Những chiếc nón rơi xuống, lộ ra những khuôn mặt tuổi trẻ tướng mạo tuấn tú.
Hạ Sâm ngồi ở ghế khán giả cách đó khá xa dùng truyền âm nói với Bạch Dạ: “Quả nhiên là mười thần vệ đi bên cạnh phụ vương, thần lực của bọn họ không thấp.”
Bạch Dạ không nói gì, ánh mắt đảo qua mười người của Thập Phương Đình, ghi nhớ rõ ràng khuôn mặt của họ vào trong đầu.
Đám người Vô Tàng hơi sửng sốt, bất giác nhìn về phía tiểu Phong Bá.
Tiểu Phong Bá tốc độ nhanh nhạy, đại thái thượng trưởng lão chưa kịp phản ứng thì nó đã rướn người về phía, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc của Vô Tàng rồi dùng sức giật mạnh.
Theo lý thuyết, một đứa nhóc con giật tóc người lớn cùng lắm chỉ có thể khiến người bình thường bị đau, nhưng không ngờ rằng nó lại khiến Vô Tàng thấy nhói một phát.
Vô Tàng hơi nhíu mày.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, mau bỏ tay ra nào.” Đại thái thượng trưởng lão thấy tiểu Phong Bá lại bắt đầu nghịch ngợm gây chuyện phiền phức, ông vội vàng quay sang xin lỗi Vô Tàng: “Đạo hữu, cháu chín đời nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện, mong đạo hữu thứ lỗi. Hạ Tứ, mau thả tóc của tiền bối ra nào, không thể vô lễ như vậy được, biết không?”
Tiểu Phong Bá túm chặt lấy tóc của Vô Tàng không chịu buông, vui vẻ cười khanh khách. Nó còn xấu tính tạo ra một thanh đao gió vô hình chém về phía đám người Vô Tàng.
Những người của Thập Phương Đình vốn không coi trọng một đứa con nít, vậy nên không ra tay ngăn cản. Tiếp theo, thanh đao gió đập vào mặt bọn hắn, cảm giác đau đớn lập tức ập tới, trên mặt bắt đầu chảy máu. Trong mắt đám người đó hiện lên vẻ ngoài ý muốn, không ngờ rằng những thần vệ như bọn hắn lại bị thương bởi một đứa nhóc.
Những người khác cũng cực kỳ kinh ngạc.
Vô Môn dùng truyền âm nói: “Đứa nhỏ rốt cuộc là như thế nào? Tại sao nó lại có thể khiến chúng ta bị thương?”
Vô Tàng nheo mắt: “Đứa nhỏ này có thần lực, mang trong mình sức mạnh của gió, rất có khả năng là Phong Bá chuyển thế.”
“Phong Bá!!?” Nhóm người Thập Phương Đình quay sang nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm Tiểu Phong Bá, đúng là có vào phần giống với Phong Bá.
“Lại còn dám làm loạn khiến người khác bị thương hả.” Đại thái thượng trưởng lão tức giận, dùng sức vỗ mấy cái vào cái mông nhỏ của tiểu Phong Bá để trừng phạt: “Còn không nghe lời là ta sẽ vứt cháu về chỗ cha để nó dạy dỗ cháu.”
“Chẹp chẹp ——” Tiểu Phong Bá nghe thấy ông nhắc tới Bạch Dạ mới chép miệng thả tóc Vô Tàng ra.
Đại thái thượng trưởng lão lấy ra thuốc mỡ thượng đẳng đưa cho Vô Tàng: “Thực xin lỗi, là do ta quản giáo không tốt. Ta xin bồi tội với các vị. Chiếc hộp này là thuốc trị tốt nhất mà ta có, thoa một cái là vết thương sẽ biến mất, hy vọng mọi người có thể nhận lấy.”
Vô Tàng hơi mỉm cười: “Miệng vết thương của chúng ta không đáng ngại, không cần lãng phí thuốc mỡ tốt như vậy đâu. Cháu đời thứ chín của ngài thật đáng yêu, có thể cho ta ôm một cái không?”
Theo bản năng, đại thái thượng trưởng lão muốn từ chối hắn. Ông hiểu đối phương, hơn nữa tiểu Phong Bá vừa mới khiến hắn bị thương, ai biết hắn có lén lút làm tổn thương đứa trẻ hay không. Có điều chưa đợi ông từ chối, tiểu Phong Bá đã vội vã quay đầu ôm chặt lấy cổ ông, nhìn có vẻ như không muốn cho đối phương chạm vào nó.
Đại thái thượng trưởng lão gượng cười rồi nói: “Xin lỗi, đứa trẻ sợ người lạ.”
Vô Tàng cũng nhìn ra tiểu Phong Bá không muốn cho hắn ôm, hắn vừa cười vừa nói “Đúng là tiếc thật.”
Hắn mang theo những người khác rời đi.
Mấy ông bạn già của đại thái thượng trưởng lão dùng truyền âm nói: “Dung Hạc chân nhân, cháu chín đời nhà ông lợi hại thật, còn nhỏ tuổi như thế mà đã có linh lực để sử dụng pháp thuật rồi.”
Lúc trước bọn họ cho rằng tiểu Phong Bá chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho nên không hiểu tại sao đại thái thượng trưởng lão lại vui vẻ như vậy. Đến giờ rốt cuộc bọn họ cũng hiểu rồi. Những đứa trẻ khác phải tới ba tuổi mới được kiểm tra xem có linh căn hay không, có linh căn thì dạy chúng Luyện Khí, nếu tư chất tốt cũng phải mất nhiều năm mới có thể dẫn khí vào cơ thể, từ đó thi triển một số pháp thuật đơn giản, đừng nói đến chuyện có thể khiến những bậc cao nhân bị thương.
“Từ khi sinh ra nó đã có linh lực rồi.” Khóe miệng của đại thái thượng trưởng lão nhếch lên tận trời cao.
Có người bạn của ông hâm mộ: “Dung Hạc chân nhân đúng là có phúc, sau này ông có thể truyền thụ lại đủ thứ tuyệt kỹ cho thế hệ sau rồi.”
Đại thái thượng trưởng lão vui vẻ nói: “Đây mới chỉ là một đứa thôi. Ta còn mười lăm đứa cháu nữa ở nhà, mới sinh ra đã có linh lực giống đứa trẻ ta đang ôm trong lòng.”
Lời này đúng là sát muối vào vết thương lòng của mọi người
Lúc này, tu sĩ phụ trách công việc tại sảnh chờ lại kêu lên: “Phù Vân lão tổ đến —— Yêu Vương đến —— Ma Vương đến —— Quỷ Vương đến ——”
Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức cảnh giác: “Phù Vân lão tổ tới rồi.”
“Nữ nhân có diện mạo mỹ miều kia chính là Phù Vân lão tổ sao?”
“Thoạt nhìn chẳng giống yêu tu chút nào.”
Trong mắt đại thái thượng trưởng lão hiện lên vẻ khϊếp sợ, bởi vì ông nhìn thấy khuỷu tay Bạch Giám đang kẹp chặt tiểu Tống Đế Vương* đi vào cùng với đoàn người của Yêu Vương. Tại sao Bạch Giám lại đi cùng với bọn hắn?
*Tống Đế Vương: Diêm Vương thứ ba của địa ngục
Tiểu Phong Bá nhìn thấy tiểu Tống Đế Vương thì phấn khích khua tay múa chân: “Ya ya……”
Tiểu Tống Đế Vương bị kẹp chặt nên không thoải mái, lạnh lùng không thèm để ý đến Tiểu Phong Bá.
Tiểu Phong Bá mất hứng, phun gió lạnh về phía tiểu Tống Đế Vương.
Khuôn mặt của tiểu Tống Đế Vương bắt đầu sưng lên. Những người khác đều hít một hơi lạnh, lo lắng Bạch Giám không vui sẽ đánh nhau với đại thái thượng trưởng lão. Lần này tiểu Phong Bá gây hoạ thật rồi.
Tiểu Tống Đế Vương không vui, quay sang mở miệng ê ê a a với tiểu Phong Bá.
Đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy khuôn mặt nhỏ sưng vù của tiểu Tống Đế Vương, đúng là đau lòng thật. Ông lấy ra thuốc mỡ lúc nãy đưa cho Bạch Giám: “Bôi cho đứa trẻ đi.”
Bạch Giám cúi đầu nhìn tiểu Tống Đế Vương, nhận lấy thuốc mỡ bôi bừa một ít rồi trả lại cho đại thái thượng trưởng lão, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc tiểu Tống Đế Vương: “Không được nghịch ngợm, nếu không ta sẽ ném xuống võ đài bên dưới.”
Tiểu Tống Đế Vương lập tức yên tĩnh trở lại.
Yêu Vương thuận thế hỏi: “Ma Vương, đứa trẻ trong lòng là của ngài sao?”
“Không phải, nó là ……” Bạch Giám nghĩ đến việc Phù Vân lão tổ ở đây, hắn chững lại rồi nói tiếp: “Là con của họ hàng thân thích. Hắn không trông được nhiều đứa trẻ nhưng vậy nên bảo bổn tọa giúp đỡ một thời gian.”
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Yêu Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người thấy Bạch Giám không tức giận thì cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà chưa tới mức đánh nhau.
Tiểu Phong Bá nhìn thấy Phù Vân lão tổ đi bên cạnh Yêu Vương, ánh mắt nó sáng lên, phấn khích vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ với bà: “Ya ya ——”
Phù Vân lão tổ nhìn thấy mấy đứa trẻ, tự dưng trong lòng sinh ra cảm giác thân thiết với chúng. Có khi là vì bọn nhóc khiến bà nhớ tới Bạch Dạ, trong đáy mắt bất giác hiện lên ánh sáng dịu dàng.
Khi Phù Vân lão tổ đi qua, cái tay nhỏ của tiểu Phong Bá túm lấy cổ áo bà không buông.
Những người ở đó lại hít một hơi lạnh.
“Ôm ôm……” Tiểu Phong Bá nở nụ cười ngây thơ với Phù Vân lão tổ.
Đại thái thượng trưởng lão vội vã nói: “Hạ Tứ, mau bỏ tay ra.”
“Ôm ôm……” Tiểu Phong Bá giơ cánh tay còn lại về phía Phù Vân lão tổ, nhìn có vẻ như muốn bà ôm lấy nó.
Phù Vân lão tổ ngẩn người, theo bản năng vươn tay ra.
Tiểu Phong Bá lập tức bắt lấy ống tay áo của bà rồi cười khúc khích.
Đại thái thượng trưởng lão tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên buông tay ra hay không.
Bạch Giám nói: “Cứ để cho bà ấy ôm đứa trẻ đi, bà ấy sẽ không hại nó đâu.”
Đại thái thượng trưởng lão do dự một hồi mới buông đứa trẻ ra.
Tiểu Phong Bá học theo cách mà mẹ Hạ hôn nó, hôn chụt một cái lên mặt Phù Vân lão tổ.
Cái miệng nhỏ mềm mại khiến cho trái tim của Phù Vân lão tổ tan chảy, bà bất giác bật cười: “Đứa trẻ thật đáng yêu.”
Ngoài mặt đại thái thượng trưởng lão cười tươi, tròn lòng lại cực kỳ lo lắng, sợ tâm trạng của bà không tốt sẽ ra tay gϊếŧ chết đứa trẻ.
Hạ Sâm ngồi ở ghế khán giả dùng truyền âm hỏi Bạch Dạ: “Phong Bá tại sao lại thân thiết với mẹ cậu như vậy?”
Bạch Dạ nhếch môi: “Chẳng phải lúc trước tôi đã nói rồi sao. Thần tiên được sinh ra từ bụng của tôi, đồng nghĩa với việc trở thành quả của Đạo Thiên Ngân Đằng. Mẹ tôi cũng có huyết mạch đó, tất nhiên bọn nhóc muốn hôn bà rồi.”
Hạ Sâm: “……”
Ở sảnh chờ, Bạch Giám tiện thể nhét luôn tiểu Tống Đế Vương vào lòng Phù Vân lão tổ: “Mẹ thích trẻ con như vậy thì ôm thêm đi.”
Nhân lúc còn sớm để cho mấy bà cháu bọn họ bồi dưỡng tình cảm, sau này Bạch Dạ sẽ có thêm cơ hội thẳng thắn bày tỏ với Phù Vân lão tổ.
“Mẹ?!!” Những bậc cao nhân khϊếp sợ nhìn bọn họ.
Phù Vân lão tổ ôm hai đứa trẻ trắng trẻo, trong lòng vui như nở hoa: “Lâu lắm rồi ta không trông trẻ con, ôm bọn trẻ rồi mà vẫn cảm thấy không quen tay.”
Bạch Giám ý tứ thâm sâu nói: “Sau này cho người ôm đến sợ luôn.”
Phù Vân lão tổ không nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, có điều Bạch Dạ chính là hậu duệ của Đạo Thiên Ngân Đằng, một cái thai bao gồm mấy trăm đứa trẻ là chuyện có khả năng. Bà cứ nghĩ đến việc sau này có một đám trẻ con gọi mình là bà nội, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn nữa “Có mà ôm thì sợ gì.”
Bà biết đại thái thượng trưởng lão lo lắng bà sẽ làm chuyện bất lợi với đứa trẻ, vậy nên cực kỳ chu đáo đưa tiểu Phong Bá lại cho ông, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ cứ ôm chặt lấy cổ bà, nhìn có vẻ không muốn buông tay.
Khóe miệng đại thái thượng trưởng lão giật giật: “Hạ Tứ, mau lại đây.”
Tiểu Phong Bá úp khuôn mặt nhỏ vào cổ Phù Vân lão tổ rồi cọ cọ tỏ ý từ chối.
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Bạch Giám hừ lạnh, đi lên nhỏ giọng nói: “Cha ngươi đang nhìn ngươi chằm chằm, còn không mau buông tay ra.”
Tiểu Phong Bá nhanh chóng buông tay, bổ nhào vào ngực đại thái thượng trưởng lão.
Đại thái thượng trưởng lão vừa tức vừa buồn cười: “Cũng chỉ có cha mới trị được cháu. Chờ đến khi cuộc tỷ thí ngày hôm nay kết thúc, ta nhất định sẽ kể tội hết với cha cháu.”
Tiểu Phong Bá bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn ông.
Đại thái thượng trưởng lão thấy hơi mềm lòng: “Có khóc cũng vô dụng, ai bảo không nghe lời.”
Phù Vân lão tổ cùng với Bạch Giám mang theo người của bọn họ đi về phía chỗ ngồi, sau đó nhìn thấy đám người Vô Tàng.
Bạch Giám dừng chân lại nhìn bọn hắn, trào phúng nhếch mép nói: “Mẹ, người biết con nhìn thấy ai không?”
Phù Vân lão tổ từng gặp đám người Vô Tàng một, hai lần. Sau khi bị phong ấn nhiều năm, ấn tượng về bọn hắn cũng chả còn lại bao nhiêu: “Ai?”
“Đám chó săn trên trời.” Nhiều thần tiên như vậy, nhưng hắn ghét nhất chính là thần vương.
“Đám chó săn trên trời……” Phù Vân lão tổ rất nhanh đã hiểu ra người hắn đang nói đến là ai, bà cười lạnh một tiếng: “Hoá ra là bọn hắn.”
Ngoại trừ Vô Tàng, những người khác đều đứng phắt dậy, lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống mức thấp nhất: “Mở miệng ra nên tôn trọng người khác một chút.”
“Hừ, muốn người khác tôn trọng các ngươi, vậy cũng phải xem xem các ngươi có đáng để người ta tôn trọng hay không.” Phù Vân lão tổ đi về phía trước, bảo vệ đám người Bạch Giám ở sau lưng, sau đó nhanh chóng phòng uy lực ra.
Khi mới vừa thoát ra khỏi phong ấn, cơ thể bà khá yếu ớt. Nhưng trải qua một thời gian nghỉ ngơi, bà dần dần khôi phục lại được chín phần sức mạnh, còn một tầng cuối cùng chắc hẳn có liên quan đến chuyện thần tiên rơi xuống, thần lực suy yếu. Tuy không phải là thiên thần, nhưng dù gì bà cũng coi như thần của ba tộc yêu, ma, quỷ, vì thế nên hiện tại cũng phải chịu một phần ảnh hưởng.