Khi Hạ Miên Miên được Hạ Văn Xuyên nhét vào chiếc xe màu bạc, cô vẫn chưa kịp hoàn hồn. Đầu óc quay cuồng, cô ngồi co mình lại một góc, tựa đầu vào cửa kính xe, mặt mày trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, rõ ràng là đang sợ hãi. Nhưng không phải vì chuyện phát sinh ở trường học, mà là do con số trong miệng trợ lý Phương ban nãy.
Giá trị nhân thân trên chục tỷ... Giá trị nhân thân – hơn – chục tỷ!!!
Tức là còn nhiều hơn cả chục tỷ đúng không???
Ông trời ơi, chục tỷ là có bao nhiêu số 0 thế? Hạ Văn Xuyên cúi người vào xe từ cửa bên kia, không gian trong xe tương đối rộng rãi, nhưng với đôi chân dài của anh dường như vẫn khó tìm được chỗ để thoải mái, cuối cùng đành phải vắt chéo lại, chống khuỷu tay lên chỗ ngăn giữa, quay đầu nhìn cô em.
“Sao, có tí việc cỏn con đó mà cũng làm em sợ đến vậy cơ à?”
Giọng nói của anh vừa thanh lãnh vừa cuốn hút, lạnh lùng như mang theo băng vụn, nhưng cũng tao nhã giống một quý tộc Châu Âu cổ đại.
Hạ Miên Miên khẽ lắc đầu, não bộ hoàn toàn đông đặc, chẳng khác nào cái ổ cứng 64GB nhưng bị nhét 128GB dữ liệu, những dòng suy nghĩ cứ chao đảo điên cuồng, khiến cô còn chưa nhận thức được bản thân mình rốt cuộc là ai. Thấy phản ứng chậm chạp của cô, Hạ Văn Xuyên nhăn mày:
“Lại đây.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho cô lại gần. Nội tâm Hạ Miên Miên nảy sinh ý cự tuyệt, nhưng thân thể vẫn hết sức ngoan ngoãn nhích lại, hương gỗ thông dễ chịu lại một lần nữa xộc vào khoang mũi. Tiếp xúc gần với Hạ Văn Xuyên, Hạ Miên Miên lại được một phen bạo kích.
Ngũ quan anh rất đẹp, đẹp đến mức phi lý, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, hơi đượm nét phương Tây, nhưng hàng lông mày lại như hội tụ tinh túy người Á Đông, cả hai kết hợp lại, quả thực chỉ có thể dùng một từ “hoàn mỹ” để hình dung.
“Đầu vẫn choáng à?”
Anh thấp giọng nói, đưa tay qua vén tóc cô, nhìn vết đỏ trên trán rồi lại quay sang nói với trợ lý Phương
“Đến bệnh viện, để con bé làm kiểm tra toàn diện.”
Vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, Hạ Miên Miên đã vội xua tay
“Không đi đâu không đi đâu, đập trúng một cái thôi, hết đau rồi ạ.”
Giả mà đến bệnh viện, vết thương thì chẳng thấy đâu mà lại kiểm tra ra được vấn đề gì khác thì toang. Dù sao bây giờ cô vẫn chưa thể xác định thân thể này có phải bản gốc hay không. Ánh mắt Hạ Văn Xuyên thâm thúy, nhìn thẳng vào cô, “Nhưng nhìn em ngốc lắm.”
“...”
Hạ Miên Miên câm nín, nghĩ ngợi mấy hồi mới đáp:
“Giá trị nhân thân của em trên chục tỷ thật ạ?”
Rõ ràng là Hạ Văn Xuyên không ngờ được cô sẽ hỏi câu này, anh cười đến run cả người:
“Có thì sao? Không có thì sao? Em định đem đi tiêu hết à?”
Chậc... trên chục tỷ lận, tiêu hết được cũng hơi mệt đấy nhỉ. Trợ lý Phương đang ngồi ở ghế lái phụ, nghe vậy cũng chen miệng góp vui,
“Hạ tiểu thư, mặc dù cô nắm 20% cổ phần công ty, nhưng hiện tại quyền điều phối vẫn nằm trong tay Chúc tổng, chỉ là để dưới danh nghĩa của cô thôi. Ngay cả cổ tức chia hoa hồng, cũng sẽ được chuyển thẳng cho Chúc tổng.”
Thế tức là, cô vừa mừng hụt à? Cô thực sự không có nhiều tiền như thế? Hôm nay hệ thần kinh đúng là như được tàu lượn siêu tốc, lên đột ngột xuống bất ngờ, vui nhiều sầu lắm!
Trông vẻ mặt như phát ngốc đối diện, Hạ Văn Xuyên tiện tay cầm một lọn tóc cô lên, kéo kéo mấy cái rồi nói:
“Em muốn số cổ phần kia cũng không phải không thế.”
Hạ Miên Miên lập tức lấy lại sự tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Văn Xuyên nhíu mày, nói giọng nhẹ bẫng:
“Lấy lòng anh.”
Hạ Miên Miên híp mặt, chưa được mấy giây đã gục đầu xuống, bĩnh tình đáp
“Thôi, em cũng chẳng cần cổ phần đâu, cảm ơn!”
Vừa nhìn đã biết người này rất khó chiều. Hạ Văn Xuyên khẽ cười, anh ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Lúc này, di động trong cặp Hạ Miên Miên đột nhiên rung lên, tay chân lộn xộn một lúc, cô mới mở được túi lấy điện thoại ra, trên màn hình báo tên “dì Liên.” Hạ Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn, thấy tên hiện trên màn hình liền nói:
“Nghe đi.”
Hạ Miên Miên nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ thông tin về dì Liên, sau đó mới nhận máy. Một giọng nữ the thé cao vυ't thình lình vang lên, tràn vào trong xe.
“Miên Miên, trợ lý Phương vừa gọi điện thoại dặn tài xế không phải đón con, còn nói con đánh nhau ở trường nên để anh con tới đưa về. Con không sao chứ? Có bị đánh không đấy?”
Giọng dì Liên tràn đầy lo lắng. Hạ Miên Miên nhớ ra, dì Liên là quản gia đã làm việc tại Hạ gia nhiều năm.
“Con không sao ạ.”
Hạ Miên Miên trả lời.
“Không sao là được rồi, hai đứa đang về rồi à? Dì có chuyện muốn nói với con.”
Nói đến đây, dì đột nhiên hạ giọng
“Anh con có đang ngồi cạnh không thế? Con đừng mở loa ngoài đấy nhé!”
“...”
Hạ Miên Miên ngẩng đầu nhìn Hạ Văn Xuyên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, thầm nghĩ chậm rồi, thôi cứ nghe tiếp vậy. Không thấy cô đáp lại, hai mắt đang khép hờ của chàng trai ngồi cạnh bỗng nhiên mở ra, sắc lạnh quét tới.
Hạ Miên Miên giật thót, não bộ chưa kịp xử lý thông tin đã buột miệng đáp:
“Có chuyện gì vậy dì?”
“Dì bảo này, con nghĩ cách làm sao để anh con đừng về nhà vội. Nửa tiếng trước Bạch Mộng Lam vừa đến nhà ta, cứ khăng khăng đòi gặp anh trai con, dì khuyên kiểu gì cũng không đi. Con cũng biết mà, anh trai con không thể gặp cô ta được, lần nào gặp xong cũng...”
Dì Liên còn đang liến thoắng ở đầu dây bên kia, còn Hạ Miên Miên thì đang đổ mồ hôi lạnh thay bà, điện thoại trong tay mỗi lúc một nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể “phát nổ”.
Đột nhiên Hạ Văn Xuyên đưa tay qua, rút điện thoại khỏi tay cô, nói:
“Dì Liên, bọn cháu sắp về tới nơi rồi.”
Dì Liên:
“...” Lúc xe tiến vào khu biệt thự, Hạ Miên Miên còn đang lo thay cho dì Liên. Cô thầm nghĩ, bị Hạ Văn Xuyên dọa như thế chắc dì cũng sập nguồn luôn mất. Nhưng mà cái tên Bạch Mộng Lam này, nghe quen lắm nhá, hình như là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tình cảm đó thì phải!
Nữ chính đó! Vậy là, cô quả thực đã xuyên vào một quyển truyện ngôn tình!? Còn là em gái của nhân vật phản diện hắc hóa nữa chứ! Khu biệt thự được xây gần hồ, sau khi qua cổng chính, xe đi men theo con đường quanh hồ.
Trời đã về chiều, chân trời phía tây chỉ còn le lói vài tia sáng yếu ớt, cảnh sắc xung quanh từ độ phân giải 1080p giảm xuống còn 720p, nhưng vẫn đủ để người ta cảm nhận được vẻ trữ tình nơi đây.
Liễu rủ bên hồ, khói nước mênh mông, đúng là rất nên thơ. Biệt thự Hạ gia nằm ở cuối con đường, diện tích rất lớn, thoạt nhìn có vẻ là tòa lớn nhất trong khu biệt thự. Xe dừng trong sân, Hạ Miên Miên mở cửa bước xuống xe, đập vào mắt đầu tiên là bóng hai người đang ngồi quanh bàn tròn nhỏ bằng đá trắng dưới giàn nho.
Một người tầm 60 tuổi, là một phụ nữ trung niên dáng người đẫy đà. Người con lại thì tư thái đoan trang, là một cô gái xinh đẹp, dáng dấp còn na ná Châu Huệ Mẫn (1).
(1) Châu Huệ Mẫn sinh năm 1967, là một ca sĩ – diễn viên nổi tiếng và rất được yêu thích ở Hồng Kông.
Hai người đó chính là dì Liên và Bạch Mông Lam. Bạch Mộng Lam quả không thẹn danh nữ chính, từ dáng người đến tướng mạo đều có thể coi là hình mẫu tiêu chuẩn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Hai người ngồi đó thấy bọn họ về tới, đồng thời đứng lên, im lặng nhìn về phía này.
Cánh cửa xe bên kia cũng bị đẩy ra, một chân dài miên man của Hạ Văn Xuyên bước trước, khom người xuống xe rồi đứng thẳng dậy. Sau khi vuốt phẳng âu phục, anh mới chậm rãi giương mắt nhìn Bạch Mộng Lam. Hạ Miên Miên nhìn anh, khi còn ở trường, Hạ Miên Miên đã cảm giác được khí thế lấn át người khác của anh.
Lúc này đây, gương mặt anh lạnh lùng không mảy may cảm xúc, nhưng sao cô lại thấy cái uy tỏa ra còn mạnh hơn ban nãy nhiều. Là vì Bạch Mộng Lam sao?
Bạch Mộng Lam trông thấy Hạ Văn Xuyên, mặc sự ngăn cản của dì Liên, rảo bước tới trước mặt anh, vẻ mặt vừa quật cường lại vừa tủi thân, nói:
“Hạ Văn Xuyên, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt Hạ Văn Xuyên vẫn rét lạnh như cũ, anh cau mày, bỏ lại một câu:
“Tới thư phòng”
rồi xoay người đi thẳng. Chân anh rất dài, bước chân lớn, chẳng mấy chốc đã đi xa. Bạch Mộng Lam chỉ có thể siết chặt nắm tay, chạy đuổi theo sau. Hạ Miên Miên vẫn đứng tại chỗ như pho tượng, dì Liên lại gần kéo tay cô, nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, từ ái hói:
“Miên Miên, lại đánh nhau? Có bị thương ở đâu không, đau chỗ nào thì bảo với dì, dì Liên thoa thuốc cho con nhé.”
Tim Hạ Miên Miên ấm áp, từ năm hai đại học, cha mẹ bất hạnh gặp tai nạn xe nên qua đời, lâu rất lâu rồi cô không được nếm trải cảm giác có người lớn quan tâm như thế. Mặc dù sự quan tâm này không phải dành cho mình, nhưng cô vẫn cảm động vô cùng.
“Con không sao đâu dì. Là… là con đập xe của người khác.”
Hạ Miên Miên giải thích. Dì Liên thở phào:
“Cái xe thôi mà, thích đập thì đập, để anh con bồi thường là xong.”
Chậc... Sao cứ cảm thấy phương pháp giáo dục nhà họ Hạ sai sai thế nào ấy nhở? Hạ Miên Miên nói lảng sang chuyện khác: “Dì Liên, anh con và Bạch Mộng Lam tới thư phòng rồi, không sao chứ ạ?”
Dì Liên nghe vậy, thần thần bí bí nhìn xung quanh, thấy trợ lý Phương đang định xuống xe, bà liền khoát tay, nói:
“Trợ lý Phương, cậu tan làm rồi, tối này tôi không mời cậu ở lại ăn tối được nữa.”
Không đợi trợ lý Phương trả lời, dì Liên đã kéo tay Hạ Miên Miên, nói thầm:
“Đi, chúng ta đi xem chút.”
Hạ Miên Miên: “...”
Đi xem chút là ý gì cơ, có giống như cô hiểu không? Thế là, một già một trẻ nắm tay nhau bước lên bậc thang trước nhà, đi vào cửa lớn, qua phòng khách, tới trước một gian phòng cửa khép hờ. Dì Liên ra dấu “suỵt” với cô, rồi nhẹ nhàng mở hé cửa, khe hở nhỏ nhưng đủ để hai người có thể nghe được tiếng bên trong.
Hạ Miên Miên:
“...”
Đột nhiên cô cảm thấy, từ sau khi mở mắt ở phòng y tế, cô chẳng gặp chuyện nào bình thường thế?
“Hạ Văn Xuyên, anh có thể đừng gây khó dễ cho Sở Tuấn An nữa không?”
Giọng Bạch Mộng Lam vốn dịu dàng, ngay cả khi chất vấn người khác cũng vẫn uyển chuyển dễ nghe.
“Tôi gây khó dễ cho hắn ta, liên quan gì tới cô?”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh.
“Tôi biết anh còn trách tôi, trước kia tôi không nên lừa gạt anh, không nên lợi dụng anh, nhưng tôi không còn cách nào khác cả. Ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, xung quanh cũng không có bạn bè tri kỷ, anh lại đối xử với tôi tốt như thế, tôi quả thực không biết nên từ chối thế nào. Nhưng trong lòng tôi chỉ có Sở Tuấn An, chỉ yêu một mình anh ấy mà thôi.”
“Cô nói xong chưa? Thứ nhất, cô có yêu hắn hay không, không cần nói với tôi, cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả. "
"Thứ hai, tôi làm khó Sở Tuấn An, tuyệt đối không phải vì cô, đơn giản là do tôi ngứa mắt hắn thôi. Nếu hắn ta thất bại thảm hại, đúng là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu lần này hắn vẫn không ngã, thì tôi phải tiếp tục cố gắng những lần sau vậy.”
“Hạ Văn Xuyên, anh đừng quá đáng, rốt cuộc phải thế nào anh mới đồng ý thu tay?”
Hạ Văn Xuyên cười khẩy, nói:
“Muốn tôi ngừng tay à? Cũng được thôi, chỉ cần hẳn chủ động tìm cái chết.”
“Anh, anh có nói lý được không thế! A... Đừng nắm tay tôi, buông tôi ra!”
Bạch Mộng Lam đột nhiên hét lên. Hạ Văn Xuyên khinh miệt đáp:
“Thả cô ra, thả cô ra để cô tát tôi? Bạch Mộng Lam, đừng quá đề cao bản thân. Cút!”
Hạ Miên Miên còn đang mê man thì đột nhiên bị dì Liên kéo rụt tay lại sang phòng bên cạnh. Tốc độ phản ứng của dì rất nhanh, nhanh đến mức Hạ Miên Miên tự hỏi, có phải dì đã luyện tập rất nhiều lần rồi không?