Lý công công bị dọa đến mức dập đầu xuống đất, ông ta nói: “Thất hoàng tử, nô tài có mắt không tròng, xin ngài bỏ qua cho nô tài”.
Lãnh Thiên Minh nói: “Không phải ông là thái giám của Dụ quý phi sao?”
Advertisement
“Nô tỳ chịu sự quản lý của phòng giám sự, cũng không phải người của Dụ quý phi”, Lý công công vừa nói vừa toát mồ hôi trên trán.
“Lý công công, lời nói hôm đó ông còn nhớ chứ?”, Lãnh Thiên Minh lạnh lùng hỏi, thật ra thì Lãnh Thiên Minh chẳng buồn để ý đến loại người này, nhưng tên thái giám chết bầm này đối xử với Tiểu Lan như vậy thì làm sao hắn có thể bỏ qua cho ông ta.
Lý công công cũng đoán mình sắp xong đời rồi, ông ta bật khóc: “Thất hoàng tử, xin ngài tha cho nô tài một mạng, sau này nô tài nhất định sẽ cố gắng cống hiến hết sức lực cho thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh cười lớn: “Ha ha…, ngươi cố gắng cống hiến hết sức lực cho ta? Ta đâu có cần dùng nhân tài như Lý công công?”
Tinh thần của Lý công công đã cực kỳ căng thẳng, ông ta đột nhiên nói: “Ta có ích… ta có ích… ta… ta biết Tiểu Lan… không… phi, là cha mẹ của vương phi đang ở đâu”.
“Cha mẹ của Tiểu Lan?”, Lãnh Thiên Minh có chút khẩn trương, hắn chỉ biết Tiểu Lan bị bán vào hoàng cung từ nhỏ, nàng ở bên mình bầu bạn, nhưng hắn chưa từng nghĩ cha mẹ nàng còn sống hay không, bản thân nàng trước giờ cũng không nhắc qua…
Lãnh Thiên Minh hỏi: “Lời ông nói là thật?”
Lý công công nói: “Chuyện này làm sao nô tài dám nói bậy bạ, năm đó vương phi bị bán vào trong cung, chính là do nô tỳ tiếp nhận, hồ sơ lưu trữ vẫn còn để ở trong phòng giám sự”.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh thầm nói: “Cho dù ra sao, nếu như có thể giúp Tiểu Lan tìm thấy cha mẹ, nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt”, thế là hắn nói: “Mang hồ sơ tới cho ta…”
Nhìn thấy địa chỉ và tên họ ghi chép trên hồ sơ, Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, cha mẹ của Tiểu Lan là những người nghèo khó trong một sơn thôn hẻo lánh bên ngoài thành, cũng khó trách họ phải đưa con vào trong cung, có lẽ thật sự chỉ là để cầu xin một con đường sống.
“Aiz, để xem ý nguyện của Tiểu Lan đã”, Lãnh Thiên Minh thầm nói.
Rất nhanh sau khi Lãnh Thiên Minh xử lý xong công việc của kinh đô, hắn liền quay trở về Sơn Đông, thất hoàng tử bây giờ đã là tân vương Bắc Lương rồi, hơn nữa hắn rất được lòng bách tính, trên đường trở về, các thủ phủ đều vui vẻ tiễn đưa dọc đường…
Sau khi rời đi gần ba tháng, cuối cùng Lãnh Thiên Minh đã quay về phủ Thanh Châu, vừa mới tiến vào cửa thành hắn liền nhìn thấy Đa Đoạt. Đa Đoạt là người phiền muộn nhất, đại quân còn chưa chạy tới đã nhận được mệnh lệnh rút lui, nghe đằng trước nói đánh một ngày đã kết thúc…
Lãnh Thiên Minh cũng cảm thấy xấu hổ, hắn nói: “Đa tướng quân, đã lâu không gặp…”
Đa Đoạt nói: “Thất hoàng tử đã về, ngài mau về nhà đi, Mộ phu nhân sắp sinh rồi”.
“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh nghe xong cũng không kịp khách sáo liền chạy thẳng tới vương phủ, hắn nhìn thấy không ít người cũng đang đợi bên ngoài, họ nhìn thấy Lãnh Thiên Minh đều rối rít hành lễ, hắn cũng không kịp chào hỏi liền chạy đến sân trong của Mộ Như Tuyết.
Tiểu Lan đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi, nàng nhìn thấy Lãnh Thiên Minh quay về liền chạy qua đó vừa vui vẻ vừa lo lắng nói: “Đã một canh giờ rồi vẫn chưa sinh, sốt ruột chết mất”.
Lãnh Thiên Minh ôm Tiểu Lan nói: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu”, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng sốt ruột, thời đại này rủi ro sinh con vẫn rất lớn, thường xuyên có một vài ca sinh khó và xuất huyết…
Đột nhiên một tiếng khóc truyền ra…
“Sinh rồi, sinh rồi”, Tiểu Lan vui vẻ hô lớn.