Khi Nhan Cương được đưa trở về, Nhan Như Ý cảm thấy rất chua xót, đây đâu phải ngã, rõ ràng là bị người ta đánh. Vừa nhìn thấy Nhan Như Ý, Nhan Cương tức giận nói: “Cha đã bảo con rời khỏi dốc Vọng Thủy rồi mà, sao con không đi?”
“Cha à, sao con có thể bỏ đi một mình, để cha ở lại đây chịu khổ được?”
“Cái con bé ngốc nghếch này, vì sao bọn chúng lại đưa cha về đây? Có phải con đã đồng ý gì với chúng không hả?”
Advertisement
Nhan Như Ý khẽ gật đầu.
“Con… haiz, là do cha, tất cả đều do cha, cha chỉ có một đứa con gái là con, cha sợ lỡ con tiến cung thì sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa, nên mới vội vã đồng ý cuộc hôn nhân này. Việc này… là cha hại con, cha có chết cũng không biết phải ăn nói sao với mẫu thân con nữa”.
“Cha, người đừng nói nữa, con không trách cha, con biết cha cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi”.
Nhan Cương chống người ngồi dậy, nắm lấy tay Nhan Như Ý.
“Con gái ngoan, nghe lời cha, mau rời khỏi đây, nghĩ cách trốn đi thật xa, hãy đi tìm hoàng thượng, chắc chắn ngài ấy sẽ cứu chúng ta, bất kể thế nào, con cũng không được gả cho tên súc sinh kia”.
“Cha, cha cứ mặc con đi, an tâm mà dưỡng thương, con có con đường của mình, lại nói… Đồ Hạo vẫn luôn si mê con, có lẽ hắn ta sẽ đối xử tốt với con”.
“Con gái à… cha xin lỗi con”.
Hai cha con ôm nhau khóc òa lên.
Thật ra cha con hai người đều hiểu rõ một điều, hoàng thượng không phải là người mà bọn họ muốn gặp là gặp, trừ phi ngài ấy muốn nhìn thấy họ mà thôi.
Lãnh Thiên Minh rời khỏi dốc Vọng Thủy chưa được nửa ngày thì đột nhiên nhận được một tin tức khiến hắn nổi đóa. Người do hắn phái đi tìm hiểu đã báo lại rằng Nhan Như Ý sắp lập gia đình.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Lãnh Thiên Minh cảm thấy không phục, hắn đẹp trai như vậy, lại có tiền nữa chứ, nếu là ở thời hiện đại có thể được xem như điển hình của bạch mã hoàng tử. Nàng ấy không thích hắn thì cũng thôi đi, lại còn gấp gáp kết hôn như vậy, chẳng khác nào muốn đả kích hắn? Hắn không phục…
“Tiểu nhân đã nghe ngóng rất kỹ, tiểu thư của Nhan gia vốn không muốn thành thân, là do nhà họ Đồ ép buộc”.
Mật thám thuật lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Minh. Đây cũng không phải chuyện bí mật gì ở dốc Vọng Thủy, người dân ở đây đều biết, nhưng bọn họ không dám can thiệp, bởi vì không ai dám chọc vào nhà họ Đồ.
Mẹ kiếp, đúng là lật trời mà, ta còn chưa động đến vợ người khác, vậy mà có kẻ dám động đến vợ ta, ngươi thích kiểu chết thoải mái này lắm à?
Lý Tứ liền nói: “Hoàng thượng, có cần thần dẫn người đi bắt bọn họ không?”
“Không cần, dám đυ.ng đến ân nhân cứu mạng của trẫm à? Hừ, trẫm muốn đích thân đánh chết chúng. Truyền lệnh cho đại quân đóng quân tại chỗ chờ lệnh, đợi đến ngày mai, khi Đồ công tử tổ chức tiệc mừng, trẫm sẽ đến chúc phúc cho hắn ta, còn nữa… phái người đi bảo vệ vợ của ta… không, là Nhan cô nương, đừng để nàng ấy tự sát”.
Sáng hôm sau, khi mặt trời nhô lên cao, nắng vàng rực rỡ chiếu sáng một góc trời, những bông hoa đùa vui trong gió, Đồ gia giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Lúc này, đội ngũ đón dâu đã đến trước cổng Nhan gia.
“Tân nương tử, người mau thay đồ đi, nếu không sẽ không kịp giờ đâu…”
Nhan Như Ý nhìn những thủ vệ của Đồ gia ngoài cửa, nàng biết cha và mình không cách nào trốn được nữa. Tên Đồ Hạo kia đã nhiều lần phái người đến ám chỉ với nàng, nếu như nàng không chịu gả, bọn họ sẽ gϊếŧ chết cha. Một cô gái yếu ớt như nàng thì có thể làm được gì?