Chương 11: Thỉnh cầu
“Anh Thành Thành, anh không muốn chơi với em sao?” ***
Ra khỏi tiệm cà phê, hai người dừng chân trước ngã tư đường, Hinh Dĩnh chỉ sang bên phải đại lộ giới thiệu với Kính Thành: “Bắt đầu từ chỗ này, toàn bộ đều là khu mua sắm.”
Kính Thành nói: “Chúng ta đi xem đi.”
Hinh Dĩnh nhất thời ngạc nhiên.
Trên đại lộ số 5, giữa đường 60 và đường 39, tập trung phần lớn những thương hiệu nổi tiếng nhất của thế giới, bán đủ thứ hàng hóa cao cấp như châu báu, đồ lông thú đồ da, trang phục và đồ trang điểm, các thương phẩm cao cấp, nên đã trở thành nơi mua sắm yêu thích của các ngôi sao lớn hay của những phú thương.
Hinh Dĩnh chỉ thuận miệng giới thiệu với Kính Thành một chút, lại không nghĩ tới anh sẽ đưa ra đề nghị vào đó xem.
Một giây suy tư, giật mình trong nháy mắt, cô mỉm cười hỏi: “Anh mua cho bạn gái à?”
Kính Thành cười cười, không phủ định cũng không khẳng định.
Hinh Dĩnh trong lòng không khỏi thầm đố kỵ với cô gái trẻ tuổi kia. Ngẫm lại, chợt cảm thấy thực hổ thẹn. Kính Thành đối tốt với bạn gái của anh, đó là lẽ đương nhiên. Cô ghen tị cái gì chứ? Hơn nữa, Thế Văn không phải cũng toàn tâm toàn ý với cô hay sao?
Bỏ đi, không được nghĩ nữa.
Bọn họ lại đi tiếp dọc theo đại lộ số 5, hai người cùng cố giữ im lặng.
Chầm chậm bước qua từng cửa hàng, từng cửa hàng một.
Những cửa hàng đồ hiệu trên đại lộ số 5 này, thường chỉ được trang trí một màu đơn giản với những lớp cửa kính lớn sát đất, bên trong nội thất đẹp đẽ được bày cùng với sản phẩm của họ, đồng thời là một cách để giới thiệu đến khách hàng xu hướng của thương hiệu đang hướng tới như thời trang lãng mạn, quý phái, thanh lịch, cổ điển và xa hoa.
Do tính quan trọng của những cánh cửa kính sát đất, nên mỗi một cửa hàng thường rất chăm chút cho mảng thiết kế trên đó.
Hinh Dĩnh xem lướt qua những cánh cửa kính đó, nhìn ra được rất nhiều thiết kế độc đáo, đủ các loại thiết kế cửa kính theo dạng chủ đề, hệ liệt, đặc tả, câu chuyện hay bốn mùa… vv…
Vừa nãy, Kính Thành lại lần nữa khó khăn khi đứng dậy trước mặt cô, song vẫn không nhờ cô giúp đỡ, lại lần nữa như đâm vào trái tim cô.
Lại thêm những hồi ức không mời mà đến trong lòng Hinh Dĩnh, càng khiến cô thêm thương cảm và phiền muộn.
Cô quyết định không nghĩ đến nữa, chỉ biết cố gắng nhìn ngắm những cửa hàng kia.
Song cô cũng nhanh chóng phát hiện ra, Kính Thành dường như chẳng nhìn vào cánh cửa kính nào. Mỗi lần bước qua một cửa hàng, anh đều chỉ nhìn lướt qua tấm bảng tên mà thôi.
Hinh Dĩnh thầm đoán, anh có phải đang đi tìm cửa hiệu mà bạn gái anh thích chăng?
Cô không hỏi anh đang tìm nhãn hiệu gì, hay bạn gái anh thích thứ gì. Điều đó đối với cô mà nói, thực sự vẫn còn chút khó khăn.
Cô cảm thấy không nói gì như hiện giờ, cứ như vậy đi bên cạnh anh, cũng tốt lắm rồi.
Cùng lúc đó, Kính Thành cũng đang tự cảnh cáo trong lòng: Không được nghĩ về chuyện xưa nữa, hồi ức chẳng thể bù đắp được, chỉ khiến ta thêm đau lòng.
Hai người họ đi qua cửa hàng A&F bốn tầng lầu. Cả một tòa nhà bốn mặt đều được trang hoàng bằng những cánh cửa kính lớn sát đất, vừa hay thể hiện hết được bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Đồng thời, sử dụng những người mẫu với phục trang khác nhau, trang hoàng những bối cảnh khác nhau, lại khiến người xem thấy được những câu chuyện riêng trong đó:
Mùa Xuân, cỏ xanh hoa đỏ, oanh phi yến vũ, một gia đình tam đại ( ba thế hệ ) cùng ngồi ăn trên bãi cỏ, ấm áp thưởng thức bữa cơm dã ngoại.
Mùa Hè, ánh nắng chan hòa, trời xanh biển ngọc, một nhóm thanh niên chân trần đùa giỡn trên sóng, căng mình lướt sóng.
Mùa Thu, lá phong như lửa, nước chảy dưới cây cầu nhỏ, mấy người tóc muối hoa râm đang ngồi cạnh bờ biển, nhàn nhã thả câu.
Mùa Đông, tuyết trắng ngợp trời, một màu thuần khiết, một đám con nít đuổi nhau đùa giỡn, vui vẻ ném tuyết.
Hinh Dĩnh tùy ý nhìn ngắm bố cục cảnh sắc đẹp đẽ và phục trang tinh mỹ, song lại chẳng hề thực sự để tâm đến chúng.
Dường như đã đi qua, không biết tại sao, đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn vào bức phong cảnh trên cánh cửa kính cuối cùng.
Sau đó, bất giác mà dừng bước.
Trên cánh cửa kính, không rõ là thứ vật liệu gì đã được sử dụng để làm cảnh tượng tuyết trắng vô cùng chân thật. Cả căn nhà và cây cối đều được phủ một lớp tuyết trắng rất dầy, trên mặt đất cũng thế. Mấy đứa trẻ, trên người mặc áo phao, đầu đội mũ kín, trong tay nắm đầy tuyết, đang chuẩn bị ném nhau…
Hinh Dĩnh nhất thời ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
Ném tuyết!
Kính Thành cảm nhận được bước chân Hinh Dĩnh dừng lại, cũng đứng lại theo, nhìn theo hướng mắt cô, sau cánh cửa kính lớn, có mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết.
Ném tuyết!
Hai người họ nhất thời cùng thất thần.
Không biết đã qua mất bao lâu, Hinh Dĩnh tỉnh lại trước tiên, quay đầu lại cười với Kính Thành: “Chúng ta đi thôi.”
Kính Thành gật gật đầu.
Hai người họ lại bước tiếp, vẫn không ai nói gì.
Chỉ có điều, suy nghĩ của cả hai, đã không tự chủ được lại bay về với trước đây, với những ngày tháng chơi ném tuyết.
_____
Buổi sáng, Đới Tuyết Mai bước vào phòng ngủ của Dĩnh Tử, gọi cô bé: “Dĩnh Tử, dậy thôi.”
Dĩnh Tử mắt nhắm chặt, mơ mơ màng màng nói: “Không muốn đâu.”
“Tuyết rơi rồi đấy con.”
“Gì cơ ạ?”
“TUYẾT – RƠI – RỒI.” Đới Tuyết Mai vừa nói vừa kéo rèm cửa.
Dĩnh Tử dụi dụi mắt rồi mở ra, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Ngoài kia, từng đóa hoa tuyết trắng tinh khiết đang bay lượn khắp bầu trời.
“Tuyết rơi rồi!” Dĩnh Tử vừa reo, vừa tung chăn ra, nhảy phóc xuống khỏi giường, chỉ mấy bước đã tới bên cửa sổ.
Tuyết ngoài cửa sổ không lớn, có điều xem ra đã rơi suốt cả một đêm, tuyết trắng đã biến thế giới bên ngoài cửa sổ thành một màu trắng xóa. Trên đường, trên cây, trên nóc nhà đều bị phủ một lớp tuyết dày như nhung. Thuần khiết đến khác thường, đẹp đẽ khác thường.
“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!” Dĩnh Tử vỗ vỗ tay. “Con muốn ra ngoài nghịch tuyết.”
Đới Tuyết Mai mỉm cười nhìn con gái, nói: “Con mặc quần áo vào trước, rồi đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó ăn bữa sáng. Đợi sau khi làm xong xuôi rồi mới được ra ngoài đi chơi.”
Dĩnh Tử từ nhỏ đã thích nghịch tuyết. Có đứa trẻ nào không thích chứ? Ở khu tập thể trước đây, mỗi lần tuyết rơi, là lũ trẻ lại tụ tập cùng chơi. Giờ ở khu tập thể mới này cũng thế. Vừa nãy, Đới Tuyết Mai đã nhìn thấy có một lũ trẻ cùng chơi đùa phía dưới cây ngô đồng.
Dĩnh Tử nhanh như chớp làm xong từng việc mẹ giao, cuối cùng, trong miệng vẫn còn một miệng bánh bao to đùng, vừa nhai vừa hỏi mẹ: “Con có thể đi chưa?”
Đới Tuyết Mai mỉm cười gật đầu. Do vừa chuyển đến khu tập thể mới không lâu, nên bà muốn đưa cô bé xuống lầu. Sau này, có thể để cô bé tự đi được.
Hai mẹ con cùng đi xuống, lúc đi qua cửa nhà Vương Thu Vân, Dĩnh Tử đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta gọi cả anh Thành Thành nhé, được không ạ?”
Đới Tuyết Mai hơi ngạc nhiên, không ngờ Dĩnh Tử lại hỏi thế. Cũng có lẽ vì gia đình bà mới chuyển đến nơi này, ngoài Thành Thành, Dĩnh Tử chưa biết ai khác nên mới hỏi thế chăng?
Có điều, Thành Thành lại bị tật ở chân, sợ là ra ngoài nghịch tuyết sẽ không tiện, Đới Tuyết Mai trong lòng thầm than: Làm sao nói cho Dĩnh Tử hiểu bây giờ?
Bà chần chừ nói: “Không biết anh Thành Thành có muốn đi không nữa.”
“Chúng ta có thể hỏi anh ấy mà.”
“Có không tiện lắm không con?”
“Không đâu mẹ.”
Đới Tuyết Mai còn muốn nói thêm, thì Dĩnh Tử đã vươn đôi tay nhỏ ra, nắm lại thành nắm đấm nhỏ, cốc cốc cốc gõ lên cánh cửa.
Bà muốn ngăn cản, nhưng không kịp mất rồi.
Bởi Dĩnh Tử vừa gõ cửa còn vừa gọi lớn: “Anh Thành Thành, anh Thành Thành.”
Giọng cô bé lanh lảnh vang lên.
Đới Tuyết Mai chỉ còn cách cầu mong nhà Thành Thành không có ai ở nhà.
Có điều, đúng là trời không chiều lòng người, cánh cửa lập tức được mở ra, đứng phía sau là Vương Thu Vân. Thành Thành xem ra cũng đã nghe thấy tiếng gõ cửa, đang khập khiễng bước từ phòng khách ra.
Đới Tuyết Mai khó xử vô cùng. Cái con bé này!
Dĩnh Tử nhìn thấy Thành Thành, lập tức vui vẻ nhiệt tình nói: “Anh Thành Thành, tuyết rơi rồi đấy, chúng ta cùng đi nghịch tuyết đi, được không anh?”
Thành Thành ngây ra.
Vương Thu Vân còn ngạc nhiên hơn. Nhìn bộ dạng khó xử của Đới Tuyết Mai, lập tức hiểu ra đây là ý tưởng của Dĩnh Tử, mẹ cô bé lại không ngăn được. Dĩnh Tử mới tròn sáu tuổi, lại vừa chuyển đến đây, còn chưa biết Thành Thành do chân bị bất tiện nên trước giờ chưa từng xuống nghịch tuyết với lũ trẻ khác.
Vương Thu Vân nhìn Dĩnh Tử, còn Dĩnh Tử lại chỉ hướng gương mặt chờ đợi về phía Thành Thành.
Đây là lần đầu tiên có người mời cậu cùng đi nghịch tuyết, quan trọng hơn, là cùng đi ra ngoài, xuống dưới chỗ cây ngô đồng, cùng chơi với những đứa trẻ khác. Thành Thành cố nén cảm giác chấn động trong lòng, giọng vẫn bình tĩnh nói: “Anh không đi.”
Dĩnh Tử cảm thấy kỳ lạ, lập tức gặng hỏi: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì anh không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Vì anh không thích nghịch tuyết.”
“Tại sao? Rất vui cơ mà.”
Thành Thành hơi nhíu mày. Cậu thực không ngờ, Dĩnh Tử lại cứ cố chấp hỏi đến cùng như vậy. Cậu đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này của cô.
Cậu có chút bực bội, nhưng vẫn nhắc nhở mình, Dĩnh Tử còn nhỏ quá, lại vừa chuyển đến chưa lâu, cho nên mới không hiểu, vì thế cậu cố nhẫn nại nói với Dĩnh Tử: “Em đi chơi một mình đi.”
“Chúng ta cùng chơi có được không?” Dĩnh Tử tiếp tục thỉnh cầu. Cô bé thực sự muốn có bạn cùng chơi. Mà ở khu tập thể mới này, cô bé chỉ quen biết mỗi Thành Thành. Vì thế cô bé cực kỳ hi vọng có thể cùng chơi với cậu. Hơn nữa, nghịch tuyết thích lắm, ai mà lại không thích nghịch tuyết chứ?
Thành Thành mím môi, không nói gì, đương nhiên không vui.
Đứa trẻ dù mới sáu tuổi cũng lập tức hiểu ra, im lặng chính là đáp án của cậu.
Dĩnh Tử từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng bị ai cự tuyệt, đây là lần đầu tiên nên càng có chút thất vọng.
Một lúc sau, ,cô bé mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Thành Thành, anh không muốn chơi với em sao?”
Trong giọng nói của cô bé có chút nghèn nghẹn, trong mắt cũng lấp lánh nước mắt. Đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi, từ nhỏ luôn được nâng niu trên tay mà nói, thì cậu không thích chơi với cô bé nghĩa là cậu không thích cô bé, thực là một việc động trời.
Gì chứ?! Vương Thu Vân và Đới Tuyết Mai cùng kinh ngạc. Thành Thành không đi nghịch tuyết được là vì cậu bé có tật ở chân, chứ nào có liên quan gì tới Dĩnh Tử.
Thế mà bây giờ, cô bé lại tự coi chuyện này có quan hệ với mình.
Hai người lớn nhìn nhau ngán ngẩm, nhất thời không biết nên nói gì mới được, đành nhìn về phía Thành Thành.
Thành Thành còn cảm thấy bực mình hơn. Cậu không thích bị dồn đến chân tường như thế này. Lần đầu tiên cậu thấy Dĩnh Tử đúng là đáng ghét.
Cậu nhíu mày trừng nhìn cô bé, còn cô bé cũng nước mắt lưng tròng nhìn lại cậu.
Đôi mắt cô bé trong như thủy tinh, gương mặt lại thuần khiết như của trẻ sơ sinh, thần thái lúc này chỉ có thất vọng và đau lòng.
Trong lòng Thành Thành lập tức có chút không đành lòng.
Nhưng, bên ngoài rất lạnh, cậu không thích chút nào. Ngoài kia lại quá trơn, cậu càng không thích. Bên ngoài còn có rất nhiều trẻ con, có cả mấy đứa hay trêu chọc cậu, làm sao cậu thích cho nổi.
Vì vậy, cậu bé tiếp tục im lặng.
Tình cảnh lúc này vô cùng khó xử.
Đới Tuyết Mai thấy thế, vội nói với Dĩnh Tử: “Dĩnh Tử, anh Thành Thành không phải là không muốn chơi với con, mà vì anh còn bận.”
Dĩnh Tử nhìn mẹ một cái, sau đó lại đem gương mặt đầm đìa nước mắt quay về phía Thành Thành, đôi mắt long lanh như đang muốn hỏi: thực sao?
Đối diện với đôi mắt đó, Thành Thành không thể nói dối được.
Đối với chuyện để Thành Thành ra ngoài nghịch tuyết, những năm này, Vương Thu Vân vẫn luôn thấy do dự.
Một mặt, do máu trong chân Thành Thành tuần hoàn không tốt nên không thể giữ ấm. Những ngày tuyết rơi, bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, lại thêm những cơn gió lạnh thấu xương, sẽ khiên đôi chân cậu bé lạnh như đá, đồng thời cũng đau đớn vô cùng.
Ngoài ra, Thành Thành giữ thăng bằng cũng không tốt, rất dễ bị ngã, một khi bị ngã rồi thì phải có điểm tựa mới đứng dậy được. Mỗi lần con trai bị ngã, đều rất cỗ gắng để tự đứng dậy, nhưng lúc nào cũng có mấy đứa trẻ xấu tính chỉ chỉ chỏ chỏ, nói những lời khó nghe, không cẩn thận, Thành Thành còn đánh nhau với chúng, cho nên bà rất lo lắng.
Song, một mặt khác, bà lại hi vọng Thành Thành có thể ra cùng ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác. Mặc dù cậu không thể chạy, không nhảy được, những ném tuyết thì vẫn chơi được. Lớp tuyết mềm cũng khá là an toàn. Hơn nữa, dưới cây ngô đồng còn có bồn hoa cảnh xung quanh, dù cho có ngã cũng có thể dễ dàng đứng dậy được. Quan trọng hơn nữa, là tương lai cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện thực xã hội tàn khốc, cho nên giờ có đối mặt với một góc nhỏ xã hội không được thiện lương thì đối với cậu mà nói, cũng là một cách tốt để rèn luyện.
Đối với vấn đề “đi, hay không đi” này, bà vẫn do dự chưa quyết được.
Vì vậy, bà để Thành Thành tự quyết.
Quyết định của Thành Thành là không đi.
Không giải thích gì thêm, chỉ là không đi.
Nhìn lũ trẻ đang chơi đùa dưới cây ngô đồng, Vương Thu Vân thầm đoán, Thành Thành không muốn đi, có lẽ là vì không có bạn bè, không muốn một mình lẻ loi, mà cậu bé càng không thể nào đi cầu xin người khác chơi với mình.
Nhìn Thành Thành đã chín tuổi, Vương Thu Vân nghĩ, nếu thi thoảng cậu bé có thể đi ra ngoài chơi một lát, thì đúng là sẽ tốt hơn nhiều.
Cho dù bên ngoài có lạnh, thì mặc nhiều thêm một chút, chơi ít đi một chút, có lẽ cũng không phải vấn đề quá lớn.
Vì vậy, lúc sáng nhìn thấy đợt tuyết đầu mùa Đông, bà đã hỏi Thành Thành, nhưng Thành Thành vẫn như cũ nói: “Không đi.”
Thằng bé đã không muốn đi, Vương Thu Vân cũng không muốn ép buộc con, càng đừng nói giờ đang có người ngoài ở đây, vì thế, bà nhẹ nhàng mở lời: “Dĩnh Tử, anh Thành Thành…”
“Con đi.” Thành Thành đột nhiên ngắt lời mẹ.
Cậu không biết mẹ định nói gì. Cậu sợ mẹ sẽ nói do bên ngoài quá lạnh, càng sợ nếu bà nhắc đến đôi chân này. Dĩnh Tử đương nhiên biết chân cậu có bệnh, nhưng cô bé chưa từng nhìn cậu bằng con mắt khác, điều đó cũng lý giải vì sao giờ cô bé đang đứng đây để gọi cậu cùng đi chơi. Cậu không phải vẫn luôn hi vọng mọi người có thể coi cậu như người bình thường sao? Dĩnh Tử không phải đang làm thế đấy sao? Cậu hi vọng cô bé có thể mãi mãi làm như vậy, cho nên mới mở lời ngăn mẹ giúp mình từ chối.
Vương Thu Vân ngạc nhiên một chút, rồi nói: “Được, vậy con đi chơi với Dĩnh Tử một lát đi.”
Đới Tuyết Mai như gác được tảng đá trong lòng, nói: “Cảm ơn Thành Thành.” Sau đó, vô cùng áy náy nhìn Vương Thu Vân một cái.
Trên gương mặt Dĩnh Tử lại lập tức nở nụ cười, cười toe toét, vô cùng vui vẻ, vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người.
Nhìn nụ cười đó, Vương Thu Vân trong lòng cảm thán: một đứa bé gái có nụ cười như thế này, tương lai nhất định muốn gì có nấy, thử hỏi dưới trời đất này, có đứa bé trai nào có thể từ chối được nụ cười như thế?
Đới Tuyết Mai cúi người xuống, nhỏ giọng nói với Dĩnh Tử: “Chơi bên ngoài, con phải nghe lời anh Thành Thành đấy.”
Dĩnh Tử gật gật đầu, sau đó cuống lên nói với Thành Thành: “Anh Thành Thành, chúng ta đi thôi.”
Anh Thành Thành. Chúng ta.
Tia do dự cuối cùng trong lòng Thành Thành đã hoàn toàn biến mất.
Dĩnh Tử xoay người, bước về phía cửa lớn.
Thành Thành khập khiễng bước phía sau cô.
Đới Tuyết Mai và Vương Thu Vân mắt tiễn hai đứa trẻ đẩy cửa bước ra, chào hỏi thêm mấy câu, Đới Tuyết Mai xin phép đi lên nhà.
Thành Thành và Dĩnh Tử bước ra ngoài cánh cửa lớn của dãy nhà III khu B.