Ngày thứ sáu.
Tiếng nhạc sập sình dội lại từ bốn phía của quán bar nhộn nhịp bậc nhất Hà Thành. Trên sàn nhảy, các cô gái gợi cảm giấu thân hình nóng bỏng dưới lớp áo váy mỏng tang đang cố gắng phô diễn đường cong một cách hiệu quả nhất. Bọn con trai như bầy sư tử háu ăn đang thèm thuồng rình rập con mồi. Thỉnh thoảng lại dấy lên những tràng vỗ tay, huýt sáo hoà lẫn tiếng hét man dại cổ vũ ột màn thăng hoa bất ngờ nào đó.
Ánh mắt Duy Phong lướt quanh một lượt rồi chợt bắt gặp một sắc trắng tinh khôi của chiếc váy bồng bềnh, hoàn toàn tách biệt với khung cảnh tɧác ɭoạи, xô bồ ở quán bar của Linh Nhi. Cô vừa cười đùa với lũ sư tử hau háu xung quanh vừa chập chững những bước nhảy đầu tiên dưới sự chỉ dẫn quá mức nhiệt tình của bọn chúng.
Duy Phong lách người qua đám người đang thả trôi lí trí vào những điệu nhảy cuồng loạn trên sàn nhảy. Anh lạnh lùng túm lấy khuỷu tay Linh Nhi kéo ra ngoài. Cô gắng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy từ bảng hiệu tràn lên bóng hình Duy Phong. Khuôn mặt nửa mờ ảo trong ánh sáng màu sắc, nửa chìm nghỉm trong bóng tối khiến Linh Nhi không thể nhìn ra biểu cảm hiện giờ của anh. Phong chậm rãi rút ra một điếu thuốc. Ánh lửa bùng lên từ chiếc Dupont bọc vàng làm cả khuôn mặt anh sáng bừng.
Hàm dưới của Phong nghiến chặt, nét mặt đanh lại, bàn tay bật lửa cũng dường như cũng đang run rẩy. Phong cúi xuống, chú tâm hút thuốc hòng che giấu những xúc cảm phức tạp đang ứ đọng sâu trong mắt. Linh Nhi rụt rè kéo tay áo anh. Duy Phong bỗng nổi khùng lên như chạm phải lửa. Anh thô bạo hất tay bàn tay mảnh dẻ của Nhi, mặc kệ cái nhìn soi mói của những người xung quanh, Phong vẫn cao giọng nạt nộ. Có lẽ vì tức giận nên lời lẽ của anh chút lộn xộn:
- Em đừng thách thức sự chịu đựng của anh. Nói cho em biết anh vốn không giỏi kiềm chế. Nhưng vì không muốn em nhìn thấy cảnh đánh nhau nên anh đã rất cố gắng để không nện ấy thằng ôn con đấy một trận. Em có thể dùng đầu óc để suy nghĩ một chút được không?! Hay đầu em vốn để trang trí thôi hả? Em có hiểu ánh mắt bọn con trai trong quán bar nhìn mình lúc nãy là có ý nghĩa gì không?
Vừa dứt lời Duy Phong bỗng vung tay đấm liên tiếp vào bức tường bên cạnh. Dòng nước đỏ thẫm, ấm nóng từ từ chảy qua kẽ tay. Mùi tanh đến rợn người. Nhân viên bảo vệ coi đây là việc thường xuyên diễn ra bởi những kẻ mụ mẫm đầu óc vì rượu nên vẫn thản nhiên tán chuyện, làm ngơ như không thấy gì.
Linh Nhi thử giữ tay Phong lại vài lần mà không được. Cô đột nhiên buông tay Phong, lạnh nhạt giương mắt nhìn bàn tay đẫm máu của anh mà cười nói:
- Nếu anh thích hành hạ bản thân như thế thì tuỳ. Đấm vào tường vài cái cũng chẳng chết được. Cùng lắm chỉ tàn phế một bên tay. Một kẻ tương lai mờ mịt giờ lại tàn tật. Anh tự nghĩ xem sẽ thảm hại tới mức nào.
Duy Phong cuối cùng cũng dừng lại. Anh cười lớn:
- Phải anh bây giờ chỉ là một kẻ bỏ đi. Anh đúng là hỏng, hỏng hẳn, không còn cách cứu chữa nữa rồi. Đã không biết bao nhiêu lần anh cấm mình không được yêu em nhưng trái tim anh vốn không còn nghe lời. Tình yêu đối với anh mà nói chính là thuốc độc nhưng anh lại cách nào bắt ép bản thân không được uống. Em nói anh yếu đuối, nói anh là thằng hèn cũng được. Anh yêu em nhưng lại không đủ dũng cảm dang tay bảo vệ cho em. Anh sợ bản thân không mang lại hạnh phúc cho em bởi vì mỗi khi ở bên em, anh đều nhớ đến người mẹ quá cố của mình, nỗi đau bà ấy phải chịu đựng ngần ấy năm vẫn luôn day dứt trong lòng anh. Trước đây đồng ý chơi trò người yêu bảy ngày với em là anh muốn bù đắp dù chỉ một phần nhỏ những mất mát, hi sinh mà em đã bỏ ra vì thứ chết tiệt gọi là tình yêu. Anh đã tự nhủ rằng chỉ cho phép bản thân tận hưởng cái hạnh phúc ảo này trong bảy ngày thôi. Và khi thời hạn đó kết thúc, anh nhất định sẽ đẩy em đi thật xa. Dù yêu em nhưng anh không bao giờ muốn gặp lại nữa. Nhưng lúc nãy khi nhìn thấy em bị bọn con trai đùa cợt anh đã tức điên lên và chỉ muốn xông vào đánh nhau với chúng… Anh đúng là hỏng thật rồi!
Linh Nhi không đáp lại chỉ lướt tay xuống gỡ điếu thuốc đang cháy dở của Phong. Cô thành thục đưa lên miệng hút. Từng vòng khói trắng chậm rãi thoát ra từ đôi môi đỏ mọng. Ngón tay nhỏ kẹp hờ điếu thuốc bạc hà. Vài sợi tóc lả lơi buông mình xuống chiếc gáy trắng mịn. Ở cô dường như không còn sót lại một chút ngây thơ, trong sáng, tinh nghịch nào.
Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
- Anh có biết mấy năm qua em sống thế nào không? Anh cho rằng chỉ có dì Cẩm Quyên mới đáng thương sao? Còn những gì bố mẹ em phải đối mặt không đáng được nhắc đến? Chính bố anh – Âu Dương Hoa mới là nguyên nhân dẫn đến sự đau khổ của mọi người. Anh biết bố mẹ em đã đau lòng thế nào khi chứng kiến những bi kịch đã lần lượt đổ ập lên đầu em không? Em hiểu rõ hơn ai hết, bố mẹ đã rất khổ tâm nhưng sau khi anh đi, căn bản em đã không còn đủ tỉnh táo, minh mẫn để nhìn nhận bất cứ chuyện gì.
Linh Nhi nắm tay Phong vào WC sát trùng vết thương. Cô xé toạc mảnh vải dưới gấu váy, nhẹ nhàng băng lên tay Phong rồi đẩy một chiếc túi giấy đến trước mặt anh:
- Quần áo em mượn được của một người bạn làm quản lí. Anh thay đi.
- Em còn chưa muốn về sao?
- Em hẹn bạn rồi. Không thể cứ thế mà về được. Hơn nữa, em còn muốn cho anh thấy cuộc sống của em mấy năm gần đây.
Chiếc áo pull và quần jean Linh Nhi đưa cho tuy kiểu dáng khá đơn giản nhưng dù sao vẫn là hàng hiệu còn chưa cắt mác, chất liệu tương đối thoải mái, mặc vào cũng không tệ.
Duy Phong bước ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Linh Nhi khoanh tay đứng ngoài chờ sẵn. Chiếc váy trắng đã thay bằng đầm Versace trễ cổ, ôm sát. Màu xanh bạc hà tôn lên làn da trắng hồng gợi cảm của cô.
Linh Nhi khẽ cười, lắc lắc hộp kẹo cao su:
- Anh muốn ăn không? Lâu không hút thuốc, ngửi mùi thấy khó chịu quá.
- Vậy thì lần sau đừng hút. Gái ngoan không nên như vậy.
- Anh sống ở thời đại nào vậy Phong? Hi hi. Nói cho anh biết, em tập hút thuốc từ hồi lớp 9 kìa. Lúc đó, vì rất ghét mùi thuốc cùng hơi rượu bia của anh nên em đã tập tành thử…để cho quen _ Linh Nhi nhún vai. Còn nữa em thấy Hạc Băng cũng biết hút thuốc, uống rượu mà anh lại chơi thân với cô ấy. Nên em… Nghĩ lại mới thấy bản thân hoá ra rất ngốc. Cũng may là còn bỏ được.
Duy Phong nghe thấy những lời tâm sự ngây ngô của Nhi liền cau mày. Ngược lại, cô chỉ bình thản nắm lấy tay anh như không có gì:
- Đi nào. Tối nay, em mời khá nhiều bạn. Anh thể hiện cho tốt đừng làm mất mặt em đó.
Bàn rượu đúng là có rất nhiều người. Mọi người vừa thấy Nhi đã tươi cười chào hỏi:
- A! Meggie! Lâu rồi không gặp!
- Meggie cậu lặn kĩ quá đấy! Cả hội đang chơi vui, cậu lại chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà bốc hơi làm bọn con trai ngơ ngẩn một thời gian dài.
- Hoá ra trốn biệt là vì có người yêu hả. Định ở nhà tập làm gái ngoan đúng không ? He he.
- Không phải hôm nay mời tụi này đi chơi là để phát thiệp hồng đó chứ?
Linh Nhi cười nhẹ trong tiếng “Ồ” lên phấn khích của đám bạn.
- Tớ rửa tay chậu vàng gác kiếm vài năm rồi. Lần này mở tiệc vì sợ sau này không còn dịp gặp mọi người thôi. Lâu không lên bar có cảm giác như bà thím mới ở quê ra vậy.
- Cậu càng ngày càng xinh ra thì có. So với cái vẻ thiểu não mà vẫn giả vờ cười đùa của mấy năm trước thì đúng là khác hẳn. Đây không phải tác dụng thần kì của tình yêu thì còn là gì nữa. Ha ha. Tớ mà vớ được tên nào chỉ bằng một nửa người yêu cậu, tớ cũng sẵn sàng ở nhà đóng vai gái ngoan, giã từ bar pub ngay.
- Luyên thuyên ít thôi gái già! Để cho Meggie giới thiệu bạn đi _ một chàng trai tóc bạch kim, đeo khoen mũi ngồi góc bàn lên tiếng.
Linh Nhi vẫn nắm chặt tay Duy Phong, nghiêng đầu về phía anh, giới thiệu:
- Đây là Jay, người yêu tớ.
Duy Phong bắt tay mọi người một lượt nhưng lại không hề thấy bóng dáng của ba cô bạn thân: Minh Minh, Ngọc Lam và Bảo Anh của Nhi. Linh Nhi như nhìn ra sự thắc mắc của Phong bèn ghé vào tai anh giải thích: “Đám bạn này, em chỉ chơi xã giao, từ trước tới giờ vẫn không dùng tên thật. Mọi người cũng quen dùng tên tiếng Anh để xưng hô. Còn Bảo Anh, Ngọc Lam và cả Minh Minh đều không chơi cùng hội bạn này. Từ khi lên cấp ba rồi chơi thân với các cô ấy, em cũng bỏ hẳn những thói quen xấu. Trước đây đã không biết thì bây giờ cũng chẳng có lí do gì để lôi họ vào”.
Duy Phong không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng.
Đám bạn nhanh chóng gọi phục vụ mang rượu và hoa quả lên. Họ cười giả lả nói vì hôm nay Linh Nhi là chủ bữa tiệc nên phải uống với mỗi người một ly. Ban đầu, Duy Phong còn sợ Linh Nhi không uống nổi loại Brandy trên bốn mươi độ này nên định lên tiếng đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân. Nào ngờ Linh Nhi chỉ chun mũi:
- Qui ẩn giang hồ lâu quá, tửu lượng cũng giảm sút ít nhiều có gì không phải mọi người bỏ qua cho Nhi nhé _ nói rồi cô liền ngửa cổ uống sạch ly rượu X.O.
Hồi còn hay đi bar, Nhi uống khá nhất trong đám con gái lại rất biết điểm dừng. Chỉ cần thấy ngà ngà say liền nhất quyết không uống thêm một giọt nào. Bọn con trai vì thế mà càng tò mò hơn về tửu lượng của Nhi. Đến nỗi lần nào đi uống rượu cũng tìm cách kéo bè kéo lũ chuốc cho cô say thử một lần. Tiếc là chưa kịp thành công Nhi đã đột ngột lặn mất tăm khỏi giới ăn chơi nổi loạn, cúi đầu trở về làm gái ngoan, tu chí học hành. Gia thế của Linh Nhi vốn không phải loại thường thường. Mà lúc ấy bọn thanh niên lại truyền tai nhau rằng cô ấy vốn được con trai chủ tịch tập đoàn Âu Hoa ngấm ngầm bảo vệ nên chẳng đứa nào dám bén mảnh đến lôi kéo, quẫy nhiễu. Cái tên Linh Nhi cũng từ đấy mà dần chìm xuống. Mãi cho đến hôm nay, cô mới chủ động liên lạc với đám bạn cũ, nói là lâu không tụ tập lại còn muốn giới thiệu bạn trai khiến mọi người ai cũng háo hức nhân dịp này để chuốc cho Linh Nhi thật say mới thôi.
Bản lĩnh của Nhi cũng rất khá. Uống cạn ly thứ mười mà mặt vẫn không biến sắc. Tụi bạn thấy thế liền nháy mắt ra hiệu chơi trò đổ xúc xắc uống rượu. Linh Nhi lại liên tục thua. Ly trước vừa cạn, ly sau đã được rót đầy. Mấy cô bạn còn đùa dạo này cô đỏ tình nên mới đen bạc.
Nhi bị ép uống tới mức hai má ửng đỏ, mắt sóng sánh hơi nước. Đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ trễ xuống. Cô bỗng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được rồi. Tớ say rồi. Không uống được nữa.
- Ầy. Lại bắt đầu giở bài cũ. Tụi này tha cho cậu nhiều lần lắm rồi. Trong khi cả bọn say đến mức bò lết về nhà thì chỉ có mình cậu vẫn ung dung, tỉnh táo. Lần này thì không được. Bọn tớ nhất quyết không buông tha. Tiếp tục đổ xúc xắc. Nào! Nào!
- Cứ ngồi đây uống rượu cũng không phải ý hay. Đã lên bar thì phải nhảy chứ. Không bằng các cậu để tớ đi giải phóng cơ thể một lát. Khi nào lấy lại được tinh thần sẽ vào đây uống tiếp. Okay!
Linh Nhi nháy mắt rồi kéo tay Duy Phong ra phía sàn nhảy. Anh chàng DJ với cái đầu cạo trắng hai bên, nhúm tóc ở giữa nhuộm vàng choé như mào gà đang chơi bài “Sεメy and I know it”. Linh Nhi nhanh chóng hoà mình vào điệu nhảy. Cô bắt đầu với những động tác sóng người như để khởi động rồi chuyển sang shaking điên cuồng khi đã “cảm” được nhạc. Linh Nhi từng học hiphop dance một thời gian nên người cô khá dẻo, sở trường lại là những động tác giật ngực, làm sóng, lắc hông gợi cảm nên hồi còn hay lên bar rất được chú ý.
Duy Phong còn đang thẫn thờ ngạc nhiên trước những động tác mạnh mẽ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Linh Nhi thì cô đột nhiên áp sát vào người anh nhẹ nhàng nhảy múa như một con rắn nhỏ. Đám người xung quanh lớn tiếng hét hò cổ vũ, vài thằng con trai còn ve vãn nhảy nhót trước mặt Nhi. Duy Phong thấp giọng nói vào tai Nhi:
- Em dừng cái trò vô bổ này lại được chưa?
- Dừng lại ư? Tại sao em phải dừng? Vì anh không muốn nhìn thấy em trở thành gái hư? Hay tại anh không dám đối diện với sự thực rằng chính anh đã góp phần làm em trở thành thế này?
Giữa sàn nhảy, một cô gái xinh đẹp trong bộ đầm Versace, khuôn mặt xinh đẹp gợi cảm bỗng toát lên vẻ gì đó rất non nớt sợ hãi, bật khóc như một đứa trẻ. Tiếng nhạc chát chúa dội vào màng nhĩ khiến Duy Phong không thể nghe được giọng Nhi, chỉ có thể đoán bừa qua khẩu hình miệng. Cô vừa khóc nấc vừa nói:
- Anh tưởng chỉ có những người trong gia đình mình phải chịu khổ sở thiệt thòi? Cứ cho là nhà em nợ mẹ anh đi. Nhưng những gì anh đối xử với em trong suốt ngần ấy năm chưa đủ hay sao? Tình yêu em dành cho anh vẫn không đủ sao? Anh ác lắm, tàn nhẫn lắm, Âu Dương Duy Phong ạ. Em ghét bố anh vì đã suýt làm gia đình em tan nát. Nhưng em càng hận anh hơn bởi chính anh là người đã khơi dậy vết thương vốn ngủ yên trong lòng mẹ em, chính anh dấy lên nỗi nhục nhã ê chề của bố, anh khiến em yêu anh, cho em biết thế nào là hạnh phúc nhưng cũng lại là anh đã gϊếŧ chết niềm hạnh phúc bé nhỏ, đẩy em xuống đáy địa ngục tối tăm.
Linh Nhi đấm thùm thụp vào khuôn ngực rộng lớn của Phong, hét lớn:
- Em hận anh bao nhiêu lại càng yêu anh bấy nhiêu. Em đúng là con ngốc nên mới thấy anh thật tội nghiệp. Bản thân mình còn lo không nổi lại luôn muốn bảo vệ anh khỏi bóng tối của quá khứ. Em mới là đứa hết thuốc chữa!
Bàn tay Linh Nhi trượt dần xuống, cô ngồi bệt dưới sàn nhà trong vũ điệu hoang dại, trong tiếng nhạc xập xình và ánh đèn xanh đỏ lẫn lộn.
Qua một lúc lâu, Duy Phong mới cúi người nhẹ nhàng đỡ Linh Nhi dậy. Anh đưa Nhi ra xe taxi rồi quay lại bàn rượu uống vài ly tạ lỗi với mấy chiến hữu của cô. Khi ra về còn không quên vứt lại tấm thẻ visa platinum bóng loáng cho bọn họ thanh toán.
Duy Phong vừa leo lên taxi chưa kịp nói địa chỉ nhà Linh Nhi cho tài xế đã bị cô tóm tai, mờ mịt nói:
- Hôm nay cho em ngủ nhờ nhà anh nhé. Bố mẹ em đi vắng hết rồi. Một mình ở trong ngôi nhà to, thực đáng sợ.
Phong cho là Nhi đang say nên đầu óc không được tỉnh táo, lời đề nghị vừa rồi cũng chỉ là do tác dụng của rượu. Anh sửa lại dáng ngồi cho Nhi, dỗ dành:
- Em gọi đứa bạn nào đến ngủ cùng đi. Ở chung một chỗ với em, anh không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu. Đưa điện thoại cho anh. Em muốn gọi cho ai nào?
- Không. Em muốn ngủ với anh cơ _ Linh Nhi lắc lư cánh tay Duy Phong, cười nịnh bợ _ Em biết Phong sẽ không có ý xấu với em mà.
Duy Phong sợ Linh Nhi ở nhà một mình, lỡ xảy ra chuyện cũng không biết tìm ai giúp đỡ nên đành cắn răng đồng ý:
- Sao lúc nào em cũng đánh giá anh quá cao vậy? Thôi được, vì chúng ta chỉ còn một ngày nên anh sẽ chiều em.
Chiếc taxi xé tan màn đêm, phóng về phía căn nhà hai tầng của Duy Phong.
Linh Nhi khập khiễng chui ra khỏi xe. Đôi chân dường như muốn đình công, không còn nghe theo sự chỉ huy của bộ não. Nhi lảo đảo mấy vòng, thậm chí còn suýt nằm ôm đất. May sao Duy Phong đã kịp ôm ngang người cô. Anh một mạch bế Nhi lên phòng ngủ tầng hai, đặt cô nằm ngoan ngoãn trên giường. Mở tủ lấy ra một chiếc bàn chải và khăn mặt mới đưa cho Nhi.
- Em đi tắm, thay quần áo rồi hãy ngủ. Anh nằm ngoài salon có chuyện gì thì gọi. Buổi đêm tốt nhất cứ chốt cửa vào, phòng trường hợp anh bỗng nổi thú tính.
Đáp lại lời cảnh cáo là cái nhìn chăm chú đầy im lặng của Linh Nhi. Duy Phong bị cô nhìn đến bức bối khó thở bèn quay lưng định bỏ ra ngoài.
Linh Nhi bật dậy ôm anh từ phía sau. Hơi thở nóng ấm vương hơi rượu phả vào hõm tai Duy Phong. Giọng nói khản đặc, nhỏ như tiếng muỗi kêu truyền tới trái tim đang run rẩy của Phong:
- Anh đừng đi.
- Ngoan nào. Anh đi lấy áo để em thay cho thoải mái thôi.
Nhi vùi mặt vào gáy Phong cọ cọ như một chú mèo nhỏ nũng nịu:
- Không muốn! Anh nói dối. Anh chỉ kiếm cớ để bỏ rơi em.
Hai nắm tay Duy Phong siết chặt lại. Anh gồng mình kiềm chế, dùng chút lí trí cuối cùng mà nói với Nhi:
- Em đừng thế này.
- Thế này? Thế này là như nào?
Linh Nhi dùng đôi môi ướŧ áŧ hôn lên gáy Phong, hỏi: “Là thế này?”, lướt dọc xuống cánh tay anh “Hay thế này?”, nghịch ngợm cắn cắn vành tai anh “Hoặc thế này nữa?”. Dường như mọi sự chịu đựng của Phong đã đạt tới đỉnh điểm. Anh quay người lại, gắt lên. Nhưng chữ “Nhi…” vừa thoát ra khỏi miệng đã bị cô nuốt ngay lấy. Chiếc lưỡi nhỏ tinh ranh khám phá, thám hiểm khắp khoang miệng anh. Cô còn hung hăng cắn môi anh một cái. Duy Phong bỗng chuyển sang thế chủ động đè nghiến Nhi xuống giường.
Nụ hôn dây dưa không dứt.
Bàn tay Phong men theo tấm lưng cong mềm mại của Nhi trượt xuống phần hông. Hơi nóng xuyên qua lớp váy khiến thân thể cô như bị thiêu đốt.
Linh Nhi cũng không an phận mà gấp gáp mở từng nút, từng nút áo sơ mi của Duy Phong. Đôi tay nhỏ mơn man trên vòm ngực rộng lớn đột nhiên khiến Phong bừng tỉnh. Anh tóm lấy cổ tay Nhi. Đôi mắt nâu co lại. Khoé miệng giần giật. Phong cố gắng điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Cặp mắt Nhi tràn đầy sự khó hiểu. Đôi môi mím lại, đau đớn. Tiếng cô rất nhỏ, như thể đang tự hỏi chính mình vậy:
- Tại sao?
- Anh xin lỗi. Chúng ta không nên làm như vậy! Em say rồi. Ngủ đi. Có gì để mai nói.
- Em không say. Chưa bao giờ em tỉnh hơn lúc này. Có thể anh sẽ nghĩ em là một đứa dễ dãi nhưng thực ra em cũng rất run. Chỉ là…chỉ là em không còn cách nào để giữ anh. Cuối cùng thì cái ngày em không mong đợi nhất cũng đến, cái ngày mà chúng ta chấm dứt trò chơi yêu đương. Những ngày vừa qua em đã rất cố gắng, có lúc em tưởng như chúng ta đã là người yêu thực sự. Nhưng sau tất cả, anh lại trở về với bản tính cố chấp vốn có. Anh cứ ôm mãi vết thương lòng như thế. Anh cứ mãi đào bới quá khứ đã sớm ngủ yên như vậy. Em không biết phải làm sao nữa _ Linh Nhi ôm đầu, nước mắt lại lã chã rơi trên mặt cô _ Nên em đã nghĩ…Nếu em làm thế này…Biết đâu…Biết đâu sẽ níu được chân anh, hoặc khiến anh cả đời không quên nổi em.
- Nhi à, nghe anh nói. Anh cũng là đàn ông. Mà đã là đàn ông thì chẳng thằng nào dại gì từ chối người yêu mình cả. Anh chỉ không muốn sau này em phải hối hận vì phút bốc đồng, thiếu suy nghĩ của hôm nay. Ngoan nào! Hôm nay em mệt rồi. Có chuyện gì cũng tạm gác lại. Ngày mai là chuyện của ngày mai. Hiện giờ anh vẫn là người yêu của em, vẫn ở bên cạnh em cơ mà.
Duy Phong ôm chặt Nhi vào lòng vỗ về. Anh vuốt vuốt mái tóc lởm chởm của Linh Nhi như thể đang cưng nựng chú mèo con.
- Đi đánh răng rửa mặt rồi vào ngủ nhé.
Anh nhấc bổng thân hình co quắp, bé nhỏ của cô vào phòng tắm. Dịu dàng vò khăn lau mặt, tỉ mỉ cầm bàn chải đánh răng cho Nhi như một ông bố trẻ. Xong xuôi anh lấy tạm một chiếc áo sơmi quá khổ treo trên mắc đưa cho cô thay.
Phong bước ra ngoài, không quên khép cửa lại. Đột nhiên anh thèm thuốc kinh khủng. Nhưng nhớ ra Linh Nhi không thích mùi thuốc lá nên lại chạy xuống nhà rót một cốc nước mát. Lúc trở lên phòng thấy khuôn mặt ngơ ngác, lo sợ của Linh Nhi, lòng anh lại dấy lên cảm giác xót xa.
Duy Phong tiến lại gần, cúi người bế Nhi đặt lên giường, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người cô. Hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng thanh tú, anh thì thầm:
- Em cứ yên tâm ngủ đi. Anh sẽ ở đây canh cho em ngủ, một bước cũng không rời đi.
- Anh hứa nhé?
- Ừ. Anh hứa.
- Anh hát ru cho em ngủ đi.
Phong cố gắng hồi tưởng lại những điệu dân ca, những bài ru hồi bé mẹ thường hay hát.
Giọng hát nhẹ nhàng, du dương lại có phần ngượng nghịu của Duy Phong dần đưa Linh Nhi vào giấc ngủ.
Đêm đó, Nhi an tâm rúc sâu vào vòm ngực rộng lớn của Duy Phong mà ngủ một giấc ngon lành.