Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 4

Đêm nay đúng là một đêm vừa điên cuồng lại sung sướиɠ, Trương Mục như cởi bỏ thành công hoàn toàn gông xiềng trên người suốt hai mươi mấy năm của cuộc đời, lần đầu tiên nếm thử tư vị của chuyện này cũng vô cùng hài lòng. Chẳng trách Tiêu Gia Hữu lại đam mê việc này đến vậy, xem ra nó lại khiến người ta yêu thích đến vậy, ngay cả anh cũng bắt đầu không khống chế được, chỉ muốn sa vào ở luôn trong đó.

Anh cũng quên mất tối hôm qua đã dừng lại từ lúc nào, chỉ nhớ tâm tình không tỉnh táo lắm mà ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, lúc Trương Mục tỉnh ngủ thì đã là xế chiều, rèm cửa sổ kéo đến chặt chẽ, bên trong gian phòng lúc này rất yên tĩnh, trống rỗng, còn Tiêu Tiêncó lẽ đã rời đi khá lâu rồi.

Anh ngồi dậy, mới phát hiện eo nhỏ cực kỳ nhức mỏi, chân cũng run run đứng không vững, l*иg ngực trắng nõn in đầy dấu hôn, nhìn như thế mới biết tối hôm qua quả thật có bao nhiêu điên cuồng. Bất quá thân thể lại cảm thất rất nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là Tiêu Tiên có tẩy rửa qua cho anh, hắn cũng coi như đã săn sóc anh rất tỉ mỉ.

Vận động kịch liệt một đêm cộng thêm không ăn sáng, Trương Mục đã đói đến mức da bụng đều dán sát vào lưng.

Anh đứng lên mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi, thì phát hiện đầu giường để lại một tờ giấy, cầm lên mới biết, trên đó chính là viết số điện thoại của Tiêu Tiên.

Trương Mục nhìn dãy số điện thoại sửng sốt, nghĩ thầm không phải hôm qua nói sẽ xem nhau như người xa lạ sao? Tiêu Tiên đây là có ý gì? Cố tình thử thách lời nói của anh?

Tối hôm qua anh cùng Tiêu Tiên rất hợp nhau, cả hai đều thể nghiệm được sự sung sướиɠ tột cùng, thật ra Trương Mục có một chút không nỡ quên đi tư vị kia, nhưng anh cũng không muốn cùng một người khác có một mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ, nên anh vẫn là tuân thủ cam kết.

Anh nghĩ, nếu lưu lại tờ giấy có lẽ anh sẽ không nhịn được mà đi tìm Tiêu Tiên nên liền vứt vào chiếc thùng rác bên cạnh.

Đến thời gian trả phòng, Trương Mục xuống lầu, bước đến trước bàn tiếp tân giao tiền thì được báo là tiền phòng đã được trả, tiếp tân còn nói vị tiên sinh kia đã đặt trước món ăn cho anh, mời anh đến phòng ăn dùng cơm.

Anh ta cũng quá chu đáo rồi đi, tim Trương Mục đập nhanh hơn một chút, cảm giác không nỡ mất đi càng nhiều hơn, chỉ đáng tiếc là, một người chu đáo ưu tú như vậy, anh không còn khả năng gặp lại nữa.

Trương Mục cùng nhân viên phục vụ đến phòng ăn dùng cơm, Tiêu Tiên đã cân nhắc đến thân thể của anh, những món ăn hắn chọn đều rất thanh đạm.

Anh dùng xong món ăn liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, tối hôm qua có bao nhiêu sức lực đều tiêu hao hết, bây giờ anh vẫn còn cảm giác thân thể hư không, không còn chút sức lực nào.

Xe mới vừa chạy ra khỏi khách sạn không bao lâu, Trương Mục liền bắt cuộc điện thoại mà Từ Thanh Huy gọi tới.

Vừa bắt máy liền nghe Từ Thanh Huy hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Tớ đang ở trên xe." Trương Mục: "Sao thế? Cậu tìm tớ có việc gì?"

Khi anh tiến vào công ty thực tập, Từ Thanh Huy là tiền bối khá thân của anh, giúp đỡ và chỉ dạy cho anh rất nhiều thứ. Sau đó Từ Thanh Huy từ chức tự sáng lập công ty, hai người cũng chưa từng ngưng liên lạc. Anh cùng Từ Thanh Huy nói chuyện rất hợp, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra những bí mật trong lòng cho người kia nghe, là bạn bè thân thiết nhiều năm.

"Chuyện của Tiêu Gia Hữu tớ đều biết rồi." Từ Thanh Huy nói thẳng, ngữ khí tràn đầy phẫn nộ: "Thật không nghĩ tới, tên khốn kiếp Tiêu Gia Hữu lại dám làm như thế, cùng Lâm Thần quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Tớ đã sớm cảm thấy bọn họ không phải là người tốt, Lâm Thần trước mặt cậu là một mặt, sau lưng cậu lại là một mặt khác, uổng cho cậu mọi lúc đều suy nghĩ giúp y, cuối cùng y lại muốn đạp cậu xuống leo lên người Tiêu Gia Hữu, tâm cơ quá sâu, cái gì mà bằng hữu, tốt nhất đừng để cho tớ gặp được y, nếu không tớ gặp một lần liền đánh một lần! Còn có Tiêu Gia Hữu, hắn khi đó dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi cậu, rõ ràng chính là một tay chơi, từng theo đuổi không ít người, huống chi Tiêu Gia Hữu là con trai của tên khốn kia, cha nào con nấy, lúc trước tớ đã không muốn cậu cùng hắn quen nhau. Kết quả không nghe tiền bối khuyên nên gặp thua thiệt rồi đi?"

Từ Thanh Huy càng mắng càng hung ác, còn giống người trong cuộc hơn so với Trương Mục.

"Tớ đâu có biết rõ đâu. Nếu tớ sớm biết thì để hai người bọn họ lăn càng xa càng tốt rồi." Trương Mục bất đắc dĩ nói.

Anh biết Từ Thanh Huy đang quan tâm anh, tâm tình tốt hơn trước rất nhiều, không có vấn đề gì, nói: "Thôi, chó cắn chó, liền để hai người bọn họ cắn nhau đi, tớ có thể mượn cơ hội này thấy rõ bộ mặt thật của hai người bọn họ, cũng coi như chuyện tốt, hơn nữa —— bóng ma này của cậu còn chưa hết sao? Tớ thật hiếu kỳ, cha của Tiêu Gia Hữu đã làm cái gì khiến cho cậu ám ảnh đến bây giờ?"

"Đừng, cậu tuyệt đối đừng hỏi." Từ Thanh Huy hít sâu, run giọng: "Cậu muốn hỏi tớ về ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng hiếu kỳ về hắn. Tớ đã gặp nhiều người như vậy nhưng lại chưa từng gặp ai như hắn... Nói chung, tốt nhất cả đời này cậu cũng đừng đυ.ng phải hắn, nếu đυ.ng phải thì cũng hãy nhanh chóng rời đi. Từ giờ trở đi, cậu liền cách người nhà họ Tiêu càng xa càng tốt, tớ nói chắc chắn không sai đâu."

Nói đến chuyện của cha Tiêu Gia Hữu, Từ Thanh Huy một lời khó nói hết, chỉ muốn nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Trương Mục nói đùa, anh đối với cha Tiêu Gia Hữu nửa điểm hứng thú cũng không có.

Anh theo mong chờ của Từ Thanh Huy mà dời đi đề tài: "Cậu yên tâm, chuyện này cậu không cần nói tớ cũng biết. Hơn nữa tớ đã đánh nhau với Tiêu Gia Hữu một trận, xem như là hòa nhau rồi, bây giờ tớ cũng không muốn nhắc đến hắn nữa."

"Ừm, cậu quên hắn đi cũng tốt. Tối hôm qua tớ gọi cho cậu vài cú điện thoại, cậu đều không bắt máy, cậu vẫn ổn chứ? Tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy?"

Từ Thanh Huy biết Trương Mục có cũng tình cảm đối với Tiêu Gia Hữu, cho nên sợ Trương Mục bị thương tổn quá sâu.

"..." Nhắc đến tối hôm qua, Trương Mục liền nghĩ tới Tiêu Tiên, nhớ lại một đêm dài tràn đầy sảng khoái kia.

Anh dừng một chút, tùy ý qua loa nói: "Tối hôm qua tớ tắt điện thoại di động, đi một đến quán bar uống một ít rượu."

Từ trước đến giờ anh cùng Từ Thanh Huy không có gì giấu nhau, cũng không biết tại sao, lúc này Trương Mục không muốn nhắc lại chuyện tối hôm qua của anh cùng Tiêu Tiên với ai khác cả.

Từ Thanh Huy cũng không nghĩ nhiều: "Ừm, phát tiết một chút cũng tốt, phát tiết xong liền xem Tiêu Gia Hữu như một miếng rác mà đem nó ném đi. Hắn không có cái gì tốt cả, người tốt hơn cậu ta có ở mọi nơi, cậu chờ xem, tớ tìm cho cậu một dàn nam nhân ưu tú hơn hắn gấp trăm lần."

"Ừ, tớ biết, nhưng tớ không vội." Trương Mục nói: "Cậu cứ từ từ tìm, tớ có nhiều thời gian, đợi cậu giới thiệu từng người cho tớ."

Từ Thanh Huy đồng ý, nghiêm túc suy nghĩ đến những người ở bên cạnh. Muốn giới thiệu cho Trương Mục, đầu tiên phải có sự nghiệp vững chắc, không được lăng nhăng, ngay cả nhân phẩm và gia thế cũng không thể quá kém.

Hắn tính toán một chút, đem việc này ghi nhớ thật kỹ, lại hỏi Trương Mục: "Tớ còn nghe nói, cậu đã từ chức rồi sao?"

Trương Mục nhất thời kinh ngạc nói: "Cậu từ đâu nghe được nhiều chuyện như vậy ? Tin tức thật linh thông nha."

"Đó cũng không phải là bí mật gì, tớ muốn biết tự nhiên liền biết." Từ Thanh Huy cau mày: "Cậu biết ai phát tán những bức hình kia sao?"

Trương Mục nói: "Không biết, nhưng chắc không phải là Tiêu Gia Hữu, hắn chắc chắn sẽ không làm như thế."

Sự tình hai ngày nay thật sự quá hỗn loạn, anh cũng không kịp suy nghĩ chuyện này.

Từ Thanh Huy suy đoán: "Thế còn Lâm Thần? Có thể là y không?"

Trương Mục không phủ nhận nhưng cũngkhông khẳng định: "Có thể, mà tớ không có chứng cứ, kẻ phát bức ảnh dùng IP giả, căn bản không thể nào tra được."

Nhưng trực giác của anh cảm thấy, kẻ phát những bức ảnh kia cùng kẻ đã gửi tin nhắn thần bí cho anh chắc chắn là cùng một người, mà người người kia muốn nhằm vào cũng chỉ có anh.

"Chỉ cần y đã làm chắc chắn sẽ có kẽ hở, tớ sẽ tìm người hỗ trợ điều tra y giúp cậu." Từ Thanh Huy nói xong hỏi ngược lại anh: "Vậy cậu bây giờ có tính toán gì? Tớ đã đưa cho cậu vô số cành ô liu, cậu cự tuyệt thêm lần này nữa, tớ liền không nói được với công ty."

Trương Mục suy nghĩ một chút: "Tớ muốn nghỉ ngơi trước một quãng thời gian, sau đó mới nghĩ đến chuyện công tác."

Từ Thanh Huy đối với cái này biểu thị tán thành: "Ừm, ý tưởng này của cậu cũng rất tốt, nên kết hợp vừa nghỉ vừa làm việc, trước đây cậu chính là quá liều mạng làm việc, không cho mình chút thời gian nghỉ ngơi nào. Vậy cậu liền thừa dịp khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật thoái mái, buông lỏng tâm tình, chỗ tớ luôn mở rộng cửa đón nhận cậu, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập."

Trương Mục đột nhiên vô cùng cảm động: "Thanh Huy, cám ơn cậu."

"Sao lại khách khí với tớ như vậy?" Từ Thanh Huy trách cứ.

Trương Mục nghe vậy, nhất thời nở nụ cười.

...

Hôm đó cùng Từ Thanh Huy trò chuyện xong, Trương Mục nghiêm túc suy tính tới việc nghỉ ngơi dưỡng sức, kế hoạch của anh là xuất ngoại du lịch, ngay cả quốc gia muốn đi cũng đã nghĩ xong.

Kỳ thực đây cũng xem như nằm trong kế hoạch, mấy tháng trước anh đã chuẩn bị xong hộ chiếu thị thực, khác biệt duy nhất chính là thời gian du lịch so với dự kiến sớm hơn rất nhiều, vốn dĩ kế hoạch ban đầu là hai người cùng đi, bây giờ chỉ còn lại mình anh.

Đương nhiên chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, đi du lịch một mình cũng rất tốt, tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng bớt đi phần tiền của một tấm vé, phải biết rằng giá một chuyến bay từ trong nước đến Maroc cũng không rẻ.

Trương Mục nói liền làm, lập tức đặt trước vé máy bay, quốc nội không có chuyến bay thẳng đến Maroc, trước tiên cần phải bay đến Paris, Trương Mục lên kế hoạch ở lại Paris chơi mấy ngày, chờ chơi đủ rồi mới xuất phát bay đến Maroc, dù sao hiện tại anh có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chơi.

Gần đây chuyện xui xẻo quá nhiều, tâm tình Trương Mục cũng bình tĩnh tập quen dần. Đợi đến tuần sau, thời điểm lên máy bay anh liền mang một tâm tình lạc quan mà nghĩ, không chừng lần này xuất ngoại du lịch, còn có thể gặp được chân ái.

Đương nhiên chuyện này chỉ là do Trương Mục tưởng tượng, chân ái sao có thể gặp phải dễ dàng như vậy, nói chi đến là anh lượt anh được gặp.

Lên máy bay, xung quanh đều là bạn bè người yêu cùng đi, một mình Trương Mục lẻ loi, có vẻ hơi đột ngột không quen lắm.

Anh đến chỗ ghế củamình ngồi xuống, không muốn nhìn thấy người khác hoà thuận vui vẻ, yên lặng nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ máy bay, nỗ lực ngăn chặn cảm giác cô độc tràn lan dưới đáy lòng.

Ai ngờ không bao lâu sau, bên cạnh lại nhiều hơn một bóng dáng cao to, hẳn là người ngồi bên cạnh anh cũng đã lên máy bay.

Trương Mục tùy ý quay đầu liếc mắt nhìn người kia một cái.

Dù sao đây cũng là người xa lạ, chờ sau khi xuống máy bay ai cũng không nhận thức ai.

Nhưng vô tình chính là cái nhìn này khiến Trương Mục kinh ngạc vạn phần, tầm mắt dường như dán chặt vào người kia, thật lâu cũng không thể dời đi.

Anh không nghĩ tới sẽ ở trên máy bay gặp Tiêu Tiên.Tiêu Tiên nhìn thấy Trương Mục, tựa hồ cũng thật bất ngờ.

Ngày hôm nay hắn không mặc âu phục, mà thay thành một thân sơ mi ngắn bằng phẳng, gọn gàng cùng với chiếc quần đen dài, trên trang phục không có nửa điểm nhăn nhúm, so với lần trước ít đi mấy phần nghiêm túc xa cách, lại thêm một phần thân cận, ôn hòa. Nhưng cho dù thế nào thì lần thứ hai Trương Mục nhìn thấy hắn, vẫn cảm thấy tâm mình như con nai vàng ngơ ngác, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Hơn nữa không biết như thế nào, sau khi Tiêu Tiên xuất hiện, một chút yếu đuối cùng sự cô độc đang phát ra trong lòng của anh trong chớp mắt liền biến mất.

Anh kích động nghĩ, lời đồn quả nhiên là sự thật, đi du lịch cũng có thể gặp được chân ái! Nếu ông trời đã cố ý đem Tiêu Tiên đưa đến trước mặt anh thì không nên trách anh nuốt lời.