Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 89: Phiên ngoại 16: Mang thai?

“Quý Nhan, có phải em yêu thầm tôi không?”

Ước chừng là khí thế mạnh mẽ có sẵn của người đàn ông, lúc đến gần có loại cảm giác áp bách, Quý Nhan chột dạ chống cả hai tay vào chiếc giường mềm mại lùi về sau, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Tần Tứ nhanh như chớp ôm lấy thắt lưng thon thả của cô gái, kéo cô về phía trước, ‘cứu’ cô lên.

Quý Nhan hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được.

Sau khi gặp được Tần Tứ, cô cảm thấy mình luôn mắc những sai làm ngớ ngẩn.

“Đợi đã… Tôi phải suy nghĩ thật kỹ lại một chút.”

Cô ôm đầu, chìm vào suy nghĩ miên man.

Bởi vì ấn tượng ban đầu, cô vẫn luôn cảm thấy chuyện của Tần Tứ với Tịch Tuế vẫn chưa xong nên ngay từ đầu, cô không xem Tần Tứ là đối tượng có thể phát triển mối quan hệ mập mờ.

Sau đó bà cụ Tần hao hết tâm tư để mai mối, Tần Tứ cũng vẫn duy trì khoảng cách.

Sau khi Tần Nguyệt về nước, cô làm lành lại với Tần Nguyệt, đôi lúc Tần Nguyệt sẽ nhắc đến những chuyện liên quan đến Tần Từ với cô, nhưng lần nào nhắc đến anh cũng là nói tốt cả.

Sau khi cô chạm mặt Tần Tứ vài lần ở công ty, ấn tượng dành cho Tần Tứ dần dần thay đổi.

Như mọi người đều biết, Tần Tứ không gần nữ sắc, vì thế lúc chuyện ngoài ý muốn ở đêm hôn lễ đó, cô tin là mình say rượu vào loạn tính thật.

Cộng thêm việc Tần Tứ cứ nhắc mãi với cô chuyện cô ‘không chịu trách nhiệm thì hãy giữ khoảng cách với tôi’, cô cảm thấy mình an toàn rồi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, như vậy là không đúng mà!

Với thân phận này của Tần Tứ, việc anh nhân nhượng hết lần này đến lần khác, toàn bộ là do ý kiến chủ quan của Tần Tứ.

Quý Nhan bỗng nhiên hiểu ra.

Cô theo bản năng cho rằng Tần Tứ không thiếu phụ nữ, vì thế không thể nào tính kế chuyện này với cô được.

Nhưng cũng có thể Tần Tứ đã làm ngược lại, làm cho cô buông lỏng cảnh giác rồi thuận nước đẩy thuyền…

Nghĩ như vậy thì tất cả mọi chuyện đều dễ hiểu hơn rồi.

Bây giờ tuy hoàn toàn không thể nói chắc chắn, nhưng chuyện này khẳng định không phải là cô tự luyến mà suy nghĩ nhiều.

Con cái già này nhắm trúng cô từ bao giờ vậy chứ?

Quý Nhan gãi gãi đầu, lúc xoay người đã bình tĩnh hơn nhiều: “Thật ngại quá, tôi ngủ say nên thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhưng anh yên tâm đi, chắc chắn tôi không có suy nghĩ gì với anh đâu.”

Cô chần chờ một lúc, hơi ngại ngùng nói một cách thăm dò: “Tôi đã có người mình thích rồi.”

Người đàn ông ban nãy vẫn còn toả ra sức hấp dẫn kiềm chế biểu cảm của mình, ý cười trong mắt dần dần tản đi: “Quý Nhan, nằm trên giường của tôi lại nói thích người đàn ông khác, gan của em cũng to quá đấy nhỉ.”

Quý Nhan lắc đầu xua tay: “Đó là sự cố ngoài ý muốn của chúng ta, anh cũng không bị thiệt thòi.”

“Hơn nữa, chẳng phải anh vẫn luôn muốn tôi giữ khoảng cách với anh, sợ tôi ngấp nghé cơ thể anh hay sao? Anh yên tâm, đợi tôi hoàn thành xong công việc của quý này sẽ từ chức ngay, tuyệt đối sẽ không lắc lư trước mặt ngài nữa.”

Cô nói như vậy vào lúc này với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Người đàn ông không cảm xúc nhắc nhở: “Tiền vi phạm hợp đồng.”

“Tôi bồi thường là được, cũng không phải là không trả nổi.”

Cái giọng điệu giàu có này suýt chút nửa đã khiến bản thân cô cho rằng mình là một phú bà rồi!

Nói đến đây, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mở cửa chạy ra ngoài.

Chạy từ cầu thang tầng bốn xuống tầng ba, cô dựa vào lan can thở hổn hển.

“May mà mình lanh trí!”

May mà cô phản ứng kịp, chủ động xuất chiêu, nếu không thì lại phải bị con cáo già kia hố đến triệt để rồi!

Đồng hồ trên tường tích ta tích tắc, Quý Nhan vừa ngẩng đầu lên nhìn liền cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

“Híc.”

Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ sáng, có nghĩa là cô đã bị trễ nửa tiếng đồng hồ rồi.

Quý Nhan phản ứng lại, bắt buộc phải xoay người bò lại lên lầu để tìm điện thoại của mình.

Cô vừa mở cửa ra, chỉ thấy Tần Tứ đang ngồi ở giữa giường lớn, chân trái duỗi thẳng, chân phải cong lên, tay trái tuỳ ý đặt trên chân còn tay kia đặt trên đầu gối phải đang nghịch điện thoại của cô.

“Cái đó, là điện thoại của tôi…” Cô vươn tay ra thử lấy lại, Tần Tứ lật tay giữ chiếc điện thoại lại, nắm chặt không buông.

“Cái anh đang cầm là điện thoại của tôi.”

Cô nhắc đi nhắc lại: “Hôm nay đi làm trễ, đến lúc đó bị trừ lương thì anh có đền cho tôi không hả?”

Tư thế của người đàn ông không thay đổi, chỉ điện thoại về phía cô: “Trả điện thoại cho em cũng được.”

Không ngoài dự đoán, tên cáo già này không ý định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Trực giác cho Quý Nhan biết, câu nói này vẫn còn phần sau nữa.

Tần Tứ ngước mắt lên nhìn cô: “Nói cho tôi biết, người em thích là ai?”

“Đây… là chuyện riêng tư của tôi, không tiện nói cho người khác đâu…” Trong lòng Quý Nhan hoảng loạn, mình còn chưa đã ghiền thì đã sắp bị vạch trần rồi.

Anh nhắc nhở nói: “Quý Nhan, lúc nói dối thì đừng đỏ mặt, nếu không rất dễ bị lộ tẩy.”

Quý Nhan theo bản năng che mặt lại, cô không ý thức động tác này của mình, thật sự là lạy ông tôi ở bụi này.

Tần Tứ giãn mày ra, nắm lấy một tay cô rồi đặt điện thoại vào đó: “Đã sạc pin xong rồi, có thể dùng.”

Tần Tứ nói gì cô nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy cái tay bị người ta nắm lấy kia rất nóng.

Màn hình điện thoại sáng lên, pin vậy mà đã sạc đầy rồi.

“Anh sạc điện thoại từ bao giờ thế?”

“Đêm qua.”

Sau khi cô ngủ là sạc ngay rồi.

Quý Nhan cảm thấy mình lại bị lừa rồi, đã bảo rồi, ở cái nơi này thì sao có thể đột nhiên cúp điện, mà quản lý tài sản còn rề rà mãi không có tìm tới cửa.

Quá nửa cũng là do con cáo già này làm!

Đào riêng hố chờ cô nhảy xuống đúng không?

“Hừ hừ.”

Lấy điện thoại mình về, tự tin cũng đủ rồi, cô hầm hừ với anh hai tiếng rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Ồ, cái cô nhóc này chạy cũng nhanh quá nhỉ, anh còn chưa kịp báo cho cô một tin tốt…

Quý Nhan chạy đến lầu hai, cô vội vội vàng vàng liên lạc với giám đốc bộ phận, nhưng lại được biết rằng đã có người xin nghỉ phép giúp cô rồi.

Suýt chút nữa thì quên mất, phép của cô là do ‘tổng giám đốc’ đặc biệt phê duyệt!

“Vù.”

Cô tựa lên lan can, thở ra một hơi thật sâu.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, đến khi xâu chuỗi lại mới giật mình bừng tỉnh vì sự thật không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tần Tứ tính kế cô, là có ý đồ gì?

Không thể nào đang thích Tịch Tuế nhiều năm như thế lại đột nhiên quay sang thích cô chứ?

Điều này cũng quá là không hợp logic, bản thân cô cũng không tin rằng mình có sức hấp dẫn đó.

“Ục ục.” Bụng phát ra tiếng phản kháng.

Quý Nhan ôm bụng, cảm thấy trống rỗng, hơi khó chịu.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn quanh, nơi này chỗ nào cũng xa lạ, không tiện tìm thức ăn.

Một phút sau.

Người nào đó không có chút khí phách nào quay về căn phòng ở tầng bốn, lượng lự hết lần này đến lần khác, vẫn đành phải khuất phục trước thực tế ấm no.

Khi cô gõ cửa, cô ấy đã được cho phép.

“Cáo già này, nhà các anh có gì ăn không? Tôi đói quá à.”

Thực sự là rất đói, cảm thấy không được ăn nữa là sẽ ngất ra đấy luôn.

Đẩy cửa vào lại phát hiện Tần Tứ đang ngồi bên giường, cúi đầu xuống, trông chẳng có tinh thần chút nào.

“Anh làm sao thế?”

Anh day day trán: “Hơi khó chịu.”

Dứt lời, đúng lúc bắt đầu ho khan.

Quý Nhan nhớ tới trận mưa lớn đêm qua, cô bất cẩn điều khiển xe đâm vào hố, Tần Tứ còn xuống xe dầm mưa hết hồi lâu.

“Không phải bị cảm rồi đấy chứ.”

Cô bước tới, đứng trước giường, ngồi xổm người xuống.

“Ban nãy không phải còn khoẻ khoắn lắm sao…” Lúc trước khi tính kế cô, sinh long hoạt hổ chẳng nhìn ra dáng vẻ bệnh tật chút nào mà, sao lúc này thoạt nhìn khí thế ỉu xìu vậy.

Quý Nhan ngửa cổ liếc nhìn anh, thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, môi cũng không còn tia máu nào.

Quý Nhan đưa tay lên, chạm vào trán anh, sau đó lại so sánh nhiệt độ với trán của chính mình, đưa ra kết luận: “Hình như cũng không khác lắm mà.”

“Khụ khụ khụ.” Tần Tứ ho kịch liệt hơn.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Quý Nhan vang lên, cô nhìn chằm chằm Tần Tứ không chớp mắt, muốn nhìn xem anh có lộ ra sơ hở vì giả vờ bị bệnh mà chột dạ hay không.

Nhưng Tần Tứ vững vàng như cây tùng mà ngồi đó, ngoài tỏ ra bệnh tật thì cũng không làm gì khác nữa.

Tần Tứ đỡ đầu giường, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn tủ bên cạnh đưa cho cô: “Nếu em đói rồi thì nhà bếp ở bên trái tầng một, khụ khụ… Nếu em vội đi, có thể dùng xe số 29 ở khu B của bãi đỗ xe tầng dưới.”

Anh sảng khoái cung cấp tất cả lựa chọn cho cô, không hề cố tình giữ lại.

“Thế còn anh thì sao?”

“Tôi… khụ… đợi khoẻ lại thôi.”

“Nhà anh có thuốc không? Thuốc cảm ấy?”

Anh hơi chần chừ, cau mày nói: “Chắc tầng một có đấy.”

Quý Nhan không nhẫn tâm để một mình người bệnh ở lại, theo miêu tả của Tần Tứ, cô tìm được chỗ để thuốc cảm. Cô lấy một ly nước sôi trong bình đựng nước, mang lên lầu, giao đến trước mặt anh.

“Nước bây giờ hơi nóng, đợi nguội một chút rồi uống.”

Cô đặt ly thuốc nước trên tủ đầu giường rồi lại quay đi.

Hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa, người đàn ông đang tựa vào đầu giường cầm ly thuốc cảm đặt bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch.

Ly thuốc cạn dần, người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Tai anh chợt động, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, anh lập tức đặt cái ly lại.

Quý Nhan đang tìm một ít thức ăn ở trong nhà bếp, vừa hay có bánh mì và sữa phù hợp làm bữa sáng.

Bởi vì quá đói nên cô trực tiếp ăn sạch hai miếng bánh mì, đợi sau khi ăn uống no say mới nhớ ra Tần Tứ cũng giống như cô, lâu lắm rồi chưa được ăn uống.

“Ầy dà!”

Vừa mới uống thuốc mà đã ăn tiếp thì có ổn lắm không nhỉ?

Nhưng cô vẫn chọn ra hai miếng bánh mì mềm và cốc sữa tươi, mang lên cho Tần Tứ.

Cả hai tay của Quý Nhan đều bận hết: “Anh có đói không, muốn ăn chút gì lót dạ không?”

Một tay anh chống đầu tựa vào cạnh cửa sổ, nhẹ giọng nói với cô: “Ăn không nổi.”

Xem ra là ngã bệnh thật rồi, ngay cả ăn mà cũng không nuốt nổi nữa.

“Ban nãy anh mới uống thuốc cảm, đợi lát nữa là thuốc phát huy tác dụng. Hay thế này đi, tôi để đồ ở đây nhé, lúc nào anh đói thì ăn một ít.”

“Được.”

“Thế tôi đi nhé?”

“… Ừ.”

Anh ngập ngừng một lúc, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ uể oải nhắm mắt lại.

Cứ Quý Nhan ba bước thì quay đầu lại một lần, đi đường chậm rì rì, cô cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng lại không nói ra được.

Cô đang nghĩ: Ném một mình Tần Tứ đang ngã bệnh lại nơi này, có ổn lắm không ta?

Dù sao thì hôm qua, anh tự mình dầm mưa cũng không cho cô dính mưa.

Quý Nhan đi rồi lại đi, đã xoay người lại định quay về rồi.

“Tút tút.”

Điện thoại rung lên, thì ra là Tần Nguyệt gọi tới.

“Nhan Nhan, thật ngại quá, khi không lại gọi cho cậu giờ nay, không làm phiền cậu làm việc chứ?”

“Không sao, có gì không?”

“Là vầy, mình gọig điện cho anh hai mình nhưng không ai nghe máy cả, từ hôm qua đến giờ không liên lạc được. Chẳng phải hôm qua cậu về nhà cùng anh mình sao, nên mình muốn hỏi thăm câu thử xem cậu có biết xảy ra chuyện gì không.”

“Mình…” Câu hỏi này thực sự làm khó cô!

Cũng không thể nói với Tần Nguyệt rằng: Mình ngủ chung giường với anh cậu đêm quá được, đúng không?

“Khụ khụ khụ, đêm qua anh cậu về nhà bình an, nhưng mà… hình như bị cảm rồi.”

“Cái gì? Anh mình bị cảm rồi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng giật mình của Tần Nguyệt: “Ôi, bà nội đến rồi, không tiện nói chuyện này, mình còn có việc bây giờ nên không đi qua đó được. Nhan Nhan này, cậu hỏi thăm tình hình rồi trông nom giúp mình với nhé.”

Cứ như thế, cô lại được ‘giao cho một nhiệm vụ quan trọng’.

Hiện tại cô đang nghi ngờ rằng, chuyện Tần Tứ ủ mưu cô này, ngay cả Tần Nguyệt cũng tham gia vào.

Nhưng cô lại không có bằng chứng!

Chuyện đã đến nước này, cô hoàn toàn có thể trở mặt bỏ đi, nhưng cái chân này lại không có tiền đồ gì mà quay ngược trở về, đến khi cô định thần lại thì đã đứng trước cửa phòng của Tần Tứ rồi.

“Ôi là trời…” Cô thật là lương thiện quá đi mất.

Quý Nhan siết chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm.

Đây là lần cuối cùng, đợi xong chuyện này, cô sẽ giữ khoảng cách với Tần Tứ!

Đẩy cửa ra, người đẹp mảnh mai bệnh tật vẫn đang bơ phờ dựa vào đầu giường, vừa nhìn thấy cô, anh đã yếu ớt mấp máy môi: “Em quay lại rồi à?”

Sao cô lại có cảm giác bị tổn thương tàn nhẫn bởi một kẻ cặn bã mà vẫn si mê chờ đợi là thế nào chứ!

“Bất ngờ lắm chứ gì ha ha ha!” Cô cười khan hai tiếng, hoá giải sự ngượng ngùng.

Cô không khách sáo mà chiếm lấy chiếc ghế trong phòng anh: “Tần Tứ, nếu anh có chỗ nào không khoẻ thì cứ nói với tôi, dù sao thì hôm nay tôi cũng không đi làm, anh có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Tần Tứ gật đầu: “Được.”

Tàn Nguyệt đang gửi tin nhắn qua Wechat cho cô, Quý Nhan ngẩng đầu lên nói với Tần Tứ: “Nguyệt Nguyệt gọi điện cho anh, anh không bắt máy.”

“Tôi đã gửi tin nhắn cho em ấy rồi.” Tần Tứ giải thích.

Quý Nhan khẽ gật gù, lúc trả lời tin nhắn của Tần Nguyệt, cô đã giấu nhẹm chuyện mình đang ở nhà Tần Tứ.

Quý Nhan hiếm khi được ở trong một môi trường mà vẫn có thể giữ yên lặng, hai người ở chung một phòng, có cảm giác năm tháng yên bình.

Điện thoại đầy pin, đủ cho cô chơi trong thời gian dài, như vậy cũng không buồn chán.

Mấy lần giữa chừng, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tần Tứ, nhưng lại phát hiện anh không hề động đến đồ ăn bên cạnh.

Có lẽ anh bệnh thật rồi, không nuốt nổi.

Cô ngẫm rồi lại nghĩ, chủ động đi đến ân cần hỏi han: “Có phải anh khó chịu trong người nên ăn không trôi không? Hay là tôi nấu ít cháo trắng cho anh nhé?”

Tần Tứ lắc đầu: “Không sao.”

Anh lại nhắm mắt dưỡng thần.

Quý Nhan do dự một chút, vẫn quyết định trực tiếp hành động: “Anh xem anh đã thế này rồi mà cứ để bụng đói cũng không tốt đâu, tôi vào nhà bếp tìm ít đồ.”

Ngay khi cô xoay người đi, Tần Tứ đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô không buông, anh nói: “Không cần đâu.”

Anh rất kiên quyết.

Tim Quý Nhan đập thình thịch, cô chột dạ rút tay ra, quay trở lại ghế, tiếp tục nằm xuống.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, dạ dày nhắc nhở cô nên ăn trưa rồi.

Quý Nhan quay đầu lại, liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, nhẹ nhàng lượn qua đó, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh: “Anh đói chưa?”

“Quý Nhan, nói chuyện với tôi không cần phải vòng vo.”

“Được thôi, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm…” Cô đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé? Có thể giao tới nơi này không?”

Dường như Tần Tứ đã khôi phục lại sức lực, anh đột nhiên đứng lên, lại cao hơn cô một cái đầu.

Anh nói: “Tự làm.”

“Anh biết nấu à?” Quý Nhan hơi nghi ngờ.

“Ừ.” Anh gật đầu.

Người ta thường nói khi người đàn ông nghiêm túc làm việc thì rất có sức hấp dẫn, người đàn ông biết nấu ăn lại càng hấp dẫn hơn. Nếu một người đàn ông trưởng thành có giá trị nhan sắc nghiêm túc nấu ăn, thì điều đó hấp dẫn gấp bội lần!

Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đây là người đàn ông tốt tuyệt thế gì…

Hờ hờ hờ! Cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả, cái người trước mặt này là con cáo già thâm sâm khó lường đấy!

Khi thức ăn nấu xong được dọn ra bàn, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, Quý Nhan nuốt một ngụm nước bọt.

“Tôi có thể ăn được chưa?”

“Được.”

Cô không thể chờ đợi được nữa mà cầm đũa lên thử một miếng, mùi vị hoàn toàn thỏa mãn khẩu vị của cô.

“Lợi hại quá đi mất!”

Cô theo bản năng dành lời khen cho nó.

“Thích lắm à?”

“Ừ ừ, ngon lắm, tôi cảm thấy anh có thể làm đầu bếp được rồi.”

“Thế thì không được.”

“Cũng đúng, anh là ông chủ lớn tập đoàn Tần thị, làm đầu bếp thì uổng phí người tài quá.”

“Không.”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Ý của tôi là, tôi sẽ không tuỳ tiện nấu ăn cho người ta.”

Sau khi ăn một cách ngon lành, Quý Nhan hiển nhiên là có hơi kích động: “Thế chẳng phải là tôi rất may mắn hay sao? Được ăn ké bữa này.”

Người đàn ông ngồi trên ghế buông bát đũa xuống, đột nhiên mỉm cười nhìn cô: “Quý Nhan, em có thể suy nghĩ một chút về việc, ké xe ké cơm dài hạn.”

“ …” Tay Quý Nhan khẽ run lên, chỉ cảm thấy, nụ cười đó của cáo già quả thật có hơi quyến rũ.

Cô vội vàng vùi đầu ăn cơm, không nhiều lời thêm nữa.

Sau hôm đó, cuộc sống của Quý Nhan khôi phục lại bình thường, nhưng mà một tuần sau, đối tác tốt của cô – Tiếu Trạch đã được chuyển công tác, nghe nói là được thăng chức nên bị công ty sắp xếp đi nơi khác.

Mọi người đều chúc mừng Tiếu Trạch, chỉ có mỗi Quý Nhan là cảm thấy chuyện này cực kỳ có khả năng liên quan đến cô…

“Oẹ…”

Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy ghê tởm buồn nôn, ban đầu còn tưởng rằng ăn nhầm gì đó, nhưng nghe thấy chuyện Tịch Tuế mang thai, cô không tránh khỏi suy nghĩ về phương diện đó.

Tính toán thời gian một chút, vừa khéo đúng hai tháng kể từ đêm hôn lễ đó…

Quý Nhan lập tức luống cuống!

Cô lặng lẽ mua một que thử thai về, hai vạch đo đỏ như ẩn như hiện.

Cô nơm nớp lo sợ đến bệnh viện xếp hàng lấy số, còn đặc biệt xui xẻo mà chạm mặt Tịch Tuế cũng đang đi khám thai nữa.

Tịch Tuế nhìn về phía bên này, Quý Nhan vội vàng tránh đi, chạy một đường xuống cầu thang.

Đứng dưới lầu một lúc, cô mới quay lại phòng bệnh khoa Phụ sản lần nữa.

“Nhan Nhan?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, trong miệng còn gọi tên cô nữa.

Toàn thân Quý Nhan cứng đờ, cô nhìn thấy Tần Nguyệt đang đứng trước mặt cô, mang theo túi thuốc có logo của bệnh viện.

Tần Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Sao cậu cũng tới đây?”

“À!”

Quý Nhan bị phát hiện cả người cứng đờ, ngón tay chỉ đại về một hướng: “Mình đi nhầm…”

Đi nhầm mà cũng đến bệnh viện được, mà đến bệnh viện thì hầu hét là để khám bệnh.

Tần Nguyệt hơi lo lắng: “Cậu không khoẻ chỗ nào sao?”

“Không sao không sao, chỉ là gần đây khẩu vị không được tốt lắm nên đến kiểm tra một chút cho yên tâm ấy mà.”

Quý Nhan lắc đầu lia lịa, giống hệt như trống bỏi vậy.

Tần Nguyệt tốt bụng lên tiếng: “Vậy hả, thế thì phải đến khoa Tiêu hoá, mình đi kiểm tra với cậu nhé?”

Cô vốn cũng đến bệnh viện để lấy thuốc, không ngờ lại gặp Quý Nhan ở dưới lầu.

Lúc đó cô ấy đã muốn kêu cô, nhưng ầm ĩ trong bệnh viện cũng không hay, đành đi theo Quý Nhan lại đây, nhìn lên thì thấy là khoa Phụ sản.

Quý Nhan bảo đi nhầm khoa, cô ấy nhớ vị trí khoa Tiêu hoá nên liền muốn dẫn cô đi qua đó.

Quý Nhan vừa nghe thấy lời này thì xua tay liên tục: “Thôi khỏi, không cần đâu, mình đi kiểm tra đại ấy mà.”

“Thế cũng đươc, mình nhớ khoa Tiêu hoá ở dưới lầu á, cậu…”

Cô ấy còn chưa nói dứt câu thì hệ thống thông báo ở phía trước cửa phòng phát ra tiếng nhắc nhở số tiếp theo: “Số 39, Quý Nhan.”

“ …” Quý Nhan bị vả mặt từng giây từng phút: “Mình nói báo sai số, cậu có tin không?”

- -----oOo------