Ở trong Đào Hoa Nguyên sinh sống bốn năm ngày, Cố Thiên Ngữ rốt cục có thể xuống giường đi lại, đương nhiên vết thương trên người còn chưa lành hẳn, dựa theo cách nói của Hách Liên Tử Nhứ, ít nhất phải hơn một tháng mới có thể đạt tới trình độ khỏi hoàn toàn này.
Cố Thiên Ngữ gần đây rất phiền não, tuy nói rốt cục có thể đi lại, nhưng đối với cô mà nói hình như cũng không có gì khác nhau.
Hách Liên Tử Nhứ nói thân thể của cô còn rất suy yếu không thể đi xa, cho nên cô chỉ có thể đi lại trong khu viện này.
Đương nhiên không thể không nói Hách Liên Tử Nhứ là nữ nhi được gia chủ sủng ái nhất lại được ở trong viện rất lớn. Cố Thiên Ngữ từ trong phòng khách đi ra đứng ở cửa liếc mắt nhìn lại luôn cảm thấy phải nhìn thật lâu mới có thể nhìn thấy cửa viện.
Đối với loại cảm kích này của Hách Liên Tử Nhứ, tích thủy chi ân khi dũng tuyền báo cáo mấy chữ sớm đã không đủ để hình dung.
Chỉ sợ nên nói là ơn dũng tuyền đi...
Từ sau khi chuyển đến trong viện này, Hách Liên Tử Nhứ đặt trong phòng cô thêm vài ngọn nến, hơn nữa nói cho cô lúc ngủ có thể không cần thổi tắt những ngọn nến này.
Tuy nói lúc nói lời này, Hách Liên Tử Nhứ dĩ nhiên là bộ dáng lễ phép xa cách, thậm chí tươi cười cũng rất ít, nhưng trong lòng Cố Thiên Ngữ lại ấm áp tràn ngập cảm động.
Nơi này dù sao cũng không phải bên ngoài, Hách Liên Tử Nhứ có thể đối xử với một người không rõ lai lịch như cô tốt như vậy... Thật sự là một người lương thiện, nghĩ đến thôi cũng thấy đáy lòng mềm mại.
Hứa Nặc Dao... Tôi đối xử với chị tốt như thế nào, vậy chị lại đối xử với tôi như vậy đây...
Đêm qua ở trên giường lăn qua lộn qua lại cả đêm đều chưa từng ngủ, khi thương thế dần dần bắt đầu khôi phục, Cố Thiên Ngữ cũng bắt đầu nhớ tới thế giới bên ngoài kia.
Mà nhớ tới người phụ nữ Hứa Nặc Dao cô từng thích hơn ba năm, bảo vệ hơn ba năm, ngoại trừ trong lòng tràn đầy rối rắm cùng thống hận... Vẫn còn một số luyến tiếc và không thể tin được.
Có lẽ... Chỉ là bởi vì những anh em chú bác kia vì tài sản của Cố gia mà uy hϊếp Hứa Nặc Dao chăng?
Trong lòng biện giải cho Hứa Nặc Dao như vậy, Cố Thiên Ngữ vẫn có chút không muốn tin tưởng một nữ nhân từng thoạt nhìn luôn luôn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, sẽ vì lợi ích mà hại mình.
Một bên thống hận Hứa Nặc Dao, một bên lại vì nàng mà cố gắng tìm lý do... Mãi cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng, Cố Thiên Ngữ vẫn không có nổi một tia buồn ngủ, lại lúc này nghe được trong viện mơ hồ truyền đến âm thanh, không khỏi lông cùng mồ hôi dựng thẳng lên toàn bộ, hoàn toàn theo bản năng liền chui vào trong chăn ôm chặt chăn.
Cắn môi trốn trong chăn không nhúc nhích, Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt lại có chút chua xót.
Cô luôn là một người rất nhút nhát... Thế nhưng đáng sợ giống như lần này, cô cho tới bây giờ cũng đều chưa từng trải qua.
"Phương Phỉ, ngươi cũng dậy a." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ dễ nghe, Cố Thiên Ngữ trốn trong chăn ngẩn người, tiếp theo liền nghe được một thanh âm tương đối nhỏ: "Suỵt! Nhỏ giọng một chút, đánh thức Cố cô nương, tiểu thư sẽ nói chúng ta. "
"Đúng vậy..." Giọng nữ vừa mới bắt đầu cũng hạ xuống: "Tiểu thư thật tốt, hôm qua nàng cũng phân phó chúng ta không cần đi theo nàng dậy sớm, ta thấy trong Đào Hoa Nguyên những thế gia tiểu thư này, liền chỉ có tiểu thư chúng ta thiện lương nhất, giống như Thiền Hàn tiểu thư năm đó..."
"Nói những thứ này làm cái gì, nếu để cho người khác nghe được ngươi muốn xui xẻo..." Giọng nữ phía sau kia tựa hồ mang theo một chút trách cứ: "Được rồi, ta đi múc nước cho tiểu thư, ngươi đi phân phó phòng bếp bên kia bắt đầu làm điểm tâm đi, tiểu thư luyện kiếm xong nên ăn cơm. "
"Được, ta đi đây."
Người nằm trong chăn chậm rãi chui ra, dưới ánh nến yếu ớt ở đầu phòng, Cố Thiên Ngữ tay chống tấm giường ngồi dậy, nhìn cửa phòng bên kia, ánh mắt đăm chiêu.
Vừa rồi hai người bên ngoài hẳn là thị nữ của Hách Liên Tử Nhứ đi, hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, sao lại dậy sớm như vậy?
Còn có "Tiểu thư" trong miệng các nàng, hẳn là Hách Liên Tử Nhứ đi.
Miễn cưỡng từ trên giường đi xuống khoác một bộ quần áo mà Hách Liên Tử Nhứ đã chuẩn bị trước đó, Cố Thiên Ngữ vén mái tóc đen trên lưng lên, di chuyển bước đến bên cửa đẩy cửa ra, vừa đập vào mắt đã là một thân ảnh màu tím nhạt tay cầm trường kiếm ở trong viện tư thái duyên dáng múa múa qua lại.
Hách Liên Tử Nhứ vẫn tập trung luyện kiếm không hề nhận thấy Cố Thiên Ngữ đang đứng ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn mình. Vẫn rất chuyên chú nhìn từng chiêu từng thức luyện tập, dáng người nhẹ nhàng quần áo phiêu phiêu, ánh vàng nhàn nhạt của ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng, làm Cố Thiên Ngữ có loại cảm giác giống như nhìn thấy tiên tử.
Thật đẹp...
Bình tĩnh nhìn Hách Liên Tử Nhứ múa một bộ kiếm pháp mấy lần, tầm mắt Cố Thiên Ngữ vẫn ở trên người Hách Liên Tử Nhứ, ngay cả thị nữ gọi cô cũng không nghe thấy.
Mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất một chút, trường kiếm trong tay theo thế vẽ một vòng cung trên không trung thu hồi trở về, Hách Liên Tử Nhứ nhẹ nhàng hạ xuống đất đem kiếm cắm vào vỏ kiếm, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt. Vừa xoay người nhìn thấy Cố Thiên Ngữ, không khỏi sửng sốt, hướng cô bên kia đi vài bước: "Sao hôm nay dậy sớm như vậy? "
Tuy nói Hách Liên Tử Nhứ đã thu kiếm, nhưng trong đầu Cố Thiên Ngữ vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng tựa như tiên tử của nàng, chỉ nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Nhứ không nói gì.
"Cố cô nương?" Bị ánh mắt cong vênh của Cố Thiên Ngữ nhìn đến nhíu mày, Hách Liên Tử Nhứ lại mở miệng kêu một tiếng.
"A..." Nhìn lại Cố Thiên Ngữ rốt cục hoàn hồn, chống lại đôi mắt của Hách Liên Tử Nhứ, có chút ngượng ngùng: "A, Hách Liên..."
Cô không phải rất quen mà gọi người là cô nương, ở chỗ này nhiều ngày như vậy, mỗi lần gọi Hách Liên Tử Nhứ đều chỉ gọi ra một cái Hách Liên, phía sau hai chữ "cô nương" kia như thế nào cũng không nói không ra miệng được.
Tựa hồ có chút hiểu được Cố Thiên Ngữ rối rắm, Hách Liên Tử Nhứ cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? "
Cố Thiên Ngữ làm sao có thể nói với nàng rằng mình thật ra là rối rắm cả đêm không ngủ, có chút xấu hổ nói: "Đúng vậy, không biết như thế nào liền tỉnh dậy, cho nên đi ra xem một chút. "
"Ân." Hách Liên Tử Nhứ rõ ràng có thể nhìn ra do dự từ trên mặt cô nhưng lại làm như cái gì cũng không biết, lại nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiếp theo tầm mắt rơi xuống trên quần áo tùy ý khoác trên người cô, thu liễm lông mày, phân phó thị nữ bên cạnh nói,:"Lục Ý, đỡ Cố cô nương trở về phòng mặc lại y phục. "
Cố Thiên Ngữ sẽ không biết cách mặc quần áo của bọn họ, nàng biết.
"Vâng, tiểu thư." Thị nữ được gọi là Lục Ý đi đến bên cạnh Cố Thiên Ngữ đỡ lấy cô: "Cố cô nương, Lục Ý đỡ người trở về phòng đi. "
Trên mặt hơi đỏ lên, Cố Thiên Ngữ gật gật đầu, khi ngẩng đầu lại thấy Hách Liên Tử Nhứ cười nhạt với mình: "Lát nữa ta cho người bưng điểm tâm đến phòng ngươi. "
"Được, cám ơn."
"Ân."
Được Lục Ý đỡ đi đến cửa phòng mình, Cố Thiên Ngữ nhịn không được lại quay đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ một cái, Hách Liên Tử Nhứ dĩ nhiên lại rút kiếm ở trong đình viện tiếp tục luyện tập.
"Lục Ý, tiểu thư nhà ngươi biết võ công nha?" Do dự một chút, Cố Thiên Ngữ vẫn mở miệng hỏi thị nữ đang đỡ mình nói.
"Đúng vậy, tiểu thư hiện tại trong số các người trẻ tuổi chính là đệ nhất cao thủ của Hách Liên gia." Lục Ý rất là tự hào nói, sau khi đỡ Cố Thiên Ngữ trở về phòng vừa rất thuần thục giúp cô mặc quần áo vừa nói: "Tiểu thư bình thường đối với chúng ta rất tốt, một chút cũng không có dáng vẻ của tiểu thư. "
"Ha ha, đã nhìn ra." Cố Thiên Ngữ cười cười, nghĩ đến thân ảnh phiêu dật xuất trần lúc nãy của Hách Liên Tử Nhứ khi luyện kiếm, tâm niệm vừa động, liếc mắt nhìn Lục Ý giúp mình sửa sang lại quần áo một cái, lại nói: "Vậy ngươi có biết võ công không? "
"Có phải ta cũng biết không?" Lục Ý ngẩng đầu, nghịch ngợm cười cười với Cố Thiên Ngữ: "Đào Hoa Nguyên trên cơ bản mỗi người đều sẽ một chút thế võ múa qua lại. Bất quá những người lợi hại nhất đương nhiên là các tiểu thư các thiếu gia a. "
"À." Cố Thiên Ngữ đăm chiêu gật gật đầu, đợi sau khi rửa mặt, sắc trời đã sáng ngời, dứt khoát không ở trong phòng nữa: "Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi, cả ngày buồn bực trong phòng ta cũng khó chịu. "
"Cái này..." Nghe cô nói như vậy, Lục Ý có chút khó xử: "Nhưng tiểu thư nói ngài còn cần dưỡng thương. "
"Chỉ là đi lại một chút, không có việc gì."
"Được rồi."
Lần thứ hai được Lục Ý đỡ ra khỏi phòng, Hách Liên Tử Nhứ sớm đã không còn ở trong đình viện nữa, Cố Thiên Ngữ không khỏi có chút thất vọng.
"Sao lại đi ra?" Trở về phòng mình lau mặt thay quần áo, vốn định đến phòng Cố Thiên Ngữ nhìn một chút, chưa từng nghĩ cô cư nhiên lại đứng ở bên ngoài, Hách Liên Tử Nhứ tăng nhanh bước chân đi qua: "Lát nữa ta sẽ cho người bưng điểm tâm tới. "
Nghe được thanh âm của Hách Liên Tử Nhứ, cô liền nhìn về phía nàng, biểu tình của Cố Thiên Ngữ có chút rối rắm, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Nhứ như lúc trước. Chỉ là lúc này lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó, mà không phải giống như si ngốc như trước.
"Cố cô nương?" Hách Liên Tử Nhứ nhẹ giọng kêu một câu, đang muốn nói cái gì đó thì Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên quỳ xuống.
"Hách Liên.. cô nương, cảm ơn cô đã cứu ta, tuy rằng cái này hình như quá mức được một tấc lại tiến một thước, nhưng mà... làm ơn nhận ta làm đồ đệ đi! "Trong ánh mắt bị dọa thể hiện của ràng của Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ ngửa đầu vẻ mặt thành khẩn nói.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
╭(╯^╰)╮
Thác Nhĩ : Từ chối hiểu cách bái sư này của Tiểu Ngữ a:)))