Đêm đầu hè có một chút lạnh lẽo.
Muỗi vẫn chưa hoành hành, xung quanh không có tiếng kêu vo ve, một cơn gió lùa qua, ngọn tóc tung bay nhảy múa trong màn đêm tĩnh mịch, thổi tan đi sự ấm áp của ban ngày, làm cho không gian trở nên lạnh giá.
Trong lúc im lặng, ánh mắt Tống Chân và Trình Lang chạm nhau.
Cả hai là những đứa trẻ lớn lên trong cùng một khu nhà.
Là bạn tốt thuở nhỏ, thậm chí từng là vợ vợ khăng khít.
Còn giờ đây, khoảng cách giữa hai người thật gần, nhưng mối quan hệ lại xa cách hơn bao giờ hết.
Trình Lang lặng lẽ rơi nước mắt, Tống Chân rất ít khi thấy cô khóc như vậy.
Tống Chân rất hiếm khi thấy Trình Lang khóc.
Từ nhỏ Trình Lang đã không phải là một người có tính tình tốt, cô sẽ mất bình tĩnh, sẽ giận dỗi, thậm chí sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng lẳng lặng thút thít thế này là chuyện rất xa lạ với Trình Lang, tính cách của cô không phải vậy.
Nhưng hiện tại, Trình Lang đang khóc trước mặt nàng.
Tống Chân biết tại sao, có lẽ là vì hối hận.
Nhưng Tống Chân không cảm thấy hân hoan, cũng không có cảm giác vui sướиɠ vì trả được thù, trong lòng nàng chỉ có được một khoảng trời hoang vu vô tận.
Trong lúc xuất thần, Tống Chân cũng không biết sao lại thế này, sao bọn họ lại đến nỗi như ngày hôm nay.
Mối quan hệ đã rạn nứt không thể hàn gắn, không bao giờ có thể thân thiết với nhau thêm lần nữa.
Từ nay về sau chỉ có thể làm hai người xa lạ.
Tống Chân nghĩ có lẽ sau này bọn họ vẫn sẽ xuất hiện cùng nhau, nhưng lúc đó, chỉ có thể xuất hiện trên trang trước và trang sau của tạp chí khoa học, hoặc là hai người phát ngôn kế tiếp nhau của các báo cáo nghiên cứu.
... Chỉ có điều này là có khả năng.
Trình Lang khàn giọng hỏi nàng, "Có phải em sẽ không tha thứ cho tôi không?"
"Không thể, có phải không?"
Chỉ hỏi mấy câu đơn giản cũng mất rất nhiều sức lực, Trình Lang nhìn Tống Chân như thể muốn moi tim mình ra cho đưa nàng.
Nhưng Tống Chân cần tim cô để làm gì?
Hiện tại có còn ích lợi gì nữa chứ!
Tống Chân cúi đầu một chốc, rũ mắt giây lát rồi lại lần nữa đứng lên.
Nàng chuẩn bị rời đi.
Trình Lang cũng nhìn ra được.
Đối với vấn đề mà cô hỏi, Tống Chân chỉ thở dài, không trả lời.
Có đôi khi, im lặng cũng là một loại trả lời, một câu khẳng định trong âm thầm.
Tống Chân nói một câu, "Đã muộn, bỏ lỡ rồi."
Dừng một chút, Tống Chân: "Nếu như cô thật sự muốn cứu vãn, vậy thì ngay từ đầu không nên dối gạt tôi, nếu như..."
Hai chữ này quá mờ mịt, Tống Chân sửng sốt, lắc đầu bật cười.
Chuyện đã xảy ra thì nào có cái gì gọi là 'nếu', nàng cũng không phải loại người sẽ tin vào hai chữ 'nếu như' này.
Lại lắc đầu, lần này không biết là đang cười Trình Lang hay tự cười chính mình.
Tống Chân không nhìn Trình Lang, quay người, vừa định cất bước thì một giọng nói tê tâm liệt phế vang lên từ phía sau.
"Nếu ngay từ đầu tôi nói cho em thì em sẽ tha thứ cho tôi sao?"
"Tống Chân, em sẽ sao?"
Mỗi một câu đều như khóc ra máu, nếu không phải Tống Chân mà là ai đó khác đang đứng đây thì có lẽ đã bị sự bi thương trong đó làm cho chấn động.
Tống Chân vừa mới mở miệng, Trình Lang đột nhiên cười rộ lên, thay nàng trả lời, "Cô sẽ không, chỉ với việc đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của tôi là Đồng Hướng Lộ thì cô đã không thể rồi!"
Tống Chân ngẩn ra.
Nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trình Lang, lại nghe thấy người kia như điên như dại nói, "Tuy trước đây cô chưa từng kể với tôi về mẹ cô, nhưng có một số chuyện không thể che giấu được, nhất là chuyện xảy ra trong ngành."
Đặc biệt là khi Tống Chân ám chỉ Trình Lang nên tránh xa người nhà họ Đồng, và những thông tin mà Đồng Hướng Lộ đã tiết lộ trong các cuộc thảo luận học thuật của họ...
Đó là thông tin về sự phát triển của thuốc ổn định, nhìn thì giống như nhầm lẫn, nhưng bên trong lại ẩn chứa những bí ẩn khiến Trình Lang hoảng sợ, cô không dám hỏi Tống Chân, cũng không muốn cách xa Đồng Hướng Lộ, cô muốn tự mình khai phá...
Tuy nhiên, việc gần gũi với Đồng Hướng lộ lại vô tình gây ra hậu quả khó lường...
Nghiến răng nghiến lợi, "Thành thật đi, Tống Chân, từ đầu tới cuối cô đã từng thành thật với tôi chưa?!"
Trong mắt Tống Chân tràn đầy kinh ngạc, "Tôi không biết cô đang nói..."
"Không, cô biết, cô biết tất cả."
Trình Lang cũng đứng lên, nước mắt giàn giụa, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười méo mó, khoái chí trả thù nói, "Thuốc thử Z có thể bước vào lâm sàng trong thời gian ngắn ba năm, chỉ trong ba năm, trước giờ cũng chưa từng lạc lối là bởi vì Z không bắt đầu từ con số 0, nó dựa trên nền tảng của Alpha, là một công trình nghiên cứu khoa học đã lượt bỏ được những sai lầm mà đi về phía trước!"
"So với quá trình nghiên cứu và phát triển trước đây của Alpha, mỗi lần Z đứng trước một ngã rẽ, cô sẽ đều dẫn dắt tôi và Tả Điềm lựa chọn con đường đúng đắn, những gì tôi nói có đúng không? Cô có dám phủ nhận không? Có dám thề không, Tống Chân?"
Tống Chân im lặng.
Bàn tay bên người nắm chặt lấy vạt áo, nhìn Trình Lang không nói lời nào.
Phản ứng của nàng đúng như Trình Lang dự đoán, cô cười to hơn, tiếng cười rồ dại, làm Tống Chân thấy loạn trong lòng.
"Từ đâu mà cô biết được?" Vẻ mặt Tống Chân phức tạp hỏi.
Trình Lang: "Ở Hoa Quốc có được bao nhiêu dự án thuốc ổn định chứ? Chỉ cần Z phát triển lớn mạnh, cô cảm thấy có thể giấu được bao lâu? Có chuyện gì có thể giấu được mãi?"
"Thật ra cô đã tính sẵn hết rồi đúng không? Luận văn thuốc thử Z chắc hẳn đã bắt đầu viết từ rất lâu về trước, sau đó không ngừng hoàn thiện, bản cuối cùng rơi vào tay tôi đã được cô viết rất hoàn hảo rồi, gần như không có chỗ nào cần được chỉnh sửa, đưa cho tôi cũng chỉ là cô muốn thử nghiệm một chút, xem Đại học Quân y và Viện nghiên cứu khoa học sẽ phản ứng thế nào, mức độ xem trọng nó đến đâu..."
"Sau khi nó được thông qua thì chỉ để mỗi tên tôi, nguyên nhân sâu xa là vì cô không muốn đứng trước mặt mọi người, có chuyện phải kiêng kị, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền..."
"Tôi nói có đúng không?"
Giọng điệu chất vấn nặng nề.
Lát sau, Tống Chân nói: "Đó không phải là dự định của tôi."
Bản luận văn nghiên cứu khoa học kia đúng là Tống Chân đã viết từ rất lâu về trước, nhưng mãi vẫn không nộp lên.
"Lúc đó, tôi muốn đưa cho cô một cái khác, nhưng cô lại lấy bản của thuốc thử Z từ trong ngăn kéo của tôi ra, vừa hay Tả Điềm cũng ở đó và cậu ấy cũng nhìn thấy được, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, hôm đó đã vậy cho nên tôi cũng để cho cô dùng, chỉ là không ngờ..."
Không ngờ phía bên trường học yêu cầu bọn họ bắt đầu thực hiện, rồi gửi lại cho họ lời hứa hẹn sẽ phê duyệt dự án.
"Tôi không tính kế cô, tôi chỉ muốn tạo ra thuốc thử Z, về phần thuốc thử Z có thể mang lại vinh quang gì thì tôi không quan tâm."
"Nhưng mà cô cũng không nói sai, tôi đúng thật là không muốn đứng trước mặt mọi người."
Tống Chân là như vậy, chỉ cần chuyện đã bị lộ, chỉ cần nàng không thẹn với lương tâm, nàng đều sẽ nói hết.
Trình Lang lúc này không biết nên dùng biểu cảm gì, có lẽ là cô đã đau đến mức mất cảm xúc.
Gằn từng câu từng chữ, Trình Lang vạch trần nói, "Bởi vì trong người cô chảy dòng máu của nhà họ Trang có đúng không?"
Tống Chân im lặng.
Trình Lang nhắm mắt lại, nước mắt tích tụ trong hốc mắt lại chảy ra, hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra những ngột ngạt trong l*иg ngực, Trình Lang nói: "Từ khi thử nghiệm lâm sàng của Alpha thất bại, Trang gia nắm giữ quyền lực ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III đã dần bị thay thế bởi Đồng gia, nhà họ Trang trong thế hệ đó chỉ có hai Omega cấp cao duy nhất đều bị chôn vùi trong vụ tai nạn kia."
"Sau khi Trang Khanh qua đời, Tòa án Quân sự phán quyết Đồng gia chính thức thay thế Trang gia, chuyện đầu tiên mà Đồng gia làm sau khi tiếp quản Alpha chính là nhanh chóng đuổi hết người nhà họ Trang ra khỏi cốt lõi của dự án thuốc ổn định do Trang Khanh thành lập, sau đó ngày qua ngày dần dần đá hết người nhà họ Trang ra khỏi Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III."
"Cho dù Trang Khanh lúc sinh thời thân thiết với Đồng Nhu ra sao, thì sau khi bà ấy qua đời, hành vi của Đồng Nhu quả thật là qua cầu rút ván."
"Tôi nghĩ, chỉ với chuyện này đã đủ khiến Trang gia và Đồng gia trở nên như nước với lửa."
Tống Chân rũ mắt, không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Trình Lang cười thảm, "Khi Trang Khanh vừa thành lập dự án Alpha, bà ấy đã từng chụp một bức ảnh với những nhân viên nghiên cứu cốt lõi của dự án, ảnh đã được chụp cách đây mấy mươi năm, bây giờ lên mạng tìm rất khó, nhưng nếu cần dụng tâm một chút thì vẫn có thể tìm được."
"Cô có biết không, cô trông rất giống một người trong số đó."
Hàng mi dài của Tống Chân run lên.
Trình Lang phá giải bí ẩn nói, "Cô trông rất giống một người đã qua đời trong vụ tai nạn kia, em họ của Trang Khanh, Trang Tịnh, là một Omega cấp A khác của Trang gia lúc bấy giờ."
Dứt lời.
Đêm hè yên tĩnh đến chết lặng.
Một lúc lâu sau, Tống Chân mới lên tiếng, trầm giọng nói, "Xem ra cô không chỉ nghi ngờ trong ngày một ngày hai, thông tin tra được rất chi tiết."
"Nói cô đang hỏi tôi, thì chi bằng nói cô đã chắc chắn, hỏi chỉ để xác thực thêm thì đúng hơn nhỉ?"
Dừng một chút, Tống Chân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị, dứt khoát nói, "Đúng vậy, trong người tôi chảy dòng máu của nhà họ Trang."
"Cô đoán không sai, Z dựa trên nền tảng của Alpha."
"Và đúng, là tôi không ngừng khống chế phương hướng nghiên cứu phát triển chung của thuốc thử Z, cho nên chúng ta mới có thể thuận lợi như vậy."
"Nhưng tôi không nói chuyện của mẹ tôi cho cô, cũng không phải là muốn giấu giếm cô cái gì, chỉ là chuyện năm đó không đơn giản như vậy, tôi mặc kệ cô có tin hay không, tôi không nói chỉ là vì muốn cố gắng bảo vệ cô và những người khác."
Sau một hồi im lặng, sắc mặt Tống Chân lại trở nên rất xa xăm.
"Cô rất thông minh, chúng ta cũng đều không phải kẻ ngốc, có một câu cô nói rất đúng."
"Trình Lang, cô biết không, chỉ cần tưởng tượng đến việc người kia là Đồng Hướng Lộ tôi đã thấy ghê tởm."
"Tôi sẽ không tha thứ cho cô, ngay từ lúc bắt đầu, từ lúc đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của cô là Đồng Hướng Lộ tôi đã không tha thứ cho cô."
"Nói một cách đơn giản, từ khoảnh khắc cô phải phạm sai lầm kia, cô đã không còn đường để quay đầu lại."
Tống Chân nói xong, xoay người rời đi.
Vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt không có yêu cũng chẳng có hận, nhưng sự bình tĩnh và lời nói của nàng gần như đã phá hủy Trình Lang.
Cô suy sụp hoảng loạn gọi tên Tống Chân, nhưng lần này Tống Chân không quay đầu lại mà dứt khoát bỏ đi.
Lời cần nói đã nói xong, không thể cứu vãn... Cô thật sự đã mất đi, hoàn toàn mất đi...
Trình Lang ngã ngồi tại chỗ, che mặt lại, nước mắt như vỡ đê từ kẽ ngón tay chảy ra.
Trình Lang không còn tâm trạng để quan tâm xung quanh, khóc nấc lên.
*
Tống Chân từ trong đình đi dọc theo con đường ra khỏi đó.
Ở cuối con đường nhỏ, nàng thấy Trúc Tuế và mẹ Trình đang ngồi trên ghế dài.
Cả hai người đều đứng lên.
Mẹ Trình nghe được âm thanh, hoảng hốt nói, "Con đã nói cái gì, Lang Lang làm sao vậy?"
Tống Chân không đáp, chỉ nhìn Trúc Tuế.
Dưới ánh trăng, Trúc Tuế cũng nhìn nàng, Tống Chân bỗng dưng cảm thấy rất mệt.
Đưa tay ra với Trúc Tuế, Tống Chân nhẹ giọng nói, "Nắm."
Chỉ có một chữ, nhưng ý tứ làm nũng trong đó là thật, Trúc Tuế có chút ngạc nhiên, theo bản năng cũng đưa tay ra nắm lấy tay Tống Chân.
Mặt mày Tống Chân ngốc ngốc, trông không được tốt lắm.
Trúc Tuế ngẩn người, nhẹ giọng dò hỏi, "Về nhà nha?"
Vài giây sau Tống Chân mới phản ứng, gật đầu lặp lại: "Về nhà."
Giống như một đứa bé cư xử ngoan ngoãn.
Trúc Tuế muốn dẫn Tống Chân đi, nhưng mẹ Trình lại ngăn cản, bà vừa muốn nói chuyện, Trúc Tuế đã lạnh giọng nói: "Dì à, thay vì cứ cố chấp ở đây hỏi chuyện gì đã xảy ra thì sao dì không đi xem tiến sĩ Trình thế nào đi?"
Bỏ qua sự lễ phép, giọng nói xa cách, vẻ mặt cũng trở nên trịch thượng, uy áp mười phần.
Mẹ Trình bị Trúc Tuế làm cho sững sờ, trong chốc lát không thể nói được gì, Trúc Tuế nắm tay Tống Chân đi lướt qua người bà.
Mẹ Trình hỗn loạn đứng nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng đi về hướng đình viện.
Mà Trúc Tuế nắm tay Tống Chân đi thẳng đến dưới lầu chung cư, Tống Chân dừng bước, ngửa đầu, nhìn thoáng qua tòa nhà, không muốn đi lên.
Trạng thái của nàng không bình thường, Trúc Tuế có hơi lo lắng, đang trong lúc không biết nên nói gì mới tốt thì Tống Chân đã lên tiếng.
Âm thanh rất nhỏ, mang theo cảm giác mềm mại khác thường, "Bây giờ chị không muốn về nhà."
"Trạng thái của chị không ổn, bố sẽ lo lắng." Nàng bổ sung thêm một câu.
Trúc Tuế kiến nghị, "Vậy, chúng ta đi dạo quanh tiểu khu một chút nhé?"
Nói xong thì thấy không tốt lắm, sợ lát nữa lại gặp phải Trình Lang, sửa lời nói, "Hay là đi sang công viên nhỏ bên cạnh đi dạo?"
Tống Chân gật đầu, "Sang công viên nhỏ đi."
Trúc Tuế vừa muốn dắt người đi, Tống Chân đột nhiên hỏi: "Chị có thể ôm em không?"
Ách...
Trúc Tuế từ từ dang hai tay với Tống Chân.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Chân bổ nhào vào vòng tay Trúc Tuế, vùi đầu vào ngực cô, nhìn rất rất ngoan.
Tống Chân ôm rất chặt, nhưng chỉ với sức lực của Omega thì Trúc Tuế cũng không cảm thấy khó chịu.
Một lúc lâu sau, Tống Chân đang vùi mặt vào lòng cô lên tiếng, giọng nói mềm như bông.
"Hôm nay em hỏi chuyện của mẹ chị, chị đã nói sẽ tìm thời gian nói với em."
Tống Chân ngửa đầu lên, giống như say rượu dưới ánh đèn đường, cặp mắt trong vắt kia như chứa đựng vô vàn những vì tinh tú, long lanh rực rỡ, đột nhiên nhìn gần như vậy làm Trúc Tuế ngơ ngẩn.
"Vậy bây giờ em có muốn nghe không?" Tống Chân nghiêm túc hỏi cô.
Mặt sát gần bên mặt, hơi thở lướt qua cằm Trúc Tuế, mang theo cảm giác thân mật không thể diễn tả thành lời.