu ta và khách mời Hồng phương căn bản không bắn ra tia lửa chút nào cả. 】
Đây không phải nam phụ pháo hôi thì là gì?!
Cốt truyện từ khi nào lệch khỏi quỹ đạo đến cái trình độ này vậy?
Có phải bởi vì mình không đủ công cho nên bị khách mời Lam phương coi trọng hay không?
Xét cho cùng dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cậu, một nam sinh nhỏ tuổi xinh đẹp nhảy múa tốt, thiết lập như thụ, hiển nhiên so với thiết lập công càng phù hợp với xu hướng thẩm mỹ.
Cậu luôn đem lực chú ý đặt lên người nhóm khách mời Hồng phương, không nghĩ tới khả năng khách mời Lam phương bọn họ có thể tạo thành Lam Lam CP.
Hình như cậu chưa từng ship Bùi Úc với Hoắc Thành, Hoắc Thành với Nghiêm Chấp.
Bởi vì mặc kệ là ba mùa trước hay là tiểu thuyết cậu từng đọc, cậu vẫn luôn nghĩ rằng thành Hồng Lam CP. Trong đam mỹ văn ship công công hay là thụ thụ đều sẽ bị fans mắng trạm fan CP. Hơn nữa cậu xuyên thư tới, điều này đã thay đổi toàn bộ thế giới quan của cậu.
Cậu sống trong một cuốn tiểu thuyết, cậu là nam phụ pháo hôi cộng cụ hình người.
Có lẽ nhận thức này đang che hai mắt cậu?
Nhưng không đúng, nếu Hoắc Thành và Nghiêm Chấp đều thích cậu, thiết lập "hấp thấp thích ghen ghét" như Hồ Anh, sao có thể tạo quan hệ tốt với cậu được?
Cậu nghĩ như thế đưa mắt nhìn Hồ Anh ngồi bên cạnh, Hồ Anh nói với cậu: "Tinh Thần, đậu hủ này ăn rất ngon."
Bạn xem, thái độ vẫn rất tốt.
Cậu nhìn bọn Hồ Anh.
Hồ Anh xinh đẹp bức người, đánh bại toàn bộ tiểu sinh khuôn mặt đẹp trong giới giải trí. Tính cách tốt, dáng người tốt, có tiền có năng lực, thiết lập giống như một ngọn lửa.
Lại nhìn Lâm Thanh Ninh, giáo sư đại học trẻ tuổi, lớn lên đẹp, khí chất xuất chúng.
Đoan Nghệ Hoa càng đại biểu cho những người thành đạt, thành thục ổn trọng, tuấn lãng hào phóng.
Không chỗ nào trên người bọn họ không được phối trí đỉnh cấp, người ưu tú ngàn dặm mới tìm thấy.
Địch Tinh Thần cảm thấy đầu óc mình trở nên hỗn độn.
Bỏ đi, chỉ là một cái ánh mắt, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng có một số ý nghĩ mà chưa từng nghĩ đến, và hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ đến phương hướng đó, nhưng một khi nghĩ đến liền có chút không ngăn cản được miên man không ngừng.
Buổi chiều tiếp tục dạy Hoắc Thành nhảy múa, cậu cảm thấy ánh mắt Hoắc Thành nhìn cậu có chút quá mức nóng bỏng.
Chính là ánh mắt nhiệt tình, vui sướиɠ lại có chút ngượng ngùng.
Nam chủ vì sao anh lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?!
Hoắc Thành nghĩ, cậu nhất định phải kiềm chế.
Ban đầu anh nghĩ, anh để Địch Tinh Thần dạy mình nhảy múa có thể xúc tiến tình cảm giữa anh và Địch Tinh Thần, nhưng hiện tại anh nghĩ anh sai rồi, không phải đang xúc tiến cảm tình giữa hai người bọn họ, mà là đang xúc tiến tình cảm của chính bản thân.
Mỗi một lần tiếp xúc thân thể, đối diện, đều vào lúc lửa nóng đang được tưới một bình dầu nóng. Đầu óc và thân thể anh đều không chịu anh không chế.
"Có phải anh đã lãng phí nhiều quá nhiều thời gian của em rồi không." Hoắc Thành thở hổn hển nói: "Em đi tập luyện đi, anh sẽ xem video học một lúc, phỏng chừng anh có thể nhảy được."
Địch Tinh Thần gật đầu, nói: "Được.:
Hoắc Thành nói: "Xin lỗi, làm mất nhiều thời gian của em như vậy. Vất vả cho em rồi."
Địch Tinh Thần lắc đầu, mặt nhỏ ửng hồng lo sợ bất an rời khỏi phòng học vũ đạo.
Cậu cảm thấy hình như vừa rồi Hoắc Thành có phản ứng.
Đương nhiên cũng có thể nghĩ anh trời sinh bọc lớn.
Ai, cậu không thể vui vẻ làm anh em tốt với Hoắc Thành được nữa.
Sau khi rời khỏi phòng học vũ đạo, đi ngang qua phòng bên cạnh, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn accordion.
Cậu thò đầu vào nhìn phát hiện Lâm Thanh Ninh đang đánh đàn accordion.
Bài hát 《 Mộ Lập 》kia rất có phong cách Liên Xô, da diết buồn bã, cậu đứng ở cửa nghe một lúc, Lâm Thanh Ninh thấy cậu, dừng tay vẫy: "Tinh Thần, mau vào đây nghe thử tôi đàn như thế nào."
Địch Tinh Thần mỉm cười, không, cậu không muốn đi vào.
Bởi vì phòng này còn có Đoan Nghệ Hoa và Nghiêm Chấp.
Sau khi cậu đi vào mới phát hiện ra chỉ có Lâm Thanh Ninh, Đoan Nghệ Hoa và Nghiêm Chấp không ở trong phòng.
Lâm Thanh Ninh đàn 《 Mộ Lập 》cho cậu nghe một lần, tuy rằng Lâm Thanh Ninh chơi không được thuần thục lắm nhưng cuối cùng đàn hết một bài. Như vậy đã rất lợi hại rồi, phải biết rằng khác biệt giữa piano và accordion rất lớn, rất nhiều người muốn học đều phải học thời gian rất lâu.
Các anh em Lam phương mau đến đây xem chất lượng tốt thụ đi.
Cậu nhìn Lâm Thanh Ninh, cảm thấy Lâm Thanh Ninh khí chất cao quý, giống một đóa hoa bách hợp.
Nếu y thay đổi mắt kính đeo gọng kính mỏng, khẳng định sẽ càng đẹp mắt.
"Nghiêm ca và Đoan ca đâu?" Cậu hỏi.
"Đoan ca sang phòng bên cạnh tập luyện guitar rồi, Nghiêm Chấp quay lại phòng ở cũng chưa có về, nói là chuẩn bị ảo thuật." Lâm Thanh Ninh nói: "Cậu tập piano thế nào, đàn《 Tình Ca 》có khó khăn gì không?"
Địch Tinh Thần nói: "Đâu chỉ có hơi khó thôi, phải là cực khó. Em đang định đi tập đây."
"Vậy cậu mau đi đi." Lâm Thanh Ninh nói: "Nếu muốn tôi giúp cậu cứ nói."
"Được." Địch Tinh Thần nói.
Địch Tinh Thần cũng không trực tiếp đến phòng piano, mà là đứng ở hành lang một lúc, hít một hơi.
Sau đó cậu mơ hồ nghe thấy tiếng đàn piano, uyển chuyển nhẹ nhàng, đánh vào tâm người nghe.
Cậu tới phòng piano, phát hiện Bùi Úc đang tập luyện, chỉ là hắn không đàn 《 Baikal Lake 》, mà là 《 Phòng khiêu vũ Mạc Hà 》.
Lúc này hắn đàn phi thường ung dung.
Thấy cậu tới Bùi Úc liền ngừng.
"Em muốn luyện cầm sao?" Hắn hỏi.
Địch Tinh Thần nói: "Sao anh vẫn còn đàn bài này vậy, anh biết đàn 《 Baikal Lake 》sao?"
"Bài đó trước kia tôi từng đàn qua, không cần luyện." Bùi Úc nói nhường chỗ cho cậu.
Dịch Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh hắn, Bùi Úc giúp cậu mở bản nhạc 《 Tình Ca 》.
"Bây giờ anh có thể đàn 《 Phòng khiêu vũ Mạc Vũ 》thuần thục không?" Địch Tinh Thần hỏi.
Bùi Úc "ừ" một tiếng, hỏi: "Em muốn nghe không?"
Địch Tinh Thần nói: "Em thích nhất bài này."
Quần áo Bùi Úc mặc không phong phú như Nghiêm Chấp, hắn ăn mặt vẫn luôn đặc biệt tùy ý, mặc dù mặc áo khoác, hắn cũng mặc kiểu dáng to rộng phình phình, giờ phút này ngồi bên dương cầm, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen nhánh, ngũ quan tinh tế, ngón tay ửng hồng, ngón út còn có chút sưng nhưng nhìn đặc biệt tô.
Tiếng đàn yên ả mà tươi đẹp chậm rãi truyền ra từ đầu ngón tay hắn, bài hát này rất thích hợp chơi trên piano, khi Bùi Úc đàn, cậu nghe được giai điệu quen thuộc, cảm giác cả người đều bắt đầu nổi da gà.
Trong căn phòng piano lạnh lẽo, tiếng đàn du dương.
Đoạn mở đầu【 Nếu có thời gian 】, Bùi Úc chỉ đàn đàn đàn, thời điểm đàn đến đoạn được lưu truyền nhiều nhất trên mạng, Bùi Úc bỗng nhiên thấp giọng nói:【 Anh chưa bao giờ nhìn thấy cực quang xuất hiện nơi thôn xóm,
Cũng chưa từng thấy người giữa đêm khuya đốt pháo hoa 】
Giọng hắn trầm thấp gần như hòa nhập vào tiếng đàn, tiếng người và tiếng đàn dung hòa cùng nhau, Địch Tinh Thần chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều bị dựng thẳng. Bỗng nhiên có một ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc chiếu đến trên người bọn họ, nửa bên ánh mặt trời, nửa bên bóng ma.
Thái dương xuất hiện rồi.
Bùi Úc hát thực tùy ý, mặt vô biểu tình, âm điệu cũng rất thấp, chính là cảm giác không chút để ý cho nên nghe được mới đặc biệt tô.
Hắn chỉ hát một đoán ngắn, kiềm chế vừa phải, sau đó hắn chỉ có đàn, đoạn piano của bài hát này trầm lắng đau thương hơn so với nguyên khúc, giữa hai đoạn gắn liền có một đoạn nhạc dạo tiết tấu cực nhanh, đoạn nhạc dạo này được sử dụng làm âm thanh nền cho các đoạn flash trong nhiều phần mềm video, bởi vì rất lãng mạn, tiết tấu cũng nhanh, đặc biệt thích hợp với vô số hình ảnh thoáng hiện, hai tay Bùi Úc cùng ra trận, tay hắn lướt qua bàn phím trắng đen, Địch Tinh Thần nhịn không được quay đầu nhìn Bùi Úc, mặt nghiêng của Bùi Úc trầm tĩnh, trong trẻo rõ ràng.
Bùi Úc đánh đàn rất mê người, Địch Tinh Thần hơi nhếch vai cảm giác có chút lạnh muốn run.
Bùi Úc rất nghiêm túc mà đánh cả một bài hát cho Địch Tinh Thần nghe.
Địch Tinh Thần cảm thấy hắn đàn thật tốt, đây không phải vấn đề kỹ xảo, đây thật sự là người thật sự biết đánh đàn, tiếng đàn có biểu đạt, có cảm tình.
Cậu để Bùi Úc đàn cho cậu nghe là có nguyên nhân.
Sau khi nghe xong, cậu cảm thấy Bùi Úc đặc biệt đàn cho mình nghe mới đúng.
Cậu cảm thấy khả năng đàn của Bùi Úc tăng thêm nghi ngờ cho cậu.
Hoặc là nói ở mức độ nào đó đã nghiệm chứng hoài nghi trong cậu.
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cực quang xuất hiện nơi thôn xóm, cũng chưa từng thấy có người giữa đêm khuya đốt pháo hoa." Bùi Úc lặp lại lời hát này một lần, tựa hồ có chút không để tâm nói: "Hình như ở đây không nhìn thấy cực quang."
Sau đó cậu nghe thấy Bùi Úc nói: "Bất quá nơi này có thể nhìn thấy pháo hoa, Địch Tinh Thần, em có muốn xem pháo hoa không?"
Địch Tinh Thần nghĩ thầm, tôi đệt.
——————
Mọi người biết vì sao giữa Tu La tràng mãnh liệt này Bùi Úc có thể cưa đổ Địch Tinh Thần chưa? Đến tui cũng muốn đổ nói chi là Thần Thần.