Những Chiều Mưa

Chương 17: Chương 17

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon lành. Mắt chớp chớp vơ đại cái điện thoại, chưa tới 8h còn sớm chán. Chống tay bật người dậy, dự định uốn éo cái cho giãn khớp. Nào ngờ đâu vừa mới ngóc đầu dậy, ngay lập tức phải hít vào một hơi thật sau, một cảm giác cực kỳ khó chịu, đại khái là vừa đau, nhức, rát, buốt . . . truyền tới. Bà nội nó, tháng 11 thời tiết cũng khá dễ chịu mà tôi còn phải đổ mồ hôi. Đợi cho cơn đau dịu xuống mới lật cái chăn ra xem chân cẳng thế nào. Rồi khẽ cười khổ, vết thương chưa đóng vảy, cái băng thì dơ hầy rồi. Đang nghĩ chân cẳng này đi đâu đây trời, chắc ở nhà nguyên ngày chủ nhật quá. . .

Tập tễnh vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt xong rồi cũng cắn răng xuống dưới nhà, chứ ru rú ở phòng thế này thì cái chân chưa làm tôi đau phát điên thì tôi cũng phát điên vì chán rồi. Đi 3 4 bước lại phải dừng hít thở, vì cái chân nhức nhối sau đó lại có cảm giác tê cứng. Lúc xuống cầu thang còn phải bám chắc cái thành cầu thang, lết từng bậc xuống.

Lúc này bé Thảo đang nằm vắt vẻo ở salon, thấy tôi lò dò đi xuống thì bật dậy chạy lại.

“Sao không ở trên đó đi, chân cẳng vầy lết xuống đây làm gì?” – Thảo vừa đỡ tôi vừa nhăn nhó hỏi

“Đi cho quen dần, chứ nằm ở đó riết chân cứng lại, mà chân chưa cứng anh đã phát điên rồi” – Tôi lắc đầu chán nản

“Thôi anh ngồi đây đi, ăn gì không em mua?”

“Anh có ăn sáng bao giờ đâu, tí gọi thằng Đức sang cafe là được rồi, ủa ba mẹ đâu rồi sau nhà im lặng vậy?”

“Ba mẹ đi Đồng Nai thăm ai từ sáng sớm rồi, có em với anh ở nhà thôi?” – Bé Thảo cúi đầu ủ rũ.

Nghĩ không buồn cũng không đúng, cả gia đình được mỗi ngày cuối tuần xum họp đầy đủ, thế mà nhị vị phụ huynh cũng để mặc con gái ở nhà mà đi đâu mất tiêu. Chợt tôi nảy ra sáng kiến

“Đúng rồi, gọi điện cho cả đám sang đây ăn chơi đi” – Tôi cười ngoác miệng

“Hả? Gọi cho ai?” – Bé Thảo ngạc nhiên

“Thì gọi cho đám con trai trong đội đá banh chứ ai, chủ nhật mà, tụi nó cũng nằm ở nhà hoặc đi lông bông thôi. Gọi sang đây làm 1 trận cho sướиɠ”

“Có nghĩa là đi chợ, nấu ăn hở?” – Bé Thảo thắc mắc

“Chứ sao nữa chị hai, tâm hồn chị hai để đi đâu vậy?” – Tôi lắc đầu chán nản

“Rồi ai đi chợ, ai nấu . . .?” – Thảo cắn môi hỏi

“Ờ thì, à em rủ Linh. . . mà thôi để anh rủ. Để coi, giờ còn sớm, cứ cho tụi nó có mặt ở đây tầm 10 rưỡi 11h là đông đủ hết. Lúc đó đi chợ mua ít đồ về nấu lẩu với đồ nướng nữa. Cũng không có gì nhiều mà” – Tôi tặc lưỡi

“Vậy cũng được hả?” – Thảo trố mắt

“Chứ sao? Không lẽ em tưởng anh muốn mang hết cái chợ về, rồi nấu cho cả làng ăn hả?” – Tôi vặc lại

“Vậy anh rủ Linh qua lẹ đi, em với Linh đi chợ?” – Thảo hí hửng nói

“Hay em rủ đi, dù gì em. . . cũng hay nói chuyện với nàng mà?” – Tôi co rụt cổ nói.

“Nàng ha? Tình cảm quá ha?” – Bé Thảo liếc xéo tôi, sau đó hấp háy mắt – “Anh cứ rủ đi, nay Linh cũng rảnh đó, em dám cá anh rủ là được?”

“Tại sao?” – Đến lúc này tôi nhíu mày nghi hoặc

“Thì ông cứ gọi đi, hỏi nhiều quá vậy” – Bé Thảo chun mũi sau đó tót vào trong bếp xem xem nhà còn những gì trưng dụng được hay không.

Cầm điện thoại lên rồi tốn một phen rã cả họng để triệu tập đội hình, rút cục cũng có vài đứa không đi được. Lý do thì nào là nhà khó, bận học thêm. . . lạy hồn thằng Tú thủ môn nó còn nói thẳng – “Đi với em yêu tao sướиɠ hơn sang nhìn lũ chúng mày, cứ ăn chơi đi mai lên kể tao. Nếu vui thì lần sau tao xem xét, hề hề”

Nó nói xong cười hềnh hệch, tiếp theo đó là màn lôi cả tổ tông nó ra mà chửi của tôi. Thì cũng đành bực mình cúp máy. Lúc này chỉ còn Linh là tôi chưa dám gọi. Đang nghĩ thầm nên gọi hay không, rồi nói như nào. . . Đi vòng vòng trong phòng khách, tự nhiên thấy có đồng xu 5k vứt lăn lóc ở chậu cây cảnh. Thôi tung xấp ngửa, nếu là mặt có số thì gọi, không thì thôi. Và rồi tôi cầm lấy đồng xu lên, sau đó chắp tay lại khấn. . . cho hên.

“Ơ anh làm gì đấy?” – Tiếng Thảo vang lên bất thình lình đằng sau lưng, báo hại tôi đang. . . khấn giật cả mình. Làm rớt cả đồng xu xuống đất.

“Anh đang khấn . . . Ế mặt số rồi” – Tôi co rụt cổ nói rồi sau đó nhìn xuống đồng xu.

“Khấn gì cơ?” – Bé Thảo ngẩn ra

Sau khi tôi giải thích sự việc rõ ràng, bé Thảo trợn tròn mắt lên nhìn tôi. Sau đó là phá ra cười, tay còn đập bàn liên tục sau đó đưa lên. . . quẹt nước mắt kèm theo câu nói khen tôi. . . nhát gái.

“Anh gọi đi, có gì em nói đỡ cho” – Nó chơi trò dụ đểu

“Ờ . . . thì gọi” – Tôi ủ rũ cúi đầu.

Bấm số nàng xong, thấy chuông kêu một hồi không ai nghe máy. Lúc này tôi thầm nhủ nàng đi đâu đó đi, đừng nghe máy. . . Nhưng ông trời hôm nay đi du lịch mất rồi, không thèm nghe lời khẩn cầu của tôi. Vừa nhủ xong thì có giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở đầu dây bên kia

“Linh nghe nè, có gì không Hiếu?”

“Cũng không có gì. . . Ừm . . . Linh khỏe không?” – Đáng thương ột thằng con trai đất Bắc, tự nhận bản thân đầu đội trần, chân đạp gối. Giờ đây lại ấp úng đến ngu người như vậy. Liếc sang thấy bé Thảo mép giật giật đang cố nén cười.

“Ơ. . . Mình khỏe . . . mà . . .” – Nàng cũng đang ngạc nhiên

“Ừ khỏe thì tốt rồi. . . Nhớ giữ gìn nhé” – Chưa kịp đợi nàng nói hết, tôi đã chen ngang

“Oahaha . . .Ôi đau bụng quá . . . Hahaha . . .” – Đến lúc này bé Thảo cũng không nhịn được nữa, cũng phá ra cười sặc sụa

“Khục khục . . .” – Tiếng nàng đang cố nén cười ở đầu dây bên kia

“Ơ. . .” – Tôi lại ngẩn ra không nói biết nói gì nữa, thầm nghĩ không biết cái lưỡi bình thường chạy đâu mất hút rồi.

“Thôi anh đưa đây em nói cho, chán anh quá đi” – Bé Thảo cướp một tay cướp điện thoại của tôi, còn tay kia đang quẹt nước mắt

“Là vầy nè Linh, giờ đám ông ấy chuẩn bị kéo sang bên nhà mình ăn uống. Nên ông ấy muốn rủ Linh sang chơi cho vui, mà khổ nỗi nhát gái quá không nói được gì. . . Hahaha” – Bé Thảo lại phá ra cười, măc kệ khuôn đang đen như bôi nhọ nồi của tôi ở bên cạnh.

“Ừm thì đi chợ về rồi nấu, cũng làm ít đồ nướng rồi nồi lẩu thôi. Linh qua nhé, mình nhắn địa chỉ cho . . . Ừ thế nhé, tí gặp . . . Rồi bye. . . !”

Xong, vài câu ngắn gọn Thảo đã kết thúc câu chuyện đang. . . dở dang giữa tôi và người đẹp. Quăng điện thoại lại cho tôi rồi nhìn tôi lắc đầu với đôi mắt ngán ngẩm

“Tí 10h người ta qua đó, anh xem làm sao thì làm đừng để con gái người ta chủ động trước là được”

“Chủ động gì?” – Tôi thắc mắc

“Ớ . . .”- Thảo trợn mắt lên nhìn tôi, rồi lại lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đúng lúc này thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Thôi em ra mở cửa, anh ngồi ghế đi, chân đau đi lại ít thôi” – Bé Thảo nói rồi ra ngoài mở cửa.

Vừa mới an tọa lại xuống ghế, chưa ấm chỗ thì. . .

“Bạn sang chơi mà không ra tiếp, mày làm chủ nhà thế à?” – Tiếng thằng Đức oang oang ở ngoài vọng vào

“Ế sao mày sang nhanh vậy, mới gọi đây mà ?” – Tôi ngạc nhiên

“Đang ngồi net gần đây, mày gọi thì sang luôn thôi. Chân cẳng sao rồi? Tuần sau đá được không?”

“Chắc không, bị vậy ít nhất 2 tuần mới khỏi” – Tôi chán nản nói

“Cũng tiếc, thôi vào bán kết là được rồi, cũng ít nhất hạng 4 đổ lên. Lớp 10 mà thế cũng khá oai rồi” – Thằng Đức cười toét miệng.

... ...... ...... .........

Hai ông tướng ngồi chửi nhau qua lại một hồi, chốc chốc lại có đứa đến. Gần 10 giờ thì coi như là đông đủ, bao gồm thằng Đức, Hưng lớp trưởng, Mạnh Carlos, Minh mái, thằng Vũ ngồi kế tôi với thằng Dũng tiền vệ cánh phải.

“Rồi qua đây nhìn không à? Chợ búa, đồ ăn, nấu nướng như nào?” – Thằng Vũ hỏi

“Đợi tí có người đẹp nữa qua, rồi chúng mày phụ đi chợ với Thảo đi. Nay tao thành thương binh nên chịu trách nhiệm giám sát thôi”

“Người đẹp nào? Có phải fan tao không?” – Nghe thấy gái là thằng Mạnh mắt sáng rực lên hỏi.

“Đừng nói là con nhỏ hôm qua đưa khăn ày nhé?” – Thằng Đức nheo nheo mắt hỏi

“Sao mày biết?” – Tôi cũng chưng hửng nhìn nó

“Tao đoán thôi, hầu như lớp mình đá trận nào cũng có mặt em ấy ở trên khán đài. Mà chỉ nói chuyện với mình mày nên tao hơi . . .nghi nghi” – Thằng Đức nhún vai đáp

“Ờ tao cũng thắc mắc, mày kiếm ở đâu ra em đó vậy Hiếu?” – Minh mái đang cầm cái remote tivi bấm lia lịa cũng quay qua hỏi

“Hôm nọ trời mưa đua xe với thằng Đức, tao thấy nàng đứng mà không có áo mưa, nên đưa áo mưa của tao cho nàng. Hôm sau vô tình gặp . . .” – Lậy hồn, lại phải tốn thời gian giải thích cái này cho lũ hóng hớt.

Đang say sưa kể sự tích quá khứ lãng mạn thì chuông cửa lại vang lên. Cả đám không hẹn mà ngước nhìn ra ngoài. Bé Thảo đang tưới cây gần cổng nên chạy ra mở luôn. Cánh cổng vừa mở ra thì cả đám con trai lại trố mắt nhìn với khuôn mặt dại ra. Một cô gái đang từ từ dắt xe vào. Một thân váy trắng dài đến đầu gối, đi đôi giày búp bê màu đỏ, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng màu tím, khuôn mặt trắng ngần, môi được tô lên một màu hồng phấn nhẹ nhàng, đôi mắt u buồn xen lẫn nụ cười mỉm như có như không. Đầu vẫn đội lụp xụp chiếc mũ lưỡi trai màu đen mà tôi đưa cho nàng từ hôm nào, nhìn thì có vẻ không hợp tông cho lắm nhưng bọn tôi thì cho là . . . cá tính . . . Và không hẹn trước, cả đám cùng thốt lên một câu

“Ôi đệch . . . !”

Không, tôi thì khác, không thể đánh đồng tôi với bọn này được. Và lúc này tôi cũng đang ngây dại ra nhìn nàng, rồi cũng thốt lên câu cửa miệng quen thuộc

“Ta kháo . . . !”