Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 46


Nhà họ Địch.

Ba Địch mẹ Địch hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía Hoắc Thành.

Hoắc Thành xấu hổ lại không mất lễ phép nhìn lại hai người.

"Tinh Thần em ấy..."

"À, nó vừa đi tiễn bạn về còn chưa có trở lại. Cậu tới chậm một chút, người bạn kia cậu cũng quen nữa đấy, các cậu cùng tham gia một chương trình."

Hoắc Thành vừa nghe, trong đầu lập tức hiện ra tên hai người Hồ Anh và Nghiêm Chấp.

"Vậy à?" Anh cười hỏi: "Là..."

"Bùi Úc." Mẹ Địch nói.

Hoắc Thành hơi sửng sốt.

Nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới sẽ là Bùi Úc. Vì sao hắn lại đến đây, đi ngang qua? Hay là tổ chương trình cho nhiệm vụ ghi hình bí mật gì đó?

"Bùi Úc ạ?" Anh hỏi.

Anh vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh mở cửa.

Ba Địch đứng lên nói: "Tinh Thần về rồi."

Địch Tinh Thần buông chìa khóa xuống, nhìn ở huyền quan có thêm một đôi giày da hơi sửng sốt.

Cậu thay sang dép lê vừa đi vào lập tức nhìn thấy Hoắc Thành đáng đứng trong phòng khách.

Địch Tinh Thần: "......."

Hoắc Thành nhếch môi cười: "Tinh Thần."

"Sao anh lại tới đây?" Địch Tinh Thần giật mình hỏi.

Hoắc Thành cười nói: "Không có việc gì làm, đến đây tìm em chơi."

Hoắc Thành tới không đúng lúc, bọn họ vừa mới ăn cơm xong, bốn người ở trong phòng khách nói chuyện một lúc, ba Địch hỏi: "Hoắc tiên sinh đã ăn cơm chưa?"

Hoắc Thành nói: "Chú ngài không cần khách khí thế đâu, kêu tên con là được."

Anh cười cực kỳ thoải mái, thẳng thắn thành khẩn nói: "Con vốn dĩ định cùng Tinh Thần ra ngoài chơi một chuyến, ăn một bữa cơm. Không nghĩ tới lại tìm lâu như vậy."

Ba Địch nghe vậy lập tức đứng dậy: "Vậy để chú đi mua vài món ăn về."

"Chú Địch, không cần đâu, lát nữa con sẽ cùng Tinh Thần ra ngoài, con sẽ ăn cơm ở bên ngoài." Hoắc Thành nói nhìn về phía Địch Tinh Thần: "Đi thôi?"

"Bọn con đi ra ngoài ăn." Địch Tinh Thần đối ba Địch nói.

Cậu đi đổi giày, nói: Anh đến sớm một chút thì tốt rồi, Bùi Úc cũng đến."

"Nghe qua rồi."

Hoắc Thành tạm biệt với ba Địch mẹ Địch, liền cùng Địch Tinh Thần ra ngoài. Ba Địch mẹ Địch vội vàng đưa quà anh mang đến muốn Địch Tinh Thần nói anh mang về, Hoắc Thành thấy thế liền nói: "Chú, dì, hai người còn như vậy, lần sau con sẽ không dám tới nữa."

Con người anh rất cởi mở, tính cách lại ngay thẳng, so với Bùi Úc hoàn toàn là hai tính cách khác nhau.

Ba Địch cười nói: "Lần sau cứ với không cần lại tiêu pha như vậy."

Quà tặng đều là thứ quý giá, toàn là hàng cao cấp, không biết còn tưởng con rể mới tới cửa.

Bùi Úc đến Hoắc Thành đến, nhà họ Địch từ khi nào có mấy vị khách quan trọng như vậy đến nhà vậy.

Hai vợ chồng nhìn theo Địch Tinh Thần lên xe theo Hoắc Thành.

Hoắc Thành cao hơn Bùi Úc một chút, sắp đuổi kịp chiều cao của vận động viên bóng rổ, nhưng dáng người anh rất cân xứng, thoạt nhìn cực hoàn mỹ, vai rộng chân dài đầu đinh, phong cách nhanh nhẹn là một người trẻ tuổi.

Mẹ Địch đánh giá: "So với trên TV còn gầy trẻ tuổi hơn."

Anh rất phù hợp thẩm mỹ thẳng nam của ba Địch: "Đứa nhỏ này thật đẹp."

Lại nhòn bóng dáng đi cạnh nhau của anh và Địch Tinh Thần, một cao một thâm, đặc biệt xứng đôi.

Mẹ Địch tâm tình rất phức tạp.

Làm sao bây giờ, bà phát hiện mỗi người khách mời đều rất đẹp trai!

Từng người từng người tới nhà bọn họ làm khách, đây thật sự chỉ là tình bạn bề thôi sao?

Bà chỉ có thể nói, những kẻ có tiền này so với trong tưởng tưởng còn dễ ở chung hơn, trước đó bà còn lo lắng con trai nhà mình sẽ bị nhóm phú nhị đại gạt ra ngoài, hai ngày đầu Iên bà thậm chí còn lo lắng đến mất ngủ.

Bà rất lo lắng, khi biết có thể lên TV đối với một người học vũ đạo mà nói là cơ hội ngàn năm có một.

Hiện giờ có thể hoàn toàn yên tâm. Mặc kệ các khách mời tới vì điều gì, ít nhất chứng minh được Địch Tinh Thần ở chung với bọn họ rất tốt, rất hòa hợp.

Cơ mà giao lưu được nhiều bạn bè cũng rất tốt.

Lúc này mới chỉ có hai ngày không gặp, giờ thấy Địch Tinh Thần, Hoắc Thành phi thường vui mừng.

Căn bản không thể khắc chế được vui sướиɠ, từng đợt từng đợt tràn ra từ l*иg ngực, chỉ là vừa nhìn Địch Tinh Thần trong mắt anh lập tức lóe lên ánh sáng.

"Anh muốn ăn gì?" Địch Tinh Thần vừa đi vừa hỏi.

"Em quen nơi này nghe em sắp xếp. Tùy tiện ăn bát mì gì đó đều được, buổi chiều còn có chuyện khác." Hoắc Thành nói.

Địch Tinh Thần nói: "Vậy em mời anh đi ăn bữa tiệc lớn. Ăn mì cũng được sao? Bên này có mì tôm hùm siêu nổi danh, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới xếp hàng chờ."

Hoắc Thành gật đầu: "Được."

Đây là một con ngõ nhỏ nhưng người đi đường lại rất nhiều, thỉnh thoảng có người cưỡi xe điện đi qua, Hoắc Thành dùng tay bảo vệ Địch Tinh Thần đem cậu bảo hộ bên trong, tự mình đứng bên ngoài nói: "Cẩn thận."

Địch Tinh Thần hỏi: "Không phải anh xuất ngoại sao, nhanh như vậy đã quay về."

"Xong việc nên anh quay về. Vốn dĩ muốn tìm mọi người cùng ăn một bữa cơm, chính là không có phương thức liên lác của bọn họ, liền qua chỗ em thử thời vận." Hoắc Thành nói: "Đám Bùi Úc thật ra rất dễ tìm nhưng anh cảm thấy đột nhiên tới tìm bọn họ hình như không tốt lắm. Vẫn là tìm em, thoải mái."

Nhưng thật ra, tóc húi cua bình thường của anh cũng có chỗ tốt.

Không giống hào môn nhà giàu như Chu gia và Hồ gia, muốn đến nhà bọn họ khả năng còn phải hẹn trước, loại hào môn siêu cấp này vào nhà bọn họ đều sẽ có ấp lực. Cậu hiểu.

Bất quá cậu phát hiện Hoắc Thành bây giờ và trước kia không giống.

Ăn mì thì ăn mì đi còn nhìn cậu cười.

Địch Tinh Thần liền hỏi nói: "Anh luôn nhìn em làm gì vậy?"

Hoắc Thành cười nói: "Hai ngày không thấy em, rất nhớ em."

Địch Tinh Thần liền nở nụ cười.

Cậu cũng nhớ mọi người.

Mà tham gia ghi hình tống nghệ rất làm người ấn tượng sâu sắc, lưu lại dấu ấn và ảnh hưởng tâm lý hơn so với sinh hoạt hàng ngày, gọi là người rất khó quên.

"Có phải gần đây anh ngủ không ngon không, quầng thâm nhìn rất rõ."

Hoắc Thành nói: "Ở nước ngoài chạy qua chạy lại, ngủ không đủ giấc, chờ về nhà anh sẽ ngủ một giấc. Buổi chiều em không có việc gì đi? Không có việc gì thì cùng anh đi mua quần áo, giúp anh tư vấn."

Địch Tinh Thần nói: "Nếu hai chúng ta đi mua sắm sẽ bị người khác nhận ra đấy?"

Hoắc Thành hỏi: "Sẽ bị nhận ra sao?"

"Em nghe tổ chương trình nói nhiệt độ còn rất cao. Đợi lát nữa em đi mua thêm hai cái khẩu trang." Địch Tinh Thần nói.

Cậu ở nhà hai ngày cũng muốn ra ra ngoài hít thở không khí.

Sau khi cơm nước xong, hai người bọn họ ngồi lên xe đi về hướng cao ốc Hoa Giang.

Người có thân phận như Hoắc Thành, lại mặc quần áo cho chương trình dĩ nhiên có cả thẻ VIP, toàn bộ Nam Thành không có nơi nào xa xỉ hơn cao ốc thương mại Hoa Giang.

Thời điểm bọn họ bước vào đại sảnh, bỗng nhiên thấy một đám cô gái nhỏ vây quanh một vị mỹ nữ từ bên trong đi ra, mỹ nữ kia đeo một cái kính râm, sau lưng còn đi theo hai bảo tiêu, trong tay xách đầy đồ.

"Người kia là ai vậy." Địch Tinh Thần nói.

Có vẻ như là một tiểu hoa nổi tiếng.

"Tới đây sẽ thường xuyên gặp được minh tinh, có người đến mua sắm, có người đến tham gia hoạt động thương nghiệp." Hoắc Thành tập mãi thành thói quen, nói: "Chúng ta lên tầng hai."

Hai bọn họ khu quần áo nam trên tầng hai.

Hoắc Thành hiển nhiên là khách quen ở đây, vừa đến đã có người mặc đồng phục nghênh đón anh, ban đầu Địch Tinh Thần còn tưởng người ta là nhân viên của thương hiệu nào đó, sau mới nghe ra người nọ chuyên môn vì Hoắc Thành mà phục vụ, tương tự như nhân viên hướng dẫn mua.

"Anh có tư vấn rồi còn gọi em đến." Địch Tinh Thần nói.

"Mắt nhìn của em khẳng định tốt hơn." Hoắc Thành đuổi người kia đi, dẫn Địch Tinh Thần đi mua quần áo.

Anh mua rất nhiều quần áo, áo sơ mi, quần, thậm chí cà vạt, tất, anh đều để Địch Tinh Thần chọn cho mình.

"Anh là trai quê, thẩm mỹ không được tốt." Hoắc Thành nói: "Anh xem cư dân mạng đều nói anh không hiểu thời thượng, là khách mời xấu nhất."

Địch Tinh Thần nói: "Những lời đó anh không cần để tâm, nhìn thấy cũng không nên tưởng thiệt, con người không hoàn mỹ, anh có nhiều chỗ ưu tú không phải là chuyện rõ ràng sao?"

Hoắc Thành nghe xong càng vui sướиɠ hơn, cảm thấy toàn thế giới đều mắng anh cũng không quan trọng.

Anh làm trò cởϊ áσ trước mặt Địch Tinh Thần, lộ ra eo bụng rắn chắc mạnh mẽ.

Công cẩu eo, cơ cá mập, giống một con báo hùng mãnh.

Địch Tinh Thần cảm khái, thân thể Hải Đường linh hồn Đường gia.

Cuối cùng bọn họ đi mua áo ấm.

Hoắc Thành mua của một nhãn hiệu phi thường nổi tiếng, một chiếc áo khoác cũng phải mấy vạn tệ.

Hoắc Thành cao, dáng người chuẩn, mặc kệ mặc áo khoác xuông phồng cơ não cũng giống như được tạo ra để anh mặc, kỳ thật căn bản không cần tư vấn, mặc kiểu dáng gì cũng đẹp hết.

"Em mua áo khoác không?" Hoắc Thành hỏi.

"Em có rồi."

"Nhãn hiệu nào?"

Địch Tinh Thần nói ra tên một nhãn hiệu.

"Vậy không được, em không biết Bắc Thành lạnh cỡ nào đâu, hiện tại có khi âm ba mươi bốn mươi độ." Hoắc Thành rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình: "Chọn một cái đi, anh tặng em."

"Không cần đâu."

"Em không biết chỗ đó lạnh bao nhiêu." Hoắc Thành nói xong vẫy tay, gọi hai cô gái hướng dẫn tới: "Chọn cho em ấy một cái."

Hai cô gái hướng dẫn kia cũng rất nhiệt tình, nhanh chóng giới thiệu cho Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần nói: "Thật sự không cần mà."

Cậu nói nhìn về phía Hoắc Thành, Hoắc Thành thấy cậu xấu hổ liền yêu cầu hướng dẫn cách xa một chút, thấp giọng nói: "Anh muốn mua cho em, em đã đồng ý rồi. Dẫn em tới chính là muốn mua cho em một bộ. Em không cần thấy xấu hổ, giống như lúc cùng anh đi quán ăn, em mời anh, anh có khách khí như em đâu."

"Một bát mì có đáng bao nhiêu tiền đâu." Địch Tinh Thần cười nói.

"Anh cũng không phải người giàu có gì." Hoắc Thành nói: "Em thật sự không thể tưởng tượng được bên kia có bao nhiêu lạnh đâu, cái này ấm, em mặc cái khác chưa chắc đã tốt."

"Em đã chuẩn bị đầy đủ công tác giữ ấm rồi." Địch Tinh Thần nói: "Thật đấy."

Hoắc Thành nghiêng đầu nhìn cậu một hồi nói: "Thật làm anh tức giận."

Địch Tinh Thần cười nói: "Tâm ý của Hoắc ca em biết."

"Em biết cái lông ấy." Hoắc Thành nói.

Anh thật sự không biết mình làm vậy có tốt không nhưng tâm anh tốt, muốn đối tốt với Địch Tinh Thần.

Anh không hiểu biết nhiều như bọn Nghiêm Chấp, nhưng có thể nói, EQ anh không tính là cao, cân não tương đối đơn giản.

Khi kiếm được tiền anh muốn tiêu tiền cho người anh yêu, cho ba mẹ cậu, cho em trai em gái cậu, tiêu cho người quen của cậu.

Đây không phải ý nghĩa của việc kiếm tiền sao? Đây không phải đều nên biểu hiện cho người mình thích sao? Thích một người liền muốn đào tim đào phối cho cậu, nỗ lực dốc sức làm việc, đem những điều tốt nhất cho cậu. Mặc kệ nam nhân khác có làm như vậy không nhưng anh là Hoắc Thành.

Nhưng Địch Tinh Thần không chịu, anh có thể hoàn toàn hiểu được.

Anh lại không phải bạn trai cậu. Hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Hoắc Thành không tiếp tục kiên trì nữa, anh đi mua thêm khăn quàng cổ, quần áo lông, mỗi loại đều mua vài chiếc.

Dạo trong thương mại tốn rất nhiều thời gian, không bao lâu đã tới chạng vạng, hai người cùng nhau ăn bữa cơm, thời gian giống như trôi qua cực mau, rõ ràng hôm qua anh còn cảm thấy một ngày 24 giờ sao lại trôi qua lâu như vậy.

Sau khi ăn cơm xong Hoắc Thành lái xe đưa cậu về nhà.

"Anh muốn vào ngồi một lát không?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Không đâu." Hoắc Thành nói.

Anh nhìn Địch Tinh Thần nói: "Vậy gặp lại ở Bắc Thành."

Địch Tinh Thần gật đầu.

Hoắc Thành rất muốn tiến lên ôm Địch Tinh Thần một cái, chỉ là anh nhịn xuống.

Trái tim đều anh mềm, cả đời cũng chưa từng mềm mại như thế. Anh nhìn Địch Tinh Thần, anh muốn khóc, có buồn cười hay không.

Chính là cảm thấy quá thích cậu.

"Đi đây." Anh nói.

Địch Tinh Thần nhìn Hoắc Thành rời đi, lúc này mới lên tầng, sắc trời đã hoàn toàn đen, đen trên hành lang lại không sáng. Cậu về đến nhà, mẹ Địch từ trên sô pha đứng dậy, hỏi: "Sao ra ngoài lâu vậy."

"Cùng Hoắc ca đi mua quần áo." Địch Tinh Thần nói: "Ba con đâu?"

"Ra ngoài uống rượu với bạn rồi."

Địch Tinh Thần vừa cởi giày, lập tức nghe thấy ngoài cửa có người gõ hai tiếng "thùng thùng".

"Ai vậy?" Cậu lên tiếng, xoay người mở cửa, vừa thấy một cái túi đặt trước cửa nhà.

Vừa thấy chính là cái túi đồ Hoắc Thành mua.

Cậu sửng sốt, đi dép lê vào cầm túi chạy ra ngoài, cậu nghe thấy có người chạy xuống tầng liền đuổi theo, chạy ra tòa nhà liền thấy một chiếc xe dừng lại dưới lầu nhà bọn họ, đèn sáng cũng chưa tắt máy. Hoắc Thành vừa ngồi vào trong xe.

"Hoắc ca!" Địch Tinh Thần gọi.

Hoắc Thành cười vẫy tay với cậu, thò người ra: "Đi đây, Địch Tinh Thần!"

Ba chữ này anh gọi rất rõ ràng, anh thường kêu tên đầy đủ của cậu, người khác kêu nghe không ra hương vị.

Đèn trên đường bỗng nhiên sáng lên toàn bộ, từ nam đến bắc, thế giới lập tức sáng ngời.

Địch Tinh Thần dừng bước, thở dài, cúi đầu nhìn túi đồ trong tay, bên trong có một chiếc áo khoác lông.

Bên cạnh là tiệm cắt tóc, từ chiếc loa cũ nát phát ra một tiếng hát trầm thấp, bài hát nói:

【 Ngôi sao minh ám, minh minh ám ám, tĩnh mịch bàng quang, em là người sáng nhất trong đó. 】

Tác giả có lời muốn nói: Địch Tinh Thần, liếc mắt một cái sẽ không quên được tên.