Giáp Thất Tử dâng một tờ bản đồ cho Lãnh Thiên Minh, trên đó là bản thiết kế đường sắt hình chữ U, Lãnh Thiên Minh sửng sốt.
Lúc thiết kế đường sắt thì hắn nghĩ đến thiết kế đường sắt của thế hệ sau, nhưng công nghệ của đời sau đã vô cùng hoàn thiện rồi, sao có thể là thứ thời đại này có thể so sánh được. Nhưng vì tư duy cứng nhắc của mình mà đã kéo theo mọi người bị cuốn vào bên trong.
Bản đồ này chia nhỏ thành từng mảnh, tại sao lại muốn làm cho nó phức tạp như thế? Nếu sợ bị trật đường ray, sợ nền móng không vững chắc thì cứ thiết kế thẳng một đường ray hình chữ U để bánh xe tàu hỏa chạy trực tiếp trên đường ray hình chữ U, đồng thời nối hai đường ray đi và về, như thế cho dù xuất hiện tình trạng bị sập nhẹ cũng không đến nỗi trật đường ray.
Advertisement
Lãnh Minh Thiên thầm nói: Đúng nhỉ, ý nghĩa căn bản của đường sắt chính là thiết kế một tuyến đường chuyên dụng, tại sao nhất định phải làm giống với đời sau, bây giờ lại không thể đạt đến tốc độ như đời sau, đường ray hình chữ U mới là thiết kế đơn giản, an toàn và tiện nhất!
Lãnh Thiên Minh không khỏi nói: “Sao ta lại không nghĩ ra?”
“Hoàng thượng, sao có thể trách ngài được, mọi người cũng không nghĩ đến”.
“Vậy đây là thiết kế của ai?”
“Đây là… ôi, thần cũng không biết tên là gì, chỉ biết là một thanh niên bên đoạn đường Hoài Hà”.
Một người chưa từng nhìn thấy đường sắt lại có thể thiết kế được đường ray trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất chắc chắn, mà nhân viên thiết kế chuyên nghiệp lại không thể nghĩ ra, xem ra là vấn đề của bản thân.
“Lão Giáp, lập tức thay đổi bản đồ, xây dựng đường ray theo thiết kế này, vấn đề tàu hỏa dễ trật đường ray cũng được giải quyết rồi”.
Giáp Tử Thất cười nói: “Hoàng thượng anh minh”.
Thật ra lần đầu nhìn thấy bản đồ này, Giáp Tử Thấy cũng thấy thiết kế đơn giản nhất này mới thực dụng nhất, nhưng ai dám nói thiết kế của hoàng thượng không ổn, trừ khi hoàng thượng tự mình nói.
Lãnh Thiên Minh dĩ nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của Giáp Tử Thất.
“Lão già xảo trá này, trẫm cũng không phải là thần tiên, mọi quyết định sao có thể đúng hết được! Người… người thanh niên này là nhân tài, nhất định phải trọng thưởng, chiêu mộ hắn vào Khoa Học Viện để hắn phụ trách việc xây dựng, sửa chữa đường sắt”.
“Vâng, hoàng thượng”.
Lúc này ở đoạn đường Hoài Hà, Lý Tấn Hỉ đang ngồi ở đó ngây người nhìn nền móng, một đồng hương chạy đến.
“Hỉ Tử, ngươi đừng nói bậy nữa, nếu không phải Lâm đại nhân của Khoa Học Viện rộng lượng thì chúng ta đã bị đuổi từ lâu rồi, người của Khoa Học Viện không bằng ngươi?”
“Nhưng thiết kế đường hẹp này có độ khó quá lớn, đường sắt dài như thế, đường ray có khả năng bị lỏng ra bất cứ lúc nào. Một khi xảy ra chuyện thì là chuyện lớn đấy”.
“Ôi trời… Hỉ Tử à, ngươi nhỏ giọng một chút, ngươi nói xem ngươi cũng thật là, từ nhỏ đã cứng đầu, ngươi không thể thay đổi được à?”
“Nhưng có vấn đề phải nói, nếu mọi người đều không nói thì chẳng phải tự lừa dối mình sao?”
“Ngươi đúng là ngu ngốc, ngươi cho rằng mình hiểu hết à? Cho dù đường sắt này thật sự có vấn đề thì chắc chắn phải có người phát hiện ra trước rồi, nhưng tại sao người ta lại không nói? Bởi vì đây là thiết kế của hoàng thượng, ngươi dám nói hoàng thượng làm sai, ngươi không muốn sống nữa rồi à”.
Đúng lúc này có mấy người bạn lớn giọng vừa gọi vừa chạy đến chỗ này.
“Lý Tấn Hỉ… Lý Tấn Hỉ… Thánh chỉ, thánh chỉ của hoàng thượng”.
Lý Tấn Hỉ khó hiểu hỏi: “Thánh chỉ của hoàng thượng có liên quan gì đến chúng ta?”
“Thánh chỉ ban cho ngươi”.
“Hả…”