Lý Bối nói: “Bệ hạ, hiện tại người Trung Nguyên đang đồ sát dân chúng, mong bệ hạ cho phép ta suất lĩnh hải quân đi… tiêu diệt kẻ địch”.
“Bệ hạ, chúng chỉ phái có 200 chiến hạm tấn công, có khi nào là bẫy?”, một vị đại thần nói.
Lý Bối nói: “Sợ cái gì? Ngay cửa nhà chúng ta, chúng còn có thể bày trò gì được, bây giờ không nhanh chóng xuất binh, chẳng lẽ đợi đám người kia đánh đến hoàng cung à?”
Advertisement
Cổ Đức đệ nhị cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: “Được rồi, vậy thì để thân vương Lý Bối đích thân suất lĩnh hạm đội, nhất định phải tiêu diệt kẻ địch trong thời gian nhanh nhất, tuy nhiên, phải chú ý, không được rời khỏi hải phận của chúng ta, tránh sập bẫy”.
Tàu chủ lực của hạm đội Hoa Hạ.
“Tướng quân, khinh khí cầu truyền tín hiệu đến, phía trước, cách đây 200 dặm đã phát hiện một lượng lớn tàu chiến địch, số lượng khoảng 600 chiếc”.
Hải Nương lộ vẻ nghiêm túc: “Số lượng không đúng cho lắm, căn cứ theo tình báo của chúng ta, hạm đội địch có ít nhất gần 1000 tàu chiến, có vẻ như… chúng xem thường chúng ta”.
“Chúng ta lui lại hay sao?”
“Không thể rút lui, nếu không tiêu diệt được toàn bộ hạm đội chủ lực của địch cùng một lúc, e rằng ngày sau khó mà tìm ra chúng. Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của địch, đến lúc đó, kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng, truyền lệnh cho tất cả tàu chiến chuẩn bị sẵn sàng, trận này chỉ có thể dựa vào chính chúng ta”.
Không đến nửa canh giờ, hạm đội hai bên đã chạm mặt nhau trên biển.
Lý Bối nhìn 200 chiếc tàu chiến phe địch, cười to và nói: “Chỉ có chút thực lực đó mà cũng dám đánh Ba Nhĩ Đồ ta, đúng là nực cười. Truyền lệnh cho tất cả hạm đội tấn công theo hình bán nguyệt, nhất định phải tiêu diệt tàu chủ lực của địch”.
Hạm đội gồm 600 tàu chiến của Ba Nhĩ Đồ nhanh chóng triển khai đội hình, vây quanh hải quân Hoa Hạ.
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Chẳng mấy chốc, đạn pháo bay ngập trời, trên mặt biển liên tục vang lên tiếng nổ, nếu không nhìn số lượng thì có thể nói những chiến hạm đã trải qua cải tiến của Hoa Hạ chiếm ưu thế tuyệt đối. Thế nhưng số lượng tàu chiến của Ba Nhĩ Đồ quá đông, không bao lâu sau, hạm đội Hoa Hạ đã bị bao vây.
Trên tàu chỉ huy, sau khi quan sát toàn bộ chiến trường, Hải Nương hô to: “Đã đến lúc, lệnh cho tất cả chiến hạm thiết giáp mở đường, phá vòng vây bên cánh trái, vứt bỏ toàn bộ chiến hạm bị hư tổn phía sau”.
Hai mươi chiếc chiến hạm thiết giáp khổng lồ nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ, gần 300 khẩu pháo đồng loạt khai hỏa, ngay lập tức, vòng vây bị xé toạc ra một lỗ hổng cực lớn.
“Lao ra…”
Hải Nương hô to, đồng thời, quay đầu nhìn về phía những chiến hạm bị bỏ lại phía sau, thầm nghĩ: Các anh em, xin lỗi, kiếp sau Hải Nương sẽ đền tội cho mọi người.
Nhìn thấy hạm đội Hoa Hạ thoát khỏi vòng vây, Lý Bối nổi giận đùng đùng, mắng to: “Khốn kiếp, nhiều quân hạm như vậy mà lại để kẻ địch lao ra?”
“Thân vương điện hạ, hơn mười chiếc chiến hạm dẫn đầu của địch có hỏa lực quá mạnh, chúng ta không thể cản được. Tuy nhiên, hạm đội của chúng đã bị tiêu diệt một nửa”.
“Mau đuổi theo!”
Hạm đội Ba Nhĩ Đồ tăng tốc đuổi theo, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện tốc độ của chiến hạm Hoa Hạ không hề thua kém phe mình, hơn nữa, pháo của địch còn có thể tự do điều hướng. Trong quá trình truy đuổi, chiến hạm Ba Nhĩ Đồ liên tục bị phá hủy.