Trong tòa nhà thương mại Hongding ở khu thương mại đầu tiên của thành phố Yubei, một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đứng ở quầy lễ tân, cúi đầu bấm điện thoại.
“Chú ơi.”
“Cháu đang ở dưới sảnh công ty của chú.”
“Họ không cho cháu vào.”
“Được rồi, cháu đợi chú.”
Một lúc sau, Thẩm Bắc bước ra từ thang máy đặc biệt, gót chân di chuyển và đi về phía Cố Nam.
Thỉnh thoảng, có người ở bên chào hỏi Thẩm Bắc:
“Thẩm Tổng.”
Thẩm Bắc cười đáp lại, sau đó nhìn thẳng Cố Nam.
Cố Nam đi theo Thẩm Bắc đến văn phòng của anh ấy.
“Chú, cháu nhớ chú.”
“Tốt, cháu ở lại đây đi. Chú sẽ cùng cháu đi ăn tối thịnh soạn sau.”
“Vâng.”
Cố Nam ngoan ngoãn gật đầu, đi đến giá sách phía sau Thẩm Bắc tìm một cuốn sách, nằm xuống ghế sofa một cách thoải mái.
Thẩm Bắc cúi đầu chăm chú giải quyết mọi việc, nhưng Cố Nam lại lén lút tập trung ánh mắt vào Thẩm Bắc.
Cố Nam thích anh ấy, giống như Thẩm Bắc - chú của anh ấy.
Không biết loại tình yêu này bắt đầu từ khi nào, đã rất lâu rồi, Cố Nam không thể nhớ lại.
Cha mẹ của Cố Nam bỏ đi, họ trốn tránh quyền giám hộ với anh, sau đó, người chú mười lăm tuổi của anh đã mang anh về, nuôi nấng và chăm sóc anh.
Anh đã sống với chú của mình mười ba năm, và anh biết rằng chú của mình thích đàn ông.
Anh cũng biết rằng chú anh thực sự quan tâm đến anh, nhưng vì thân phận của Cố Nam, anh là cháu trai của Thẩm Bắc, và vì mối quan hệ này, cho nên ...
Sau hôm nay? Cố Nam mười tám tuổi, và anh ấy không muốn bỏ lỡ người mình thích.
Còn người thân thì sao?
Còn chuyện lσạи ɭυâи thì sao?
Anh không quan tâm!
Nghĩ đến đây, Cố Nam không khỏi hét lên:
“Chú ...”
“Hả?”
Thẩm Bắc ngẩng đầu nhìn về phía ghế sô pha.
“Cháu buồn ngủ rồi.”
“Cháu cứ ngủ đi một lát, lát chú sẽ gọi cháu dậy.”
Cố Nam đứng dậy, bỏ sách xuống, bước đến phòng làm việc, ở phía sau văn phòng còn có một phòng làm việc khác một phòng tắm và một phòng ngủ, đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Bắc cúi đầu tiếp tục giải quyết mọi việc.
Sau mười phút, Cố Nam mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài, chạy ra phía cửa chính và khóa nó lại.
Thẩm Bắc ngước nhìn Cố Nam.
Cố Nam lại đi tới bệ cửa sổ và đột nhiên đóng rèm lại, Thẩm Bắc cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nam Nam, cháu làm cái gì vậy?”
Cố Nam không nói lời nào, chỉ từng bước đến gần Thẩm Bắc, đột nhiên, Cố Nam duỗi một tay ra ôm cổ Thẩm Bắc, kéo mạnh anh xuống.
Thẩm Bắc, người cao 1,87 mét, ngay lập tức ưỡn người và ngang ngửa với Cố Nam, người cao 1,7 mét.
Cố Nam siết chặt cằm Thẩm Bắc, dùng sức ép môi anh lên môi Thẩm Bắc.
Không đợi Thẩm Bắc đẩy ra, Cố Nam trực tiếp đưa đầu lưỡi vào trong miệng Thẩm Bắc, cuộn lên đầu lưỡi, liều lĩnh liếʍ liếʍ.
Thẩm Bắc định thần lại, đẩy Cố Nam ra:
"Nam Nam! Cháu làm sao vậy!"
"Chú ơi, cháu yêu chú."
Thẩm Bắc kinh ngạc nhìn đứa trẻ được mình nuôi dưỡng từ nhỏ và nói.
“Nhưng ta là chú của cháu!”
Anh vươn tay, cởϊ áσ choàng tắm, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt Thẩm Bắc.
“Chú, chú không thực sự muốn chiếm hữu cháu sao?”
“Chú !”
Thẩm Bắc nheo mắt chỉ vào Quý Nam:
“Cháu mặc quần áo vào cho chú.”
“Không! Chú, cháu yêu chú! Đừng gϊếŧ chết tình yêu của chúng ta vì tình cảm gia đình, cháu biết chú cũng thích cháu, nếu không tại sao chú cố gắng tránh nhìn cháu mỗi khi ở bên cháu? "
" Không, Nam Nam, chúng ta khác nhau, chúng ta không thể bên nhau. "
“Chú định mệnh không có con trong đời, cháu cũng vậy, nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta lại không được ở bên nhau?”
“Cái gì?”
“Hehe…Chú chẳng nhẽ lại không hiểu cháu sao, cháu không thích phụ nữ.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, chú chính là người cháu luôn luôn để tâm tới, cháu luôn muốn được chú đến gần và chiếm hữu lấy thân thể này của cháu. Vậy nên chú chấp nhận cháu có được không?”
"Chú ..."
"Cháu có biết hậu quả của việc dụ dỗ cháu không?"
"Vâng, châu biết nhưng châu chỉ muốn được chú thao đến phát khóc. ”
Thẩm Bắc ngừng nói, bước tới và tát Cố Nam một cách tàn nhẫn, ôm lấy cậu một cách quyết liệt, sau đó áp lên môi Cố Nam và hôn anh say đắm.
Trong miệng, hàm răng bị Thẩm Bắc liếʍ từ trong ra ngoài, sự chủ động của Thẩm Bắc khiến Cố Nam không nhịn được rên lên một tiếng.
"ưm ... ư ..."
Thẩm Bắc nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Cố Nam và rút khỏi môi Cố Nam, để Cố Nam hít một hơi.
“Đồ ngốc, thở bằng mũi đi.”
Thẩm Bắc cắn nhẹ vào môi Cố Nam Nam, Cố Nam từ lâu đã mất hồn trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nụ hôn vừa rồi, anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ thành công.
Trong ánh sáng mờ mịt, Cố Nam dường như nghe thấy giọng nói của Thẩm Bắc, nhưng anh không nghe rõ, chỉ nhìn đôi môi mà anh khao khát bấy lâu trước mặt, không khỏi vui sướиɠ lên.
Thẩm Bắc sững sờ một lúc vì hành động của Cố Nam, thấy Cố Nam trong tay nhìn mình mơ hồ và ám ảnh, Thẩm Bắc không khỏi rủa thầm trong lòng.
“Con đĩ nhỏ thô lỗ này!”
Thẩm Bắc há mồm ngậm môi Cố Nam không chút do dự, nhẹ nhàng liếʍ láp, dùng chiếc lưỡi non nớt của mình đưa đẩy vào trong khoang miệng của Cố Nam, như thể đang thăm dò thông thường, cậu liếʍ qua lại giữa môi và răng cửa của Cố Nam một cách thuần thục.