Những Chiều Mưa

Chương 20: Chương 20

Sáng thứ 2, lại bật mình dậy như bao ngày. Rồi sau đó lại hít sâu vào một hơi khí lạnh vì cái chân nó rát tận óc. Thầm kêu khổ, chân thế này thì khỏi đạp xe rồi. Gọi ngay cho thằng Đức không nó đi trước thì xong đời tôi rồi.

“Gì thế?” – Tiếng nó ở đầu dây bên kia

“Qua chở tao đi, tao đau chân quá không chạy xe được!”

“Ờ đợi tí, sắp đến nhà mày rồi.”

“Ế sao mày biết mà qua nhanh thế?” – Tôi ngạc nhiên

“Nhỏ Thảo nó nhờ tao từ hôm qua rồi.” – Tiếng nó vẫn lạnh nhạt vang lên

“Ớ có hả? Ờ thế mày đến đợi tao trước cổng đi, tao thay đồ rồi xuống.”

“Rồi nhanh lên.” – Nó nói rồi cúp máy cái cụp

Đánh răng, rửa mặt, soạn sách vở sau đó màn khó khăn nhất là. . . thay đồ cũng xong. Tập tễnh lết ra ngoài, cố gắng đi nhanh hết mức có thể vì mẹ Hòa vừa nhìn thấy tôi thì nói – “Nếu đau quá thì xin nghỉ 1 hôm đi mẹ đưa đi khám xem thế nào?”. Sức mấy mà tôi chịu đi khám. Gì chứ tôi có 2 nơi cực kỳ ghét, thứ nhất là bệnh viện hoặc phòng khám, thứ 2 là chùa. . . (Bệnh viện thì vô toàn mùi thuốc khử trùng nên nhiều người ghét không sao rồi. Nhưng chả hiểu sao từ bé đến giờ, tôi chỉ cần vừa bước qua cổng chùa là y như rằng choáng váng hết mặt mày, có lần cố chai mặt mặc kệ đi vào tiếp thì một lúc sau tay chân trắng bệch, run bần bật. Thế là từ đó cứ nghe ai rủ đi chùa là tôi lỉnh mất ngay lập tức, tụi bạn hay trêu là tôi bị quỷ ám nên bị. . . Phật đuổi)

“Làm gì lâu thế?” – Thằng Đức cau có khi nhìn thấy tôi

“Chân đau, có phải chạy cái là ra luôn được đâu” – Tôi vặc lại

“Rồi lên nhanh đi, lên trường còn đá cầu.” – Nó nhún vai nói

“Hả? Vụ đá cầu này có từ khi nào thế?” – Tôi ngạc nhiên

“Không phải lớp mình đá mà là A5 đá.”

“A5 thì liên quan quái gì lớp mình, mà sao giờ mày lại chơi với A5 à?”

“Trong đám đá cầu của A5, có con nhỏ dễ thương lắm.” – Thằng Đức chậc chậc lưỡi

Nghe thấy câu nó nói khiến tôi cũng phải lảo đảo, làm nó đang lái xe cũng chửi ầm lên – “Thằng ông nội ngồi im xem nào, mày là lật đật à?”

“À mà mày học Sử chưa?”

“Học mới được một nửa à?” – Tôi thở dài nói

“Sao lại mới một nửa” – Nó lại ngạc nhiên

“Mẹ, tối qua mải ngồi xem cách áp dụng mấy bài Vật Lý. Đến 9 rưỡi tao mới nhớ ra, học được 1 nửa thì đuối quá tao vứt luôn vở sang một bên. Hi vọng nay kiểm tra trúng tủ” – Tôi nhún vai

... ...... ...... .....

Tập tễnh lê từng bước lên lớp, và dường như đi tới đâu cũng có người chỉ chỏ, xì xầm nhỏ đến đó. Tôi càng lúc càng ngạc nhiên:

“Cái quái gì thế này?” – Tôi ngạc nhiên

“Chắc tụi nó bàn tán về mày hôm thứ 7 ngầu quá đó mà.” – Thằng Đức gật gù

“Ta kháo. Có cần phải như vậy không?”

“Sướиɠ bỏ mẹ đi còn làm trò.”

“Ờ sướиɠ chứ sao không, hề hề.” – Tôi cười ngoác miệng

“Ừm mà. . . Ế thằng Hưng kìa. . .” – Nó đang nói gì đó rồi trợn mắt ngạc nhiên, chỉ tay ra một chiếc ghế đá ở sân trường

“Ủa thằng Hưng với con bé Thảo phải không?” – Tôi cũng trố mắt nhìn

“Ờ, nhìn 2 anh chị có vẻ phởn lắm đây. Thôi lên lớp đi, kệ bọn nó.” - Thằng Đức khoát tay nói

... ...... ...... ........

Lên lớp quăng cái cặp xuống đất, liếc nhìn sang thấy thằng Vũ lại ôm quyển truyện gì đó ngấu nghiến đọc.

“Học hết Sử chưa mày?” – Tôi hỏi nó

“Mày khinh tao hay sao mà hỏi tao câu này?” – Nó nói xanh rờn, làm tôi đang hí hửng thì bỗng nó phán lại cái độp – “Tất nhiên là chưa rồi!”

“Tổ bà mày, vậy mà còn to mồm?” – Tôi chửi ầm lên.

“Thế mày học chưa?” – Nó nheo mắt nhìn tôi.

“Mới học phần I, phần II chưa học.” – Tôi nhún vai.

“Ế tao cũng thế.” – Nó chưng hửng

“Thôi lật qua xem nhớ tí gì hay tí đó đi.” – Tôi lắc đầu ủ rũ.

“Thôi mày học đi, giờ nhìn mất công tí lại. . . loạn chữ lên quên mất những gì đang học thì xong rồi.” – Nó nói tào lao xong cắm mặt vào đọc truyện tiếp

Tôi cũng hết để ý nó, cắm mặt vào quyển vở Sử để tranh thủ tí nào hay tí ấy. Lúc sau vào lớp, nghe qua loa là thầy chủ nhiệm khen ngợi thành tích đội bóng, sau đó hỏi thăm tình hình tôi, rồi hỏi tình hình văn nghệ., tiếp đó nhắc nhở là cuối tuần sau kiểm tra tập trung nên cố gắng học tập đầy đủ, cuối cùng cũng vào dạy bài mới. Tôi một bên để vở Toán, kế bên là vở Sử liếc qua liếc lại. Thằng Vũ ngồi bên cạnh vẫn đang xoay bút vèo vèo, thằng Hưng thì ngồi nhìn. . . chằm chằm bé Thảo. Tôi liếc sang thấy thằng Tú đang cắm cúi chép Sử ra. . . 1 tờ giấy. Thằng Mạnh thì đập đập vai tôi

“Hả?”

“Mày học Sử chưa?”

“Chưa xong hết, khó học quá.” – Tôi nhún vai đáp.

“Tí kiểm tra chắc làm 2 câu. Tao với mày cùng đề chia ra mỗi đứa một câu, sau đó chép thêm đáp án ra nháp rồi đưa nhau.” – Nó hiến kế

“OK luôn, thế nhé. Chứ tao nản quá rồi.” – Tôi cũng gật gù

“Ờ rồi, thôi im đi ông thầy chú ý kìa.”

2 tiết Toán trôi qua nhàn hạ, ra chơi tôi cũng ngồi chết dí một chỗ vì chân đau. Em Thùy có xuống nói chuyện với tôi vài câu sau đó đi lên. Tôi vẫn thắc mắc không biết em có ý với mình không, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì. . .

Và rồi tiết Sử cũng đến, vì cô đã dặn trước nên khi cô nói cả lớp cất sách vở để kiểm tra cũng không ai ngạc nhiên. Tôi thầm khấn hi vọng đề. . . ra hết ở phần I mà tôi học.

“Chết cha tao quên mất, mày học phần nào rồi?” – Thằng Mạnh đằng sau hỏi với lên

“Hả? Phần I.”

“Tao cũng mới học phần I. . .” – Nó cắn răng đáp

“Giờ sao. . .?” – Tôi cũng hơi lo lo, hỏi

“Thôi có gì nếu có phần II thì tao làm, mày ngồi thằng thẳng lưng lên để tao quay là được.”

“Ừm, cẩn thận đấy.” – Tôi cũng nhỏ giọng nói

Đề ra gồm cả 2 phần, tôi thì cắm mặt làm phần I. Bên tai vẫn nghe tiếng loạt soạt từ đằng sau của thằng Mạnh đang lật sách. Đang viết liên hồi, mừng thầm vì có thể thành công thì. . .

“Cậu Mạnh quay bài phải không? Lên đây cho tôi . . .!” – Tiêng cô Châu vọng xuống mà tôi nghe như tiếng từ âm tào địa phủ vang đến, rùng hết cả mình.

Thằng Mạnh cúi đầu ủ rũ mang bài lên, cũng may là cô dễ tính không cho nó 0 điểm luôn mà cho nó ngồi. . . bàn giáo viên rồi làm tiếp. Tôi làm xong câu 1 cũng thở dài chán nản, thằng Vũ kế bên cũng làm một câu xong bỏ dở, nằm gục ra ngủ. Đang nghĩ xem có nên quay hay không, thì có tờ giấy quăng qua chỗ tôi. Nhanh chóng lấy tay mở ra, thì thấy chi chít bên trong toàn chữ nhỏ. . . Tôi ngạc nhiên quay sang thằng Tú, thấy nó hất mặt ra hiệu. Cắn răng nhanh chóng chép luôn câu 2, sau đó vỗ vỗ thằng Vũ đưa cho nó chép luôn. Thế là 2 ông kễnh yên lành vượt qua bài kiểm tra. . .

“Sao không mày?” – Lúc sau thằng Mạnh về chỗ, tôi quay xuống hỏi

“Xui vãi ra, đang chép được nửa câu 2 thì bị túm. Hên bà vẫn du di tính khúc đó, với lúc sau tao làm được câu 1, chắc tầm 6 7 điểm. Mày thì sao?” – Nó hỏi lại

“Tao cũng làm được câu 1, mà thằng Tú lúc sau quăng phao sang nên tao với thằng Vũ cùng sống.” – Tôi cười hề hề

“Ôi đệch . . . !” – Nó than vãn xong nằm bò xuống bàn

Đang chăm chú. . . vẽ linh tinh lên mặt bàn. Lại có một tờ giấy quăng xuống chỗ tôi, mở ra thì thấy lèo tèo vài chữ - “Dám dùng phao ha? Tối về em nói với Linh nè. . .”. Tôi đọc xong mà rùng hết cả mình rồi thằm thắc mắc sao con bé nó biết được hay vậy kìa, rồi chợt nhớ ra gì đó, tôi quay phắt lại nhìn thằng Hưng. Nó cùng nhìn tôi nở nụ cười khoái trá, sung sướиɠ khi người khác gặp họa.

“Tổ bà mày thằng bán bạn cầu vinh.” – Tôi gằn giọng

“Để tán được gái thì phải có hi sinh chú ơi.” – Nó gật gù

“À ra thế, hay ột câu hi sinh. Mày cũng quên là tao ở cùng nhà với Thảo à, cứ để đó. Gì chứ đốt nhà thiên hạ là tao khoái lắm.” – Tôi lừ mắt

“Ế . . .” – Mặt nó đần ra – “Thôi tao lỡ dại, mày cũng hiểu là nếu em ấy biết tao nhìn thấy mà không nói lại với em ấy thì thế nào cũng có chuyện mà” – Nói xong nó lại cúi đầu, ra vẻ tội nghiệp lắm

“Mày mới nói hay lắm mà, sao giờ cụp đuôi rồi” – Tôi vẫn đốp chát, mặc dù thấy mặt nó cũng. . . tội tội thật

“Thì lần sau. . . mày làm kín kín đừng để tao thấy là ổn rồi.” – Nó liếʍ môi nói

Tôi suýt cười phá ra trước câu nói của nó, thằng Vũ ngồi kế bên cũng rung lên bần bật, sau đó nó đía một câu – “Thằng nào trong nhóm riết rồi cũng dại gái, trước là thằng Hiếu, giờ là mày đấy Hưng.”

“Thế mày thì sao?” – Thằng Mạnh cũng ham vui chen mỏ vào hỏi

“Tao thì. . . chậc chậc. . . anh em sao thì tao vậy” – Nó chậc lưỡi xong chốt một câu.

Xóm nhà lá có khả năng sắp tới chuyển thành xóm. . . dại gái hay không thì tôi không biết. Chỉ biết là cả ngày hôm đó, từ trường về nhà bé Thảo không nói với tôi câu nào. Và điều tôi lo nhất cũng xảy ra, đó là nhắn tin cho nàng mà nàng không thèm hồi âm, gọi cũng không nghe. Sau khi mỏi cả tay soạn cái tin dài tổ chảng, kèm lời hứa hẹn sẽ không tái phạm cùng với học hành đầy đủ thì nàng mới chịu nhắn lại. Trách cứ vài ba câu sau đó lại lo lắng hỏi chân cẳng tôi thế nào. Sau đó tin nhắn cuối cùng mà nàng nhắn khiến tôi. . . khóc không ra nước mắt

“Chủ nhật này mình qua kèm Hiếu học Lý với Anh. Còn lười nữa thì đừng nhìn mặt mình. . .”

Cả tuần được ngày chủ nhật phè phỡn, giờ thì hay rồi. Không biết là nên mừng hay chán. Mừng vì nàng sang đây, còn chán vì nàng kèm gì không kèm lại nhè vào 2 môn củ chuối đó. Càng nghĩ càng cáu, dứt khoát gọi cho thằng Hưng.

“Tổ bà mày thằng khốn nạn, mày hại tao rồi.” – Tôi ôm điện thoại gào ầm lên

“Ế, cái quái gì thế?” – Tiếng thằng Hưng ngạc nhiên ở đầu dây bên kia, không hiểu ất giáp gì hết