Nghiêm Sâm Uất đã cởi bỏ quần anh, đến khi cởi bỏ qυầи ɭóŧ ra, vẻ mặt của hắn như bị đóng băng—
Bên dưới dươиɠ ѵậŧ của Tưởng Nhung lại có hoa môi cùng hoa huyệt!
Bởi vì đột ngột tiếp xúc với không khí, hoa huyệt mềm mại sợ hãi mà co rút lại, hoa môi dính đầy dung dịch trong suốt lấp lánh, theo đùi chảy xuống.
Cả hai cùng im lặng lúc lâu, Tưởng Nhung ngẩng đầu nhìn Nghiêm Sâm Uất, nức nở nói: "Anh thấy rồiđó, hiện tại có thể thả tôi đi chưa?"
Sắc mặt của Nghiêm Sâm Uất cuối cùng cũng thay đổi, nhưng không phải là vẻ mặt ghê tởm như Tưởng Nhung tưởng tượng, nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp để miêu tả, ngạc nhiên? Nói đúng hơn là kinh hỉ?
Ngay sau đó, anh nghe thấy Nghiêm Sâm Uất cười cột cách cổ quái,đột nhiên hai chân bị tách ra, Nhiêm Sâm Uất duỗi tay xoa xoa, đốt ngón tay của hắn liền ướt đẫm hoa dịch của Tưởng Nhung, hắn nhét ngón tay vào miệng Tưởng Nhung mà khuấy động, nói: “Nhiều nước như vậy? Có vẻ anh có thể tiến vào rồi."
Tưởng Nhung sững sờ: "Cái gì ...?"
“Anh tiến vào đây.” Nghiêm Sâm Uất cầm lấy côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng cọ xát vào huyệt khẩu: “Nếu đau thì cố gắng chịu đựng một lúc… ”
"Chờ đã… A!"
Tưởng Nhung còn chưa kịp nói xong, Nghiêm Sâm Uất đã nóng lòng tiến vào, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cuối cũng đã tiến vào, Tưởng Nhung không tự chủ được ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu: "A a ... khít quá..."
Nghiêm Sâm Uất cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có, hắn thương tiếc nhìn gương mặt của Tưởng Nhung, lập tức cởϊ áσ anh ra, áp lên người anh.
Tưởng Nhung bị hắn ôm chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ trên trán Tưởng Nhung, hôn lên đôi môi run rẩy của anh: "Đau không?"
"Đau ... Lớn quá..."
Tưởng Nhung xấu hổ đưa tay đẩy ra, nhưng rất nhanh đã bị Nghiêm Sâm Uất túm lấy cổ tay ấn lên trên đỉnh đầu: "Em thật chặt, sao có thể chặt như vậy, anh cảm thấy mình sắp bị em cắt đứt rồi."
"A a anh đừng nói nữa…”
Tưởng Nhung thút thít, nghẹn ngào nhắm mắt lại, thân dưới truyền đến từng đợt run rẩy, nhưng Nghiêm Sâm Uất sẽ không im miệng, hắn chậm rãi rút ra rồi lại đâm vào: "Đừng sợ, làm quen một chút ... sau đó sẽ rất thoải mái ..."
Tưởng Nhung không tin: " Không thoải mái, thật khó chịu, anh đừng nhúc nhích ... A! Đã nói là nói đừng ... A!"
Anh thất thần mở to mắt, đột nhiên giãy dụa như cá mất nước, sau đó lại bị Nghiêm Sâm Uất đè xuống: “Là nơi này sao? "
Nghiêm Sâm Uất xấu xa vặn thắt lưng, khuấy động trong cơ thể mềm yếu của Tưởng Nhung, khiến anh không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra những âm thanh rêи ɾỉ.
Thật kỳ quái……
Tưởng Nhung nghĩ tới đây, hai chân vô thức kẹp chặt lấy eo của người kia, bên trong thân thể anh như bị kiến cắn, ngứa ngáy vô cùng, mà mỗi lần Nghiêm Sâm Uất đυ.ng vào thì cảm giác khó chịu kia lại được thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ vô tận.
Anh hoảng sợ hỏi Nghiêm Sâm Uất: "Anh đã làm gì tôi?" Nghiêm Sâm Uất cũng không rảnh nói chuyện, hắn thả cổ tay Tưởng Nhung ra, trườn đến thắt lưng Tưởng Nhung, nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của mình, mỗi tấc da thịt trên lòng bàn tay hắn đều run lên.
Hắn đung đưa cái eo rắn chắc của mình một cách thô bạo, mỗi lần côn ŧᏂịŧ đều chạm đến chỗ sâu nhất rồi lại từ từ rút ra, mang ra không ít dâʍ ɖị©ɧ.
Thật quá sướиɠ mà.
Nghiêm Sâm Uất không ngừng đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của mình, đồng thời cẩn thận nhìn biểu hiện của Tưởng Nhung, khuôn mặt ửng hồng của Tưởng Nhung vẫn còn lấm tấm nước mắt, nhưng thần sắc anh lại mê man, dường như rất thoải mái.
"Nhung Nhung..."
Nghiêm Sâm Uất khàn giọng gọi một tiếng, sau đó cắn lấy môi của Tưởng Nhung, để toàn bộ côn ŧᏂịŧ của mình đâm vào, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như muốn đâm thủng tử ©υиɠ, dường như muốn phá bỏ chướng ngại để tiến vào chỗ sâu nhất, so với chạm vào điểm G còn sướиɠ hơn.
"Ưm ... Dừng lại ... Tôi không chịu được nữa…Aaa!"
Tưởng Nhung hét lên, cào cấu sau lưng Nghiêm Sâm Uất, đầu ngón tay tạo nên mấy vết đỏ trên da , Nghiêm Sâm Uất cau mày, hạ thân nặng nề đâm anh mấy chục lần, cuối cùng cắn răng đâm vào tử ©υиɠ, côn ŧᏂịŧ giật giật,đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của Tưởng Nhung.
Tiếng rêи ɾỉ của Tưởng Nhung đột ngột dừng lại, bụng dưới và bên trong đùi của anh kịch liệt run rẩy, ngay cả Nghiêm Sâm Uất đang đè trên người anh cũng cảm nhận được: " Thật là mẫn cảm…”