Bến cảng Mạch Gia là một cửa cảng đất liền cho nên gần như không có bao nhiêu quân canh phòng, do chiến hạm của họ đang tuần tra ngoài biển rồi nên căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Vào lúc đêm khuya thanh vắng, hai trăm chiếc khinh khí cầu lặng lẽ hạ xuống bãi cát cạnh cảng Mạch Gia.
Advertisement
"Chiến hạm và quân đội đóng giữ của chúng muốn đuổi tới ít nhất cũng phải mất hai canh giờ, trong hai canh giờ này các ngươi muốn làm gì thì làm, có nhu cầu đặc biệt nào cũng nhanh nhẹn lên cho ta, sau hai canh giờ bắt buộc phải tập hợp trở lại đây, điều quan trọng nhất là đều phải nói Điểu ngữ cho lão tử..."
"Rõ, này tây..."
"Con thỏ nhanh nhanh..."
Cảng biển Mạch Gia trước nay luôn nổi danh an toàn có đánh chết cũng không ngờ được sẽ có ngày hôm nay, gần ngàn tên giặc cỏ không biết từ đâu xông tới, vàng của các thương đội, thuyền buôn, cửa hàng gần như đều bị cướp sạch, về phần ngân lượng thì giặc cỏ lười không muốn lấy, kẻ nào to gan dám phản kháng đều trực tiếp bị gϊếŧ chết tại chỗ...
Còn có vô số mỹ nữ các nước căn bản không biết trốn đi đâu, khắp cửa cảng là âm thanh la gϊếŧ và cả âm thanh kỳ diệu khi nam nữ vận động...
"Này tây... này tây..."
"Sưu y to lớn..."
Thảm án Mạch Gia: Không ai biết đêm hôm đó rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không ai muốn nhớ lại đêm đó, mọi người chỉ biết đây là thảm án trong lịch sử nhân loại, chỉ có người Phù Tang mới có thể làm ra loại chuyện thế này...
Đại Bất Liệt Điên, hoàng cung.
Y Lệ Sa Bạch vừa nhận được thư của Ba Đốn, quân đội của nàng ta đã tổn thất hơn nửa, xem ra người Phù Tang này cũng không tàn ác như nàng ta tưởng tượng, nhưng thù với Phù Tang đã không đội trời chung, bắt buộc phải hạ được Phù Tang.
Y Lệ Sa Bạch thông minh bắt đầu sách lược của mình, dựa vào thư của Ba Đốn, mặc dù người Phù Tang có vũ khí lạc hậu, nhưng binh lính lại cường hãn không sợ chết, hơn nữa đến dân chúng Phù Tang ai ai cũng có thể chiến đấu, muốn hạ được quốc gia điên cuồng như vậy e là phải chịu tổn thất không nhỏ, vậy là một kế hoạch to gan đã xuất hiện trong đầu nàng ta.
Rất nhanh, các cường quốc lâu đời phương Tây đều lần lượt nhận được thư của Y Lệ Sa Bạch, mời bọn họ tới tham dự một hội nghi tuyệt vời có tên gọi: Hội nghị đảo Thiên Đường.
Đảo Thiên Đường là một đảo nhỏ xinh đẹp nằm xa ngoài biển, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, xung quanh là hải vực trống trải, ở đây hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị mai phục, sở dĩ Y Lệ Sa Bạch chọn nơi này là vì muốn bày tỏ thành ý của mình với tất cả mọi người...
Trên chiến hạm của hạm đội số ba, Trình Khai Sơn xoa cái eo của mình, xem ra mức độ hoạt động hai ngày nay quá lớn rồi, thắt lưng dao động mạnh quá, thế này trở về làm sao trả bài cho Hải Nương được nữa, không được, kế tiếp phải thành thật một chút...
Mấy ngày này, hạm đội số ba cướp đoạt điên cuồng khắp nơi, đã cướp được không ít kim tiền tài bảo, mà hạm đội của Đại Bất Liệt Điên cũng đang như phát điên tìm kiếm bọn họ khắp nơi. Gần biển đã không còn an toàn nữa, Trình Khai Sơn quyết định dẫn hạm đội rời khỏi Đại Bất Liệt Điên, lúc này hắn liền nghĩ tới túi gấm của hoàng thượng nên mở ra xem.
"Nếu như lúc này đã qua nguy hiểm thì những nơi dưới đây có thể cùng phá hủy..."
Trình Khai Sơn trợn tròn mắt lên nhìn, những nơi đó đều là thánh địa của các nước phương Tây, có nơi hành hương Giê-ru-da-lem, còn có thánh địa thành cổ A-ten, đều là thánh địa văn minh cổ xưa nhất của các nước phương Tây.
Trình Khai Sơn không khỏi cảm thán, hoàng thượng đây là muốn một lần hủy bỏ những cổ tích văn minh của phương Tây, việc này có quá mạo hiểm không? Có điều... ta thích...
"Người đâu, truyền lệnh hạm đội nhanh chóng lên thuyền, rời khỏi duyên hải Đại Bất Liệt Điên".
"Trình tướng quân, chúng ta trở về điểm xuất phát ư?"
"Không, đến nước khác".
"A..."