Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 20

Hạ Văn Xuyên hôn rất mãnh liệt, đầu tiên cắn lấy cánh môi cô, trong khoảnh khắc Hạ Miên Miên hé miệng rên một tiếng than đau, đầu lưỡi nóng hổi linh hoạt tiến vào khoang miệng, sau đó mạnh mẽ chiếm đoạt, tùy ý quấn quýt.

Nụ hôn bất ngờ này khiến Hạ Miên Miên hoàn toàn bị động, ngẩn người một lúc, trong nhất thời quên cả giãy giụa kháng cự, đến tận khi đầu lưỡi của Hạ Văn Xuyên quấn lấy đầu lưỡi của cô, như có một luồng điện xông thẳng đến đỉnh đầu, Hạ Miên Miên mới lấy lại tỉnh táo, cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm siết của anh.

Nhưng mặc kệ cô chống trả ra sao, hai cánh tay Hạ Văn Xuyên vẫn vững vàng như đôi gọng kìm bằng thép, khóa chặt thân thể cô trong l*иg ngực, giam cầm cô tại vị trí gần sát trái tim anh. Hạ Miên Miên không chịu thỏa hiệp, dùng cả tay chân vặn vẹo, đấm đá, đem hết sức bình sinh chống cự.

Hạ Miên Miên ôm hôn một hồi đến khi đã nghiền mới chịu buông ra.

Đây là việc hai ngày nay anh vẫn luôn muốn làm, nhưng đành phải nhịn xuống, vừa rồi là tại con thỏ nhỏ nào đó chủ động lao vào lòng anh, khiến dây thần kinh kéo căng mấy ngày nay cuối cùng “Ba” một tiếng, đứt đoạn, hàng rào lý trí cuối cùng cũng theo đó đi luôn.

“Hạ Văn Xuyên!!!”

Hạ Miên Miên tức giận gọi thẳng tên anh,

“Không phải đã nhất trí tiếp tục làm anh em sao? Anh nói mà không giữ lời.”

“Giữ lời.”

Lúc nói lời này một tay anh vẫn siết chặt eo cô. Hạ Miên Miên tức quá bật cười:

“Anh lừa ai??? Có anh em nhà nào ôm ôm hôn hôn thế này sao?”

Hạ Văn Xuyên dừng lại nhìn cô, thản nhiên đáp:

“Có anh em nhà chúng ta.”

Hạ Miên Miên giãy ra:

“Thả ra. Buông. Nhanh lên.”

Hạ Văn Xuyên càng ôm chặt, hơi thở ấm áp phun lên gáy cô, hạ giọng thầm thì bên tai Hạ Miên Miên:

“Hôn cái nữa sẽ thả.”

“Không… Ô ô ô.”

Không đợi cô nói hết câu, tên cầm thú kia lại hôn xuống, lần này nụ hôn của anh ta ôn nhu vô cùng, đầu lưỡi dịu dàng miêu ta cánh môi cô, nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, không tham lam tiến vào trong. Hạ Miên Miên cứng đơ vài giây, lại tiếp tục giãy dụa ác liệt hơn.

“Hai người… hai người đang làm gì thế?”

Sau khi Mạc Nhất Uy đưa Địch Tiêu Ngọc đi đã trở lại, vừa đẩy cửa thì thấy trên ghế salon hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau. Anh vốn định tránh đi nhưng nhìn phản ứng của Hạ Miên Miên có vẻ không đúng lắm, vì vậy lên tiếng hỏi. Bởi vì sự xuất hiện không đúng lúc của Mạc Nhất Uy, Hạ Văn Xuyên nhanh chóng giảm bớt lực trên tay, buông tha Hạ Miên Miên.

Anh ngẩng đầu hung dữ nhìn về phía tên bạn thân. Mạc Nhất Uy vừa thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó thì lập tức an phận rụt cổ, kiên trò giải thích:

“Hai người muốn hôn thì cũng phải nhìn hoàn cảnh xung quanh chút chứ, cửa không khóa đâu.”

Hạ Miên Miên cấp tốc thoát khỏi l*иg ngực Hạ Văn Xuyên, đứng lên, không nói tiếng nào đi thẳng ra ngoài cửa. Lúc vượt qua Mạc Nhất Uy bị anh kéo lại:

“Miên Miên, em muốn đi đâu?”

Hạ Miên Miên vung tay, giọng mũi rất nặng, ồm ồm nói:

“Về nhà.”

Mạc Nhất Uy đứng cạnh cửa, lo lắng nhìn Hạ Văn Xuyên ngồi trên salon, lại nhìn bóng lưng quật cường của cô bé, lập tức nói:

“Anh đưa em xuống.”

Hạ Miên Miên không quay đầu, nhàn nhạt đáp:

“Không cần. Có tài xế chờ ở dưới rồi.”

Tuy cô nói vậy nhưng Mạc Nhất Uy là anh chàng có tấm lòng của một bà mẹ, đương nhiên không yên lòng để cô bé gái một mình xuống lầu, vì thế vẫn bước nhanh đuổi kịp cô, đưa cô đến gara để xe, tìm chỗ tài xế Hạ gia đậu.

Đưa người đến tận nơi xong xuôi anh mới quay lại Câu lạc bộ, thấy ông bạn thân đang ngậm hút thuốc trầm ngâm chơi Bida một mình. Anh bất đắc dĩ lắc đầu đi vào. Hạ Văn Xuyên vẫn duy trì tư thế cầm cơ, nhắm bắn, nhàn nhạt hỏi:

“Đi chưa?”

Mạc Nhất Uy cầm một chiếc cơ khác lên, khoa tay một chút nói:

“Lo lắng như thế sao không tự mình đưa đi.”

Hạ Văn Xuyên híp mắt. Mạc Nhất Uy giơ tay đầu hàng:

“Đưa đến tận cửa xe rồi, còn nhìn con bé ngồi lên xe hẳn hoi, tiễn Miên Miên đến tận khi xe nhà cậu rời đi tôi mới lên, được chưa?”

Lúc này Hạ Văn Xuyên mới hài lòng, cây cơ “Kích” một tiếng tác động lên cầu, trái cầu đen vững vàng lăn xuống lỗ.

“Tôi hỏi cậu câu này được không? Chuyện kia không phải ngoài ý muốn à? Sao hai người các cậu lại có vẻ như phát triển theo hướng thân thiết lên vậy?”

Hạ Văn Xuyên đứng thẳng dậy, quan sát lộ tuyến tấn công, lại liếc nhì gương mặt tràn đầy tò mò của tên bạn thân, nghĩ nghĩ một chút, đáp:

“Đột nhiên cô bé ngã vào lòng tôi, tôi không khống chế được.”

Mạc Nhất Uy vuốt vuốt cây cơ, nghẹn họng, trân trối nhìn Hạ Văn Xuyên sau đó

“chậc chậc” mấy tiếng lắc đầu:

“Cậu quả nhiên là tên cầm thú, Miên Miên dãy dụa đến thế, rõ ràng không đồng ý, thế mà cậu vẫn còn cố hôn cô bé?”

Hạ Văn Xuyên bị đấm đúng chỗ đau, lạnh lùng nguýt Mạc Nhất Uy một cái.

“Cho nên, trong thời gian ngắn như thế, cậu yêu em gái mình rồi? Chỉ vì một đêm ngoài ý muốn kia?”

Mạc Nhất Uy thoáng không tưởng tượng nổi, một gã tính cách lạnh lùng, khắc kỷ như Hạ Văn Xuyên có thể mất khống chế, thất thố đến mức này, vậy thì thứ tình cảm kia hẳn phải vô cùng mãnh liệt.

“Yêu??”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày, buông cơ xuống, tựa vào bàn, châm một điếu thuốc nữa, nói:

“Giữa tôi và em ấy không cần cái này.”

Mạc Nhất Uy như thể vừa nghe một điều không tưởng, hoài nghi cấu trúc não bộ của tên bạn mình có vấn đề, hỏi lại:

“Cái mẹ gì thế, sao lại không cần?”

Hạ Văn Xuyên hít một hơi thuốc lá, giọng điệu đầy chiếm hữu:

“Cô ấy vốn là của tôi rồi.”

Trước kia anh không nghĩ đến phương diện này, cho nên không cảm thấy gì hết, hiện tại anh phát hiện, ngoại trừ quan hệ anh em, bọn họ còn có thể có hình thức sống chung khác hài hòa thoải mái hơn, vậy việc ở bên nhau chẳng phải là đương nhiên sao?

Về tình yêu gì đó, giữa họ không cần cái này. Mạc Nhất Uy nhìn người bạn thân trước mặt, căn bản không thể dùng đạo lý của một người bình thường để đả thông tư tưởng cho tên dở người này được, vì kể cả có dùng chắc chắn cũng vô dụng, không thông não nổi chỉ rước thêm bực mình, thế là anh đổi phương pháp, hỏi:

“Cậu muốn kết hôn với Miên Miên?”

Sắc mặt Hạ Văn Xuyên không được tốt lắm, gõ gõ tàn thuốc lên gạt tàn trên bàn, nói:

“Em ấy không đồng ý. Tôi cho em ấy hai sự lựa chọn hoặc là tiếp tục làm anh em, hai là kết hôn. Con bé đương nhiên chọn anh em.”

Hạ Văn Xuyên nói xong, giương mắt nhìn Mạc Nhất Uy nói:

“Tôi đồng ý, nhưng cậu cảm thấy có khả năng hay sao?”

Mạc Nhất Uy thẳng thắn đáp:

“Tôi cảm thấy với tình trạng dã thú thèm mồi hiện giờ của cậu, thì chỉ muốn lập tức lên giường với em ấy, sao có thể chấp nhận thứ tình cảm anh em đơn thuần được. Đáp ứng cũng chỉ là kế hoãn binh.”

Quả nhiên chỉ đàn ông hiểu đàn ông nghĩ gì. Nhưng cách diễn đạt của Mạc Nhất Uy quá khó nghe, khiến Hạ Văn Xuyên không khỏi nhíu mày lườm anh ta. Hút thuốc xong, Hạ Văn XUyên ra hiệu hai người cùng chơi một ván.

Mạc Nhất Uy thờ ơ đánh với anh, dù sao lần nào chẳng thua, nếu không phải vì muốn hóng chuyện, anh cũng đâu có đủ kiên nhẫn theo tên bạn sáng nắng chiều mưa này chơi chứ.

Mạc Nhất Uy khai cầu, đúng là điển hình cái gọi tay thối đến cùng cực, đánh không trúng phát nào, anh ta bĩu môi, tiếp tục công cuộc buôn dưa,

“Tôi cảm thấy, cậu muốn ở bên Miên Miên là chuyện tốt, chỉ có điều cậy mạnh chắc chắn không đi đến đâu cả. Từ nhỏ tính cách Miên Miên đã cứng đầu, ương bướng, cậu càng ép, em ấy sẽ càng phản kháng đến lúc đó Trộm gà không được còn mất nắm thóc, chỉ càng đẩy em ấy ra xa cậu hơn thôi.”

“ Đây nhé, đơn cử một tình huống đột nhiên có một ngày con bé gặp được người mình thích, chẳng phải cậu mất cả chì lẫn chài hay sao?”

Câu cuối cùng khơi dậy lòng tham chiếm hữu thâm căn cố đế trong lòng Hạ Văn Xuyên, anh lạnh lùng gắt:

“Ai dám đυ.ng đến em ấy?”

Ngụ ý là:

“Ai dám chạm vào Hạ Miên Miên, tôi sẽ gϊếŧ chết kẻ đó.”

Mạc Nhất Uy thở dài:

“Chẳng lẽ trước đây cậu chưa hề nghĩ đến, một ngày nào đó Miên Miên lớn lên sẽ lấy chồng? Có gia đình riêng của em ấy sao?”

Hạ Văn Xuyên ngẩn ra, vấn đề này thật sự anh chưa hề nghĩ tới. Bởi vì anh luôn ngầm mặc định, Hạ Miên Miên mãi mãi sẽ ở bên anh, do anh nuôi dưỡng, phụ trách. Về sau kể cả anh có lập gia đình, thì cũng không người phụ nữ nào có thể làm lung lay địa vị trong Hạ gia của Hạ Miên Miên.

Quả thực anh không hề nghĩ đến việc Miên Miên - em gái bé nhỏ của anh sẽ trưởng thành, sẽ kết hôn, sẽ rời đi. Nhưng mà hiện tại cũng không muộn, bởi vì người Hạ Miên Miên sẽ kết hôn cùng, chỉ có thể là anh.

“Em ấy không có khả năng sẽ kết hôn với người khác, tôi không đồng ý.”

Hạ Văn Xuyên nói. “Anh hai thế này là không được đâu.”

Mạc Nhất Uy dở khóc dở cười,

“Phụ nữ đều muốn yêu và được yêu, bản năng của họ là hướng về tình yêu, cho nên nếu không muốn cô bé thích người khác, cậu phải nghĩ đủ các biện pháp để Miên Miên thích cậu, cam tâm tình nguyện ở bên cậu mới được, không thì cậu cứ chống mắt lên mà xem người ta cả đời coi cậu là anh trai đi.”

Hạ Văn Xuyên: …

Hạ Miên Miên phiền muộn suốt quãng đường về nhà. Về đến cửa tức giận đùng đùng chạy thẳng lên lầu ba. Dì Liên thấy cô về cực kỳ bất ngờ, đi theo cô lên lầu muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, thấy Miên Miên đi vào phòng thay đồ tìm vali, sắp xếp quần áo nhét vào trong.

Dì Liên vội vàng chạy đến giữ cô lại nói:

“Tiểu tô tông, con đang làm gì thế?”

Hạ Miên Miên tránh tay dì, tiếp tục xếp quần áo nói:

“Cái nhà này con không thể ở lại được nữa rồi, con muốn đi.”

“Nói ngốc nghếch gì vậy? Được rồi, tại sao con lại muốn bỏ nhà đi? Mà giờ đã hơn 9 giờ tối, con muốn đi đâu?”

Dì Liên sốt ruột hỏi. Hạ Miên Miên ngừng lại, ủ dột như quả quả bóng bay xì hơi, loạng choạng ngồi xuống nền nhà, lẩm bẩm nói:

“Con mặc kệ, con muốn đi, cách Hạ Văn Xuyên càng xa càng tốt, con không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”

Dì Liên ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng an ủi, dỗ dành:

“Con dỗi anh trai hả?”

Hạ Miên Miên bực bội vô cùng, rất muốn tìm một người để trút nỗi lòng, ngước nhìn dì Liên, tất cả tủi hờn ồ ạt như nước vỡ bờ không ngăn nổi nữa, đã vậy thì vò mẻ không sợ vỡ, dù gì Hạ Miên Miên vẫn trong độ tuổi bị giám hộ bởi Hạ Văn Xuyên dù muốn chống trả cũng chẳng thể làm gì được, cô tức tưởi nói

“Không phải giận dỗi, anh ta hôn con.”

“Hôn?”

Dì Liên vỗ vỗ tay cô, cười:

“Giời ơi, hai đứa là anh em thân thiết với nhau một chút có gì kỳ đâu, điều đó chứng tỏ hai đứa rất yêu thương nhau.”

Hạ Miên Miên cố gắng bình tĩnh, nói:

“Không phải như dì nghĩ đâu. Anh ấy hôn môi con, còn dùng đầu lưỡi nữa.”

Nụ cười hòa ái trên mặt dì Liên nháy mắt cứng đờ:

“Hôn… hôn… hôn môi??? Còn… còn dùng lưỡi.???”

“Vâng.”

Dì Liên ngượng ngùng cười hai tiếng, nụ cười trên mặt cứng ngắc đến nỗi như thể muốn vỡ vụn, bà cố vớt vát nói:

“Có phải hai đứa lại đùa nhau đúng không? Mấy thanh niên các con chẳng phải rất thích chơi trò gì mà tên là “Đại mạo hiểm hay nói thật” sao? Thế nào? Thua nên bị phạt hả?”

Hạ Miên Miên hừ nhẹ:

“Dì à đừng cố nói đỡ cho anh ta nữa, anh ta hôn con không phải vì chơi trò chơi, đêm tham gia tiệc mừng thọ Địch lão gia, chúng con bị hạ thuốc, sau đó đã lên giường với nhau. Ngủ cùng nhau rồi.”

Dì Liên mắt chữ A mồm chữ O, lắp bắp hồi lâu mới nói thành lời:

“Lên giường… ý là lên giường… Ngủ… ngủ là… là ‘động từ’?” Thật tình đây là câu hỏi kỳ quái gì thế? Nhưng Hạ Miên Miên vẫn thành thật trả lời:

“Đúng chính là từ “lên giường” đó, “ngủ” đó.” “Ồ.”

Dì Liên có chút ngẩn người đáp. Hạ Miên Miên nhíu mày, chuyện lớn như vậy nhưng bà lại chỉ “Ồ” một tiếng nhẹ bẫng:

“Dì, dì không muốn nói thêm gì à?”

Dường như dì Liên đã lấy lại tinh thần sau cơn sang chấn nhẹ, thoáng kích động hỏi:

“Vậy hai đứa định bao giờ đăng ký kết hôn, cử hành hôn lễ????”

Hạ Miên Miên: …

“Không phải. Dì!!! Có phải dì nên kinh ngạc một chút không??? Dù sao chúng con cũng là anh em!!”

“Anh em thì sao? Thời của dì đổ về trước anh em họ vẫn kết hôn bình thường mà. Huống hồ hai đứa cũng đâu phải anh em ruột. Thế cũng tốt. Phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Hạ Miên Miên phát hiện mình không tài nào đuổi kịp tư duy của bà, vốn định tố khổ với dì Liên một chút, giải quyết tâm trạng phiền muộn, bí bích hiện tại. Nhưng ồ, hay quá đi. Cô lại rước thêm một cục bực bội khác. Dì Liên thấy biểu cảm của cô không đúng lắm, vội hỏi:

“Sao thế? Chẳng lẽ Văn Xuyên không muốn chịu trách nghiệm??? Không muốn kết hôn với con? Vậy dì cũng không đồng tình với cậu chủ được. Hành động này không đáng mặt đàn ông, đồ bội tình bạc nghĩa, tên tra nam cặn bã.”

Hạ Miên Miên có cảm giác mình đang bị chửi xéo, vội vàng kéo tay dì Liên, ngăn cản không cho dì mắng tiếp nữa:

“Dì ơi đừng kích động, là con, là con không đồng ý.”

Dì Liên đang mắng đến phấn khởi, thình lình bị dội một gáo nước lạnh, nháy mắt câm nín, một hồi lâu sau mới kỳ quái nhìn cô:

“Miên Miên, tại sao con không đồng ý???”

“Con cảm thấy kết hôn là kết quả của tình yêu, phải là việc hai người cùng tình nguyện, là quyết định sau khi sẵn sàng, muốn đồng hành, yêu thương bảo vệ đối phương cả cuộc đời còn lại bằng sự tự nguyện, dâng hiến.”

“ Việc giữa con và anh ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Chúng con cũng không yêu nhau, sao kết hôn được?”

Dì Liên không hiểu:

“Hai con không yêu nhau? Dì cảm thấy tình cảm hai đứa rất tốt, Văn Xuyên cũng vô cùng che chở con.”

Hạ Miên Miên: …

Cuộc đối thoại này đúng là đàn gảy tai trâu mà. Kế hoạch bỏ đi của Hạ Miên Miên đương nhiên không thành công, chưa nói đến việc dì Liên không đồng ý, dù dì có đồng ý, cô cũng không ra ngoài được, vì bên ngoài luôn có đội bảo an canh gác nghiêm ngặt.

Hạ Miên Miên rất phiền muộn, cô đột nhiên không biết số phận mình sẽ đi đâu về đâu.

Cô cho rằng mình sớm đã biết rõ tường tận tình tiết cuốn tiểu thuyết này, nắm giữ thiên cơ, nhưng bây giờ cô lại nhận ra, sau khi mình xuyên vào trong cuốn truyện mọi thứ đã bắt đầu thay đổi, trở nên hoàn toàn khác, khiến cô thúc thủ vô sách.

Chuyện đêm nay khiến cô ý thức được rõ ràng, Hạ Văn Xuyên không có ý định tùy tiện bỏ qua chuyện kia, mà cô không thể thản nhiên tiếp nhận thứ tình cảm thương thiên hại lý này, đây quả là cái kết đầy bế tắc.

Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy giờ chỉ có trường học là sự tự do duy nhất của cô, là khoảng thời gian cô thoát được sự giám sát gắt gao của Hạ Văn Xuyên.

“Nếu là tớ sẽ nhân cơ hội này nghỉ thêm mấy ngày.”

Bạch Tinh vô cùng hâm mộ Hạ Miên Miên vì được nghỉ thường xuyên. Gia đình Bạch Tinh không có đủ tài chính để cô tiếp tục theo học trường đại học của giai cấp thượng lưu nữa, cho nên hết cấp ba cô sẽ phải thi vào một trường đại học dân lập, cho nên áp lực thi cử của cô nhóc khá nặng nề.

Bạch Tinh và Lê Hạ đều muốn thi đại học khác, nhưng thành tích học tập của Lê Hạ tốt hơn Bạch Tinh rất nhiều, cho nên không lo lắng việc thi không đậu.

“Ở nhà hoài cũng buồn, không có chỗ nào, chả có trò gì giải trí.”

Hạ Miên Miên bĩu môi, dì Liên theo sự chỉ đạo của Hạ Văn Xuyên quản thúc cô rất nghiêm, ngoài cửa lớn an bài một hàng bảo vệ. Ở nhà cô hoàn toàn mất tự do.

“Đúng rồi, đợt du lịch mùa thu này trường tổ chức đi đảo đó, ba ngày, hai đêm, một nửa chi phí trường chịu, chúng mình chỉ mất một nửa thôi, hai người đi không?”

Bạch Tinh nói với hai cô bạn tin tức mới nhất nghe được. Cô bé này hoạt ngôn, thân thiện vòng quan hệ rộng, tin tức tự nhiên nhạy bén, cái gì cũng biết, tin gì cũng tinh thông.

“Đi đảo á? Không tệ nha. Chắc chắn sẽ có tiệc BBQ hải sản ngoài trời.”

Lê Hạ vẫn luôn get trọng điểm cực kỳ chung thủy. Hạ Miên Miên cũng có chút động lòng. Nhưng Bạch Tinh đã nhanh chóng dội một gáo nước lạnh vào thẳng mặt cô:

“Nhưng đi 3 ngày 2 đêm liền, anh cậu có đồng ý không?”

Hạ Miên Miên: …

Cô hỏi Bạch Tinh, Lê Hạ:

“Các cậu thì sao?”

Hai người gật gật đầu:

“Chúng mình sắp rời trường rồi, cho nên muốn có nhiều kỷ niệm hơn với các bạn học, ba mẹ cũng đồng ý.”

Hạ Miên Miên nghĩ, nói:

“Vậy tớ cũng muốn đi, anh hai không cho mình sẽ làm loạn lên, đến khi anh ấy đồng ý mới thôi.” Lê Hạ bị chọc cười:

“Cậu cũng thật là!! Lớn thế rồi còn không biết xấu hổ mà chơi bài Chí Phèo. Tình cảm hai anh em tốt thật.”

Bạch Tinh nói:

“Đúng thế, mình chưa bao giờ gặp cặp anh em nào tình thương mến thương như nhà cậu luôn. Anh cậu vì lôi kéo sự đồng tình của bạn học giúp cậu mà sẵn sàng vung tiền triệu mua túi xách tặng mọi người. Cậu không biết đâu, việc này cực nổi tiếng trong trường, ai cũng hâm mộ cậu đỏ mắt.”

Hạ Miên Mien cong miệng, chột dạ cười hai tiếng. Buổi chiều sau khi tan học, quả nhiên thầy chủ nhiệm thông báo thời gian, địa điểm của chuyến du lịch mùa thu, nơi sẽ đến là Đảo Brownsea, là một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Hạ Miên Miên nhìn thấy các bạn học nháo nhào đăng ký, quyết định mặc kệ người giám hộ đồng ý hay không, tạm thời ghi danh trước.

Cô cảm thấy đây là cơ hội có một không hai, thay đổi không gian, hít thở không khí trong lành, không chừng có thể nghĩ thông suốt một số chuyện. Buổi tối về nhà, cô bám dính lấy dì Liên nũng nịu.

Sách lược của cô là, trước tấn công hàng phòng ngự dì Liên, sau đó giật dây bà đi thuyết phục Hạ Văn Xuyên giúp mình, cô có dự cảm, ra ngoài nhiều ngày như thế, chắc chắn Hạ Văn Xuyên sẽ không tùy tiện động ý.

“Đi du lịch? Nghe được đó. Có phải là ra ngoại thành picnic, cắm trại, nướng BBQ với các bạn???”

Dì Liên lúi húi trong bếp vội vàng chuẩn bị bữa tối, còn phải mang theo một chiếc đuôi nhỏ đằng sau, đuổi cũng không đi, đành vừa bận bịu nấu ăn, vừa nói chuyện phiếm với cô.

“Không phải ra ngoại ô, mà là đi Đảo Brownsea.”

“Đó là đâu?”

Hình như bà không biết nơi này.

“Là một hải đảo rất đẹp, trên đảo còn có một thị trấn nhỏ phong cảnh vô cùng tuyệt vời, mấy năm nay phát triển du lịch, trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới.”

“Chỗ đó có vẻ khá xa.” “Không xa, đi máy bay một chút là đến.”

“Còn phải đi máy bay? Đi bao lâu?”

“Ba ngày hai đêm thôi.”

Dì Liên không lên tiếng. Hạ Miên Miên ôm vai bà, làm nũng:

“Dì Liên con thật sự rất muốn đi.”

Dì Liên đưa đĩa tôm cho cô, nói:

“Tí nữa nói tiếp.”

Hạ Miên Miên bĩu môi, bưng đĩa đi ra ngoài, vừa đến phòng ăn, thì gặp Hạ Văn Xuyên. Anh đã cởϊ áσ vest ngoài, tháo hai cúc áo sơ mi bên trên, tay áo cũng xắn lên, thần sắc có chút lười nhác, thấy Hạ Miên Miên bưng đĩa tôm đứng cạnh cửa, cố tình đi qua, một tay khoác lên khung cửa chặn đường cô nói:

"Không chào anh à?”

Hạ Miên Miên nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói:

“Anh hai.”

Hạ Văn Xuyên vừa lòng, thỏa ý “Ừm” một tiếng.

“Cho em qua.”

Hạ Miên Miên nói. Lúc này anh mới nghiêng người nhường đường cho cô, sau đó cũng không đi theo cô đến trước bàn ăn kéo ghế dựa ngồi xuống. Dì Liên thấy Hạ Văn Xuyên trở về, bận bịu tăng tốc, rất nhanh đã bưng một bàn đồ ăn thịnh soạn lên.

“Miên Miên vừa nói trường học tổ chức du lịch mùa thu, con bé muốn đi.”

Lúc đưa bát cơm cho Hạ Văn Xuyên bà thuận mồm nói, mặc dù bà biết sự tình giữa hai người nhưng cũng không lắm miệng, dù sao cũng là chuyện của thanh niên, bà không quản nổi, cũng không dám quản.

“Du lịch mùa thu??? Đi đâu?”

Hạ Văn Xuyên tiếp nhận bát cơm, quay đầu nhìn Hạ Miên Miên. Hạ Miên Miên bị anh điểm danh, theo phản xạ cúi đầu né tránh, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên đáp:

“Đảo Brownsea.”

Anh hiển nhiên biết nơi này, chau mày hỏi:

“Đi bao lâu?”

“Ba ngày hai đêm.”

“Ừm.”

Hạ Văn Xuyên sau đó chuyên chú ăn cơm. Hạ Miên Miên thấp thỏm chờ anh ta gật đầu. Thấy cô bưng bát cơm nhưng không ăn, Hạ Văn Xuyên bổ sung:

“Cân nhắc đã, ăn cơm đi.”

Trong lòng cô càng thấp thỏm, đồng ý thì nói luôn, không được thì dẹp, tại sao lại còn chơi trò cân nhắc??? Việc này khó quyết định thế à? Còn tỏ vẻ thận trọng xem xét nữa chứ? Hạ Miên Miên vừa ăn cơm, vừa lo lắng đề phòng.

Dì Liên nhìn cô khẩn trương, liền hỏi, Brownsea gì gì đó có gì vui, hạ Miên Miên đã tra tin tức đâu ra đó, vui vẻ giới thiệu. Nghe xong dì Liên mỉm cười nói:

“Nhiều thứ hay như vậy sao? Vừa nghe đã muốn đi rồi.”

Lời này bà cố ý nói cho Hạ Văn Xuyên nghe, hi vọng cậu ta đồng ý cho Hạ Miên Miên đi. Sau bữa ăn, Hạ Văn Xuyên kêu Miên Miên lên lầu hai.

Cả ngày Hạ Miên Miên cố gắng trốn tránh anh ta, sợ anh ta lại lén lút tấn công cô, nhưng đêm này vì có việc muốn cầu người, không tài nào tránh nổi, cho nên đành kiên trì, chậm rãi đi lên.

Hạ Văn Xuyên ngồi chờ ngoài phòng ngủ, chờ một lúc lâu mới thấy Hạ Miên Miên kéo xác đến, khéo miệng không tự chủ cong lên:

“Muốn đi du lịch. Có thể.”

Anh chậm rãi ung dung nói. Hai mắt Hạ Miên Miên tỏa sáng, vội nói: “Cảm ơn anh hai.” Nụ cười trên mặt anh càng thêm sâu, tiếp tục nói

“Nhưng anh có điều kiện.”

Hạ Miên Miên: …

“Muốn nghe không?”

Anh vui vẻ hỏi. Cô thực tình không muốn nghe chút nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng phối hợp:

“Anh nói đi.”

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Đêm nay ngủ lại phòng anh.”

Hạ Miên Miên: …