Thập Niên 70: Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 37: Khẩn Trương

Mẹ Lạc nghĩ tới đây, trên gương mặt lại buồn rầu một hồi, mới hơn ba mươi tuổi mà trên mặt đã tràn đầy nếp nhăn, cõng con trai rồi len lén lau sạch nước mắt, chầm chậm ưu tư mới nói.

“Mẹ biết Tiểu Dương nhớ chị, không những Tiểu Dương nhớ, mẹ cũng nhớ, nhưng mà chúng ta chờ thêm một chút, ba con cũng nhớ chị, chúng ta đợi ba có thời gian, rồi cùng đi thăm chị, có được không?”

“Mẹ, vậy khi nào ba mới có thời gian rảnh?”

Mẹ Lạc ôn nhu sờ đầu cậu, cười nói: “Sẽ nhanh thôi, nhanh thôi.”

Lạc Khả Dương: “”

Mẹ mỗi lần đều nói như vậy, lỗ tai cậu đều sắp nghe thành bọn côn trùng tới, vừa định lên tiếng hỏi rõ, ngoài cửa truyền đến âm thanh, khiến mẹ Lạc và Lạc Khả Dương sợ hết hồn.

“Ai?” Mẹ Lạc kéo Lạc Khả Dương ra phía sau, vội vàng đi ra ngoài cửa.

Bà nhớ rằng một năm trước, cũng như vậy, bên ngoài cửa đột nhiên có mấy người, cõng ba Lạc đang choáng váng, lần đó dọa bà sợ quá mức, may mắn thay ba Lạc cuối cùng kiểm tra là mệt mỏi quá độ, cẩn thận tịnh dưỡng sẽ khỏe.

Nhưng tỉnh lại ba Lạc làm sao có thể nghe lời mà ở nhà nhàn rỗi tịnh dưỡng thân thể, nếu như ông ở nhà dưỡng sức, vợ và con trai ông ai nuôi?

Mẹ Lạc buộc phải nén nước mắt để cha Lạc đi ra cửa, cũng bắt đầu đi tìm vài công việc lặt vặt gần nhà, dù cho chỉ có vài đồng, giặc một đống quần áo lớn, bà cũng làm.

Chính vì vậy, mấy năm nay, cha mẹ Lạc không những già đi nhanh chóng, mà sức khỏe cũng càng ngày càng kém, Lạc Khả Dương sau khi học xong tiểu học, cũng không đi đến trường học, mỗi ngày rảnh rỗi ở trong nhà.

Mỗi ngày thấy cha mẹ bận rộn chạy tới chạy lui, muốn ra ngoài giúp đỡ, nhưng tuổi còn nhỏ, không có người chịu thuê cậu bé, cuối cùng chỉ có thể đi theo mẹ Lạc trợ giúp, mẹ Lạc làm thuê giặt quần áo cho người ta, cậu ấy ở bên cạnh giúp đỡ múc nước, làm một số việc vừa sức lực.

“ Mẹ, Tiểu Dương, là con”

“Chị?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Khả Dương lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ, cho dù là đã hai năm không gặp chị, nhưng cậu vẫn còn nhớ giọng nói của chị, có một chút không dám tin tưởng nên đã quay đầu ngốc nghếch hỏi mẹ Lạc.

“Mẹ, là giọng của chị, chị đã quay trở về, chị đã quay trở về có đúng hay không mẹ?”

“Mẹ, Dương Dương, là con đã về.”

Mẹ Lạc vội vàng chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, đáy mắt trào lên sự vui sướиɠ, đồng thời cũng có chút căng thẳng, “Khả Nhi quay trở về, nhanh vào phòng nào.”

“Mẹ.” Lạc Khả Khả nhìn mẹ Lạc trước mắt, tim đột nhiên đập nhanh, quá giống rồi, nếu không phải người phụ nữ trước mắt so với mẹ cô ở kiếp sau già hơn nhiều, cô còn cho rằng mẹ đang đứng ở trước mắt, ngũ quan giống nhau như đúc.

“Mẹ, sao mẹ già đi nhiều như vậy?”

Ánh mắt phức tạp của Mẹ Triệu nhìn vào người con dâu này của mình, lại nhìn vào bà xui gia, nháy mắt trong lòng có chút cân bằng.

Mẹ Lạc mất tự nhiên sờ sờ vào mặt, cười nói “Tuổi của mẹ đã lớn tự nhiên sẽ già rồi, đứa nhỏ này quay về cũng không nói trước một tiếng, nhanh vào phòng ngồi. Đây chắc là Đại Oa? Đầu sao lại bị thương?”

Lạc Khả Khả nghe lời nói của mẹ Lạc, trong lòng có chút thất vọng, người phụ nữ trước mắt này giống mẹ cô như đúc, cũng không phải mẹ kiếp sau của cô, mẹ và ba cũng không sống trở lại như cô.

Nhắc tới chuyện này, mẹ Triệu liền khó chịu, lau nước mắt đem chuyện đã xảy ra nói đơn giản một chút.

Bây giờ, mẹ Lạc mới phát hiện sự tồn tại của mẹ Triệu, vội vàng nhiệt tình kéo bà vào phòng ngồi, vừa cùng với mẹ Triệu tức giận tấn công bà Ngô.