Chương 33: Cực phẩm đỉnh phong
Từ từ cầm nắp bình, Doanh Thừa Phong mở nó ra rồi nhẹ nhàng hít vào đôi chút.Một mùi hương thơm như thường lệ xông vào mũi khiến Doanh Thừa Phong khẽ cau mày. Hắn lập tức nhận ra, trong bình ngọc này cũng đồng dạng chứa Dương Sinh đan.
Ánh mắt thoáng cái đã trở nên cẩn trọng, hắn cẩn thận kiểm tra từng chi tiết nhỏ. Một chốc lát sau, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm bất đồng.
Sắc thái đan dược tựa hồ như càng sẫm màu hơn một chút, mùi thuốc cũng nồng hơn vài phần. Đôi mày hắn chợt nhướng lên rồi nói: “Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan?!”
Nguyên Bưu cười ha ha rồi đáp: “Tiểu huynh đệ hảo nhãn lực! Chính là thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!”
Trong lòng Doanh Thừa Phong tức thì bỗng cuộn lên sóng gió ngập trời. Nói thật, hắn không biết chút nào về đạo luyện đan dược. Nếu như mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan không được để chung với nhóm trung phẩm, thì căn bản hắn không cách nào phân biệt chúng cho nổi.
Nhưng sau khi biết giá trị của mười viên đan dược, tâm tình của hắn lập tức trở nên khác thường.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan! Đây chính là thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đấy!
Cho dù lúc thúc thúc Doanh Lợi Đức của hắn gia nhập Chú Tạo đường của Khí Đạo Tông, vậy mà chỉ được thưởng có một viên thôi. Nhưng lúc này, trước mắt hắn thế nhưng lại có hẳn mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan.
Trong đám đệ tử đông đảo của Doanh Lợi Đức, chỉ có hai vị anh họ và Trương Xuân Hiểu là đối với hắn có phần tốt đẹp.
Mà lúc ba người họ trong cuộc Tam nguyệt giác kĩ lần trước, cũng vì một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan mà đánh đến long trời lở đất, điều này vẫn còn mới nguyên trong kí ức hắn. Tuy nói cuối cùng Doanh Lợi Đức đã hứa tính biện pháp lấy thêm hai viên nữa cho hai người còn lại phục dụng, nhưng chỉ có trời mới biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Bởi vậy có thể thấy được chỗ trân quí của thượng phẩm Dưỡng Sinh đan. Dù cho cả Doanh Lợi Đức cũng không dễ lấy vào tay được!
Tròng lòng trăm ý ngàn lời, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được một chuyện.
Giá trị bộ khôi giáp mà hắn quán linh nhất định vượt rất xa tưởng tượng của mình.
Có lẽ bởi trong mắt của mình, việc khắc linh và quán linh vốn chỉ là chuyện không coi là giỏi mấy, nhưng đối với bọn Phương Hủy mà nói, chính là chuyện muôn vàn khó khăn.
Mặc dù Doanh Thừa Phong không hiểu vì sao đám Phương Hủy lại không cầu viện Khí Đạo Tông, mà ngược lại phải cầu người ngoài… Nhưng không thể nghi ngờ chút nào, đây chính là một cơ hội!
Nguyên Bưu trước sau đều chú ý nhất cử nhất động của Doanh Thừa Phong. Nhưng đáng tiếc là Doanh Thừa Phong đội đấu lạp che khuất hoàn toàn gương mặt hắn. Mà sau khi hắn cầm thượng phẩm Dưỡng Sinh đan lại trầm ngâm không nói một lời, nên lão cũng không biết hắn hài lòng hay không nữa.
Đợi thêm một chốc, rốt cuộc Nguyên Bưu cũng than khẽ một tiếng rồi nói: “Tiểu huynh đệ, thật ra lão phu biết… Lấy giá trị sáo trang này, dù có đổi cực phẩm Dưỡng Sinh đan cũng là dư dả. Nhưng do cấp bậc Nguyên mỗ không đủ, quyền hạn cao nhất có thể vận dụng chỉ nằm trong phạm vi thượng phẩm Dưỡng Sinh đan mà thôi…” Lão béo lại khom lưng thật sâu với Doanh Thừa Phong: “Xin tiểu huynh đệ thứ lỗi!”
Doanh Thừa Phong xòe tay ra rồi đáp: “Tiền bối khách khí! Được những món này, tại hạ đã thỏa mãn rồi!”
Hắn nói nhưng lời này bằng giọng hời hợt, không gắng sức chút nào.
Lòng Nguyên Bưu hơi trầm xuống. Sau một lúc do dự, rốt cuộc mới nói: “Tiểu huynh đệ, xin cho Nguyên mỗ thêm hai tháng. Sau hai tháng, nhất định sẽ dâng cho cậu một viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan!”
Doanh Thừa Phong thầm mừng rỡ, nhưng vẫn nói bằng ngữ điệu không đổi chút nào: “Như vậy, thì phải đa tạ Nguyên tiền bối rồi!”
Nguyên Bưu cười khà khà, giống như trút được gánh nặng trong lòng. Lão nói: “Chỉ cần khiến tiểu huynh đệ hài lòng, vậy thì thành!”
Cực phẩm đan dược! Vật thế này không còn là thứ được luyện chế ra từ những lò đan bình thường nữa. Mặc dù Nguyên Bưu đáp ứng nhưng trong lòng vẫn đau như cắt.
Chẳng qua, bởi giá trị của thiếu niên trước mặt còn hơn xa một viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan, cho nên lão chỉ thoáng suy nghĩ qua đã thì lập một quyết định sáng suốt nhất đời mình.
Lần nữa vỗ tay một cái, tự nhiên có người tiến vào mang mấy chiếc rương ra ngoài.
Sau khi mấy người đó rời đi, Phương Hủy lập tức bước vào cơ hồ như không sai một bước. Điều này khiến Doanh Thừa Phong hoài nghi lão ròm kia có phải vẫn luôn nấp ngoài cửa chờ giao dịch kết thúc hay không.
Phương Hủy xoay người chuyển mắt nhìn đống giáp trụ và trường kiếm Doanh Thừa Phong đã chọn rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, cậu có hài lòng với lần giao dịch này không?”
Doanh Thừa Phong gật đầu: “Phi thường hài lòng!”
Lời này của hắn đúng là nói ra từ tận đáy lòng. Thu hoạch lần này rất lớn, vượt xa cực hạn hắn đã dự liệu, cho nên nếu không có viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan như đã hứa thì hắn cũng đã thỏa mãn.
“Ha ha, hài lòng là tốt rồi!” Phương Hủy gật đầu hớn hở. Lão ngừng một lúc mới tiếp lời: “Tiểu huynh đệ, lão phu có một việc muốn thương lượng với cậu một chút.”
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong nghiêm lại. Hắn nói: “Mời Phương tiền bối nói!”
Trong tâm hắn thậm chí còn có một sự mong đợi mơ hồ. Bởi vì sau khi Phương Hủy hoàn thành giao dịch linh văn sáo trang, hắn và Trí Linh đã được một món hời vô cùng lớn. Nếu như Phương Hủy còn có vật gì càng tốt hơn để hắn khắc linh rồi quán linh, thì hắn nhất định sẽ chấp thuận không hề chọn lựa.
Tròng mắt Phương Hủy lại sáng lên, nói: “Thực không dám dấu diếm! Trong gia tộc của lão phu còn một bộ linh văn sáo trang nữa.” Lão dừng một lúc rồi nói với vẻ tràn đầy hi vọng: “Nếu tiểu huynh đệ có thể giúp lão phu hoàn thành, lão phu chắc chắn sẽ tạ ơn trọng hậu!”
Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt chấn động mạnh. Vụ “tạ ơn trọng hậu” này hắn cũng không phải quan tâm hết mức, nhưng có thể tiếp xúc với linh văn và các loại Phong linh thạch đặc thù thì đó mới chính là chuyện mong chờ nhất!
Dù sao Trí Linh đã ba lần bốn lượt yêu cầu muốn lấy thêm tư liệu về Phong linh thạch. Nhưng bằng vào thân phận hiện thời của Doanh Thừa Phong thì có thể tìm được bảo vật trân quí như thế ở chỗ nào?!?
Khẽ hắng giọng, Doanh Thừa Phong cố nói thật chậm: “Phương tiền bối, không biết món sáo trang đó phải sử dụng loại linh văn và Phong linh thạch đặc thù nào thế? Nếu như…” Hắn dài giọng: “Nếu như chỉ là Phong linh thạch bình thường, vậy thì miễn đi!”
Phương Hủy nghe xong lại bật cười. Lão đáp: “Tiểu huynh đệ yên tâm, bộ sáo trang này chính là loại hiếm nhất trong các binh khí sáo trang. Về phần thuộc tính linh văn ư…!?” Trên mặt lão hiện lên một nụ cười cao thâm khó lường: “Xin cậu yên tâm! Vật lão phu lấy ra thì tuyệt đối sẽ không khiến cậu phải thất vọng!”
Lúc đang nói những lời này, trong lòng lão cũng muôn phần cảm khái.
Linh sư thông thường lúc quán linh đều hi vọng càng đơn giản càng tốt, nhưng thiếu niên có bối cảnh sau lưng khổng lồ này thì lại không giống vậy: Những loại Phong linh thạch bình thường vậy mà không được hắn để vào mắt!
Giờ khắc này, lão càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Sau lưng thiếu niên này nhất định có đại sư Trương Minh Vân làm chỗ dựa! Nếu không thì quả quyết là hắn không thể nói ra những câu mang hào khí như mây thế này.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong tức thời sáng lên. Hắn hỏi: “Binh khí sáo trang và đồ án linh văn ở đâu?”
Trên mặt Phương Hủy hiện lên vẻ xấu hổ. Lão nói: “Tiểu huynh đệ chớ trách! Bộ sáo trang này chính là bí mật bất truyền của gia tộc Phương mỗ. Sau khi chờ Phương mỗ đưa bộ sáo trang vừa rồi về gia tộc, tất nhiên sẽ có được bản vẽ!”
Doanh Thừa Phong nhìn lão bằng ánh mắt có phần thất vọng. Có điều lòng tin của hắn với bản thiết kế mình chưa hề thấy lại tăng lên rất nhiều.
Ngay cả Phương Hủy có thân phận đến thế nhưng vẫn không có cách tiếp xúc với bản vẽ kia, vì vậy có thể thấy được vật này nhất định bất phàm. Nếu có thể lấy được vật này và nguyên bộ Phong linh thạch thì kho tư liệu của Trí Linh nói không chừng sẽ càng thêm phong phú đây.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: “Phương tiền bối, ngài cần chuẩn bị mất bao nhiêu thời gian?”
“Hai tháng là đủ!” Phương Hủy nói như đinh đóng cột.
Thu mấy vật trước mặt vào rương, Doanh Thừa Phong mỉm cười rồi nói: “Đã như vậy, sau hai tháng nữa vãn bối sẽ đến bái phỏng!”
“Tốt!” Phương Hủy mừng rỡ, đưa ra một chiếc ngọc bài màu đỏ: “Tiểu huynh đệ lúc đến đây chỉ cần đưa ngọc bài này ra thì có thể tiến vào sảnh khách quí đấy!”
Doanh Thừa Phong đón lấy ngọc bài rồi cất vào. Hắn gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Trên mặt Phương Hủy và Nguyên Bưu cũng nở nụ cười nồng nhiệt, đến sau khi đưa thiếu niên này ra khỏi cửa Bích Thủy Uyển thì mới tắt.
“Phương sư huynh, ngài vậy mà định đem bộ sáo trang kia cho tiểu tử ấy chú tạo sao?” Nguyên Bưu trầm giọng hỏi.
“Không sai! Bộ sáo trang này có quan hệ trọng đại. Nếu có thể chế tạo ra, gia tộc chúng ta lần này có thể tạo thế thêm được rồi!” Phương Hủy nói thật chậm: “Chuyện này không thể kinh động đến tông môn! Mà trừ một vị kia ở tông môn, e rằng chỉ có đại sư Trương Minh Vân mới có khả năng hoàn thành thuận lợi thôi!”
Nguyên Bưu tần ngần một lúc rồi nói: “Phương sư huynh, đại sư Trương Minh Vân dù có uy danh riêng của mình, nhưng muốn hoàn thành bộ linh văn sáo trang kia cũng e là chưa chắc có thể đâu!”
Phương Hủy cười lặng mới nói: “Nếu đổi lại thành lúc trước, lão phu cũng sẽ ngờ vực như vậy thôi. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn món sáo trang này, lão phu mới biết được: Thì ra chúng ta đã khinh thường Trương đại sư rồi! Hắc hắc… Thực lực trong phạm trù quán linh của ông ta vô cùng cường đại, thậm chí cũng không dưới vị trong tông môn kia đâu!”
Trong mắt Nguyên Bưu lóe lên ánh hoảng sợ, vội hỏi: “Làm sao ngài biết?”
“Bởi vì sau khi được quán linh, bộ khôi giáp sáo trang này đã đạt đến cấp cực phẩm đỉnh phong!” Vẻ mặt Phương Hủy nghiêm trang, nói gằn từng chữ.
“Cái gì? Cực phẩm… đỉnh phong…?!?” Nguyên Bưu hít vào một hơi khí lạnh: “Điều này sao có thể?”
“Hừ, ngươi đang hoài nghi nhãn lực của ta sao?” Phương Hủy hỏi bằng giọng bất mãn.
Nguyên Bưu vội đáp: “Tiểu đệ không dám! Nhưng luận theo tài liệu luyện chế ra khôi giáp ấy, vậy làm sao có thể…?!?”
Phương Hủy cười khổ… mới đáp: “Ta biết bộ khôi giáp này chỉ được rèn từ tài liệu sắt ròng bình thường mà thôi! Nhưng sau khi được khắc linh và quán linh thì lực phòng ngự của nó cùng lực lượng Băng hệ mạnh mẽ đến vậy, đã không còn kém hơn linh khí được chú tạo bằng tài liệu cao cấp nữa rồi… Có thể làm đến đây thực sự nói rõ, khả năng điều chỉnh hai loại linh tính phòng ngự và Hàn băng đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực!” Thanh âm lão lộ ra sự tiếc nuối vô vàn: “Nếu lúc trước chúng ta không mang lòng dò xét, mà đưa thẳng cho hắn bộ khôi giáp tốt nhất… Có lẽ giờ đây sẽ thu hoạch được một bộ khôi giáp sáo trang siêu phẩm…”
Nguyên Bưu tròn mắt líu lưỡi. Ánh mắt lão không khỏi trông về một phương hướng mịt mờ…
Trong tâm lão giờ đây chỉ có một ý niệm duy nhất: “Lão Trương Minh Vân này… thật sự vờ vịt quá là sâu đi!”