Cám Dỗ Không Chỉ Mình Bạn Biết

Chương 4

"Thật khó chịu, tôi tưởng tôi đã bảo cô đừng gọi tôi bằng biệt danh kỳ quái này rồi chứ."

Người đàn ông có mái tóc dài màu bạch kim nhìn xuống Lavella với vẻ không hài lòng.

Người đàn ông có làn da trắng tinh như được rắc bột ngọc trai, lông mi dài dày rủ xuống trên đôi mắt vàng, trông đẹp như thể vừa nhảy ra từ một cuốn sách tranh.

Khi một người đàn ông với hình dáng trong mờ bước đi đầy kiêu hãnh và ngồi xuống, nó đủ để tạo ra ảo giác rằng chất liệu gỗ thô trông rất sang trọng.

"Làm thế nào mà tôi có thể kết thân được với một người như này chứ?"

Người đàn ông với ngón tay gầy guộc trên trán rêи ɾỉ.

"Này? Tôi không có tội gì cả. Anh đã chọn tôi đầu tiên. Ngay cả với một chiếc cổ áo như thế này."

Lavella xoay chiếc vòng trong tay và vẻ mặt đắc thắng.

"Này."

Đôi mắt vàng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lavella một cách dữ dội. Họ trông giống nhau đến nỗi ai cũng có thể nhầm họ với một gia đình.

"Gọi là Ngài Chamer."

"Vâng, Grand Wizard Lord Chamer vĩ đại và cao quý."

Chamer thở dài trước lời mỉa mai của Lavella.

Chà, khi họ gặp nhau lần đầu, cô ấy đã gọi anh ấy là ông già. Khi anh bảo cô phải cẩn thận với lời nói của mình, danh hiệu của cô đối với anh vẫn là ông già, và khi anh mắng cô, cô lại gọi anh bằng danh hiệu kỳ quặc là anh trai.

Cô là một con nhóc hư hỏng đến mức khiến anh muốn đá vào mông cô nếu có thể. Còn khó chịu hơn khi cô ấy trêu chọc anh ta với khuôn mặt giống hệt mình.

"Vậy, cô gọi tôi để làm gì?"

Chamer hiểu được vấn đề, nghĩ rằng anh ta nên kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng.

"Này, có ai khác đã vượt qua thế giới này ngoài tôi không?"

"Tại sao cô lại hỏi như vậy?"

Chamer ngay lập tức cứng vai.

"Không, tôi vừa thấy một anh chàng nói điều gì đó kỳ lạ."

"Không có người nào cả."

Đó là một câu trả lời ngay lập tức và quyết định.

"Thật không? Dù anh có nói nhiều như thế nào đi chăng nữa thì việc nói dối cũng chẳng vui vẻ gì. Anh biết điều đó mà, phải không?

Lavella đang nhìn Chamer với vẻ nghi ngờ, mỉm cười uể oải và cảnh cáo anh ta.

"Nếu cô đã nói xong rồi thì tôi đi đây."

"Rồi, đi đi ông già."

Sau khi tra hỏi thêm, không chắc gã phù thủy cứng đầu đã chịu mở lời. Khi Lavella vẫy tay, cơ thể Chamer bắt đầu mờ đi.

"Lần sau khi tôi gọi anh, anh sẽ đến ngay chứ?"

"Hmm, tôi sẽ thử."

Câu trả lời muộn màng của Chamer đã tan thành mây khói.

"Đồ nhạt nhẽo."

Lavella lè lưỡi, lăn lộn và nằm xuống giường.

"Dù sao tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gặp lại anh ta."

Lavella lẩm bẩm như thể cô ấy đang bực mình.

***

Đã ba ngày sau khi trở lại tổ chức.

"Đội trưởng, có một thành viên mới."

Lavella nhìn thấy Argen bước vào văn phòng, đang nằm trên ghế và thức dậy.

Cho dù là một văn phòng, nhưng nó thực sự là một thư viện thu thập các tài liệu quan trọng của tổ chức. Mặc dù nó không thể tiếp cận được với tất cả mọi người, ngoại trừ Lavella và Argen, và những thành viên quan trọng khác trong tổ chức.

"Cô đang lo lắng về điều gì vậy?"

Argen liếc nhìn vào mặt Lavella, hỏi trong khi đặt tờ đơn yêu cầu xuống bàn. Cô ấy đã tỏ ra bâng khuâng về mọi thứ trong vài ngày qua như một người nhàm chán.

"Không. Có một cái gì đó khiến tôi suy nghĩ về. Yêu cầu là gì?"

Argen đảm đương mọi công việc của tổ chức nhờ khả năng kiếm tiền và trí óc sáng suốt của mình.

Các yêu cầu đơn giản có xu hướng được phân phối cho Argen, và việc đưa chúng đến Lavella là một việc khá lớn.

"Yêu cầu không khó. Đó là một chuyến giao hàng. Tuy nhiên, không có thông tin khách hàng. Tôi đã đặt yêu cầu thông qua một số hội thông tin."

"Hãy thận trọng với điều đó."

"Vâng, trên hết, anh ấy muốn đội trưởng đến gặp trực tiếp."

"Thật không?"

"Thật."

Argen cuộn các ngón tay thành hình tròn giống hình đồng tiền và mỉm cười.

*Nếu bạn không biết anh ấy đang làm gì, thì đó là cử chỉ tay "trả tiền cho tôi" mà mọi người thực hiện khi họ nói về tiền.

"Các tính toán đã rõ ràng. Chỉ cần đặt hai kẻ có thể sử dụng sức mạnh của họ."

"Được rồi. Và người mà đội trưởng đang nói đến..."

"Iscka. Anh vẫn chưa tìm được sao?"

Lavella vùi mình vào ghế và mở to một bên mắt.

"Uhuh, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai tên thế này trước đây."

Argen lắc đầu với vẻ khó hiểu.

Lavella cắn môi. Iscka. Anh ta biến mất chỉ để lại lời hẹn gặp lại, và không xuất hiện cho đến khi Lavella nhận được sự cân bằng từ chúa và rời khỏi làng.

Sau khi trở lại hội, cô tiếp tục tìm kiếm dấu vết của anh ta, nhưng cô không thể thu được bất kỳ thông tin nào. Cứ như thể ngay từ đầu anh đã là người không tồn tại trên thế giới này.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ tiếp tục tìm. Sẽ có manh mối thôi. Nhưng có điều gì sẽ xảy ra sao?"

"Có."

Argen cúi thấp người khi Lavella gật đầu nhẹ, kiểm tra kỹ khuôn mặt của Lavella.

"Gì?"

Lavella đáp lại bằng cách đảo mắt như thể cô ấy đang khó chịu.

"Nhưng cô sẽ làm gì sau khi tìm thấy người đó?"

"Toi nghĩ anh đang quá tò mò rồi đấy."

Lavella mỉm cười và bắt gặp ánh mắt của Argen.

"Bạn đã nói anh ấy là một người đàn ông rất đẹp. Đội trưởng, cô định hẹn hò à?"

"Anh đã không có mặt khi đó, phải không?"

Sự tò mò của Argen dường như được khơi dậy.

"Không có hẹn hò gì hết. Tôi đang nghĩ đến việc gϊếŧ anh ta."

Lavella bật cười.

"Vì vậy, hãy tìm anh ta bằng bất cứ giá nào."

Lavella nhanh chóng quay lại với vẻ ngoài lạnh lùng, ra lệnh với vẻ lạnh gáy.

***

"Hãy bắt đầu."

Họ đang ở một sườn núi khá xa tổ chức. Khi đến đích, họ rà soát khu vực xung quanh căn nhà gỗ được che khuất giữa những cây bách lớn. Sau khi xác nhận không có bẫy, Lavella ngăn một trong những người của cô ấy lại và tiếp cận cabin với những người khác.

"Thật kỳ lạ."

Lavella nghĩ rằng nó quá dễ dàng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển. Vì các yêu cầu luôn là một vấn đề không chắc chắn. Nhưng bên trong cabin, nơi cô bước vào một cách căng thẳng, trống rỗng.

"Đây là cái gì?"

Lavella thì thầm như thể điều đó thật vô lý.

"Đội trưởng nhìn cái này xem."

Một thành viên của tổ chức lên tiếng.

Bực tức, Lavella mở túi tiền của Suha ra như thể cô ấy đang xé nó ra.

[Tôi sẽ lấy đồ. Nếu bạn muốn tìm nó, hãy đến cabin ở phía tây. Nhưng hãy đến một mình. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phá vỡ điều này.]

*Nội dung trong thư.

Nó thậm chí không phải là một lời đe dọa, nó giống như một trò đùa.

"Hắn ta là một tên khốn."

Lavella dùng tay vò nát tờ giấy bạc.

"Hãy đi đến lối vào phía tây của ngọn núi và chờ đợi."

"Được."

Lavella bắt đầu chạy về phía tây bắc sau khi cử người của cô ấy đang gật đầu lo lắng.

Nếu đó là một cái bẫy mà ai đó đã đào, thì sẽ thuận tiện hơn nếu hành động một mình mà không có bất kỳ cấp dưới nào.

Lavella bắt đầu nhìn thấy một cabin lớn hơn cái trước trong khi chạy nhanh qua những cái cây.

Đó là một căn nhà gỗ được người trông núi sử dụng làm nhà kho để chứa hàng hóa.

Lavella leo lên cây ở một khoảng cách hợp lý, tìm kiếm bất kỳ chuyển động nào.

Căn nhà chìm trong im lặng.

Lavella nheo mắt khi không thấy dấu hiệu của sự hiện diện của con người.

"Đây chúng là một trò đùa sao?"

Đừng nói với tôi rằng bạn đang huấn luyện tôi như một con chó. Đó là khi Lavella, người đi xuống phía sau cabin, lặng lẽ đến gần khung cửa sổ.

"Em tới rồi à? Tại sao em không vào?"

"!"

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ ngưỡng cửa sổ đang mở là Iscka.

"Rất vui khi lại gặp được em!"

Iska dựa cánh tay vào khung cửa sổ, cúi người và mỉm cười. Tuy nhiên, Lavella, người phản ứng theo bản năng, đã lùi lại rất xa.

"Chắc chắn không có gì đó ở đây."

Cảm giác như nổi da gà chạy dọc sống lưng. Cô tự hào về việc có thể đọc được cả tiếng thở của một con chuột đang lướt qua nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của anh ta. Bỏ lại niềm kiêu hãnh bầm dập của mình, Lavella nâng cao cảnh giác.

"Sao anh lại ở đây?"

"Em có vui khi gặp tôi không? Em đang tìm tôi mà."

"Không thể nào, yêu cầu này, nó có phải của anh không?"

"Bingo, đúng vậy."

Iska sẵn sàng đáp lại như thể ngay từ đầu anh không hề có ý định giấu giếm.

"Em thật sự là đội trưởng của Kirah."

Iska nghiêng đầu như thể thích thú. Đó là thời điểm mà sự nghi ngờ của anh trở nên chắc chắn.

"Vậy thì những thứ đó cũng là nói dối."

Lavella, kiệt sức, buông lỏng vai.

"Chà, thú vị thật đó."

"..."

Anh ta có một thái độ thoải mái như thể anh ta sẽ tiếp tục chơi đùa.

"Trò đùa này có ích gì?"

Anh ta đã che giấu rất kỹ đến nỗi cô thậm chí không thể nhìn thấy một sợi tóc nào của anh ta. Nhưng cô không thể hiểu tại sao anh lại muốn gặp cô bằng cách làm một việc rắc rối như vậy.

"Vậy tôi tự hỏi?"

"Cho dù anh có đưa ra bao nhiêu yêu cầu dối trá, tôi vẫn sẽ được trả tiền."

"Tất nhiên, tôi cũng sợ biến Kirah thành kẻ thù."

Vì vậy, Iscka đã cho cô tiền. Lavella thở dài, hạ tấm vải che mặt xuống.

"Sao anh lại muốn gặp tôi?"

"Bởi vì tôi nhớ em?"

Ngoài ra, nhìn cách anh ta hành động như một con rắn, dường như không thể tiếp tục trò chuyện bình thường.

"Thật khó chịu."

Cô đánh giá cao việc con mồi tự xuất hiện, nhưng nó không có thái độ hợp tác. Vậy thì, tôi có nên kiểm tra kỹ năng của anh ấy đúng cách kể từ khi điều này xảy ra không? Lavella đã quyết định, nhanh chóng tung ra một lời khen ngợi.

"Rất tiếc."

Iska quay lại và cố gắng trốn thoát, biến mất trong cabin.

"Đường nào?"

Lavella tập trung mọi giác quan để phát hiện chuyển động bên trong cabin.

"Đó là cách."

Lavella nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt và chạy đến lối vào của cabin. Một lần nữa, cánh cửa bật mở. Tuy nhiên, Iscka, người mà cô mong đợi sẽ nhảy ra ngoài, dường như lại trốn vào trong. Thoạt nhìn, ý định dụ cô vào đã rất rõ ràng. Thay vì vào trong, Lavella trốn sau cửa cabin. Sau một số cuộc đối đầu nghẹt thở, sự hiện diện của Iscka nhanh chóng biến mất.

"Tôi phải thừa nhận rằng anh ta thực sự rất giỏi. Mà này, tại sao anh lại học những kỹ năng như thế này?"

Nếu cô ấy vừa bước đi, cô ấy có thể rơi vào tầm nhìn của Iscka từ bên trong cabin. Tuy nhiên, không thể tiếp tục đối đầu một cách mù quáng. Iscka xuất sắc trong việc che giấu sự hiện diện của mình, có thể đã thức cả đêm với tốc độ này.

"Việc này diễn ra càng lâu thì càng bất lợi cho tôi."

Sau khi đau đầu vì nó, Lavella đã nhảy trở lại trên mái nhà.

"!"

Như chực chờ, mái nhà đổ sập.

"Đây là những gì anh ta nhắm tới."

Chân của cô ấy thậm chí còn chưa chạm vào mái nhà, vì vậy rõ ràng là Iska đang làm điều đó. Ngay cả ở lần thả ngắn, Lavella đã kiểm tra độ cao gần đúng với sàn nhà. Mặc dù cô ấy sẽ không bị thương nặng nếu cô ấy ngã xuống sàn, cô ấy đã quấn cổ và đầu của mình để chuẩn bị cho những vết thương có thể xảy ra. Sau đó...

"Bắt được em rồi."

Lavella ngã vào vòng tay của Iscka, người đang đợi bên dưới.

"..."

Đây, thực sự là... thật là... nhục nhã. Ngày đã đến. Lavella nhắm mắt lại với vẻ chán nản và nhíu mày như thể cô ấy không thoải mái với Iscka.

"Khi bạn trông giống thế giới đã kết thúc như vậy, tôi cảm thấy như mình đang phạm một tội rất nghiêm trọng."

*Khó hỉu

Đôi mắt của Lavella sáng lên trước lời phàn nàn của Iscka. Nằm trên bãi cỏ, cuộn tròn trong tấm vải như một con sâu bướm, Lavella đang nghiền ngẫm về sự nhục nhã mà cô chưa từng trải qua.

Iska ôm Lavella trên tay và trói cô bằng tấm vải anh đang cầm. Nó nhanh đến mức không có thời gian để thoát khỏi nó.

"Đừng cắn môi, nó sẽ khiến môi em chảy máu đấy."

Iscka nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lavella như thể đang lo lắng. Tất nhiên, Lavella đã cố gắng cắn ngón tay của Iscka, vì vậy anh ta nhanh chóng gỡ nó ra.

"Đừng tức giân như vậy chứ. Thành thật mà nói tôi không nghĩ rằng sẽ thắng em như vậy."

Iscka trông thật đáng thương như thể cậu là một chú cún con trước một con thú dữ.

"Anh nghĩ anh đang trêu ai chứ?"

Cô là người bị trói, tại sao anh lại nhìn như vậy? Lavella, người đang chết lặng, khịt mũi. Tuy nhiên, những nhận xét thẳng thắn của Iscka khiến Lavella cảm thấy dễ chịu hơn. Nó có nghĩa là anh ta sợ cô ấy nhiều như Lavella đã cảnh giác với anh ta.

"Huh? Dù sao thì, tôi chắc chắn sẽ cho em câu trả lời bây giờ."

"..."

Iska ngồi xổm xuống, nở nụ cười rạng rỡ, bắt gặp ánh mắt của Lavella, anh nghĩ thật may mắn khi thấy Lavella bình tĩnh lại.

"Bây giờ tôi có một số thứ."

"..."

Đừng nói là...

"Anh đang ám chỉ tôi đúng không?"

"Đúng vậy."

Lavella cắn môi và nhắm chặt mắt. Chao ôi, trở thành nạn nhân của những mánh khóe nhỏ nhặt tầm thường như vậy. Cô lại bắt đầu cảm thấy tồi tệ.

"Đừng tỏ vẻ như vậy chứ, tôi đã làm việc rất chăm chỉ đấy."

Vâng, điều đó rất an ủi. Lavella phá lên cười.

"Vậy tại sao anh lại làm điều này?"

"Để hỏi tên của em."

"Cái gì?"

Một tĩnh mạch hiện ra trên trán của Lavella.

"À không, thì cũng có những câu hỏi khác nữa."

Ồ, cô ấy phải thực sự tức giận. Iscka hơi xấu hổ, nuốt một nụ cười và sửa lại câu trả lời của mình.

"Lavella."

Lavella nhìn chằm chằm vào Iscka, mở miệng. Dù sao trong tình trạng hiện tại cũng khó thoát ra ngoài, thà hòa nhịp với tên này rồi tìm ra kẽ hở.

"Lavella... đó thực sự là một cái tên đẹp."

*Thôi nào anh zai, dù chị tên gì thì anh cũng vẫn sẽ nói câu đó đúng chứ.

"..."

Một chiếc lưỡi đỏ sượt qua môi Iska khi anh thì thầm tên Lavella.

*Có điềm.

"Tôi đã nói cho anh biết tên của tôi rồi vậy nên giờ anh giải phóng cho tôi được chứ?"

Lavella chỉ vào cơ thể cô với một ánh mắt rất quyến rũ. Những lúc như thế này, cái đẹp là tuyệt vời nhất.

"Tại sao? Tôi thích nó vì nhìn em thật quyến rũ."

Đôi mắt của Iska càng mở to hơn. Không phải nói đùa, bóng dáng được bao bọc bởi lớp vải trắng tinh khiết và xinh đẹp như một đóa hoa tiên đồng.

"..."

"Được rồi, tôi sẽ hỏi em vài câu nữa để em được thả sớm."

Trong mọi trường hợp, nó không phải là khẩn cấp. Iscka càu nhàu vì đôi mắt của Lavella nhanh chóng trở nên đờ đẫn, chìm xuống trong tầm nhìn của Lavella.

"Nếu vậy thì tốt quá. Và tôi cũng có điều cần hỏi anh."

Lavella lắc đầu và lẩm bẩm. Iscka cười rạng rỡ trước giọng nói buồn tẻ dường như đã bỏ cuộc và xù lông lên. Bằng cách nào đó nó quá dễ dàng, cô ấy chắc chắn đã bị bắt một cách lặng lẽ có lý do.

"Đó là gì?"

"Lần trước anh nói "Chào mừng đến với Imperia" là có ý gì?"

"Hmm, nó thực sự không có nghĩa."

Nhìn thấy nụ cười sảng khoái của người đàn ông, Lavella tặc lưỡi. Mặc dù anh ta có thái độ mơ hồ như thể đang che giấu điều gì đó, nhưng cô không thể ép miệng anh ta mở ra vì cô đã bị trói chặt.

"Vậy anh muốn hỏi gì?"

Lavella đưa câu hỏi tiếp theo cho Iscka.

"Tại sao em lại thành lập ra Kirah?"

Câu hỏi của người đàn ông tầm thường hơn cô nghĩ.

"Để kiếm tiền?"

"..."

Một sự im lặng cay đắng trôi qua giữa họ.

"Chỉ vậy thôi?"

Iscka hỏi với vẻ hoài nghi.

"Còn một điều nữa."

"!"