Niếp Ngân nghe vậy, ánh mắt đột nhiên rơi trên người Lãnh Tang Thanh, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm.
‘Aiiii … Anh đừng có nhìn em như thế, nhìn đến em toàn thân nổi da gà rồi nè!’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt nhìn hắn.
‘Anh suýt nữa thì quên, em đã thấy hết tất cả, nói, đem mọi chuyện kể lại từ đầu cho anh nghe!’ Thân hình cao lớn của Niếp Ngân cúi xuống, trên mặt hiện ra nét cười.
Lãnh Tang Thanh liếc hắn, ‘Niếp Ngân, anh thật không có nhân tính. Em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi!’
‘Đừng có hòng. Nếu không đem mọi chuyện nói rõ ràng, anh không cho em nghỉ ngơi!’ Niếp Ngân bá đạo ra lệnh.
‘Trời ạ …’
Trong phòng truyền ra tiếng than ai oán của Lãnh Tang Thanh…
***
‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’
Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương đuổi kịp Mặc Di Nhiễm Dung, hắn phát hiện mặt Mặc Di Nhiễm Dung đã đầy nước mắt.
‘Nhiễm Dung, em sao vậy? Có phải vết thương đau lắm không?’ Hắn đau lòng nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu liên tục nhưng nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Hoàng Phủ Ngạn Thương sắp đau lòng đến không thở nổi nhưng thấy hai người đứng ngay giữa đường, quả thật là tiêu điểm của mọi người cho nên ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên, ‘Nhiễm Dung, chúng ta lên xe rồi nói!’
Trong chiếc xe sang trọng điều hòa thật mát mẻ, Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung đang ngồi ở ghế lái phụ, sau đó nhẹ nắm lấy tay cô …
‘Nhiễm Dung, nhìn anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp màu tím vẫn còn vương dấu lên. Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn nhìn cô, mang theo vẻ đau lòng …
‘Nhiễm Dung, khoảng thời gian này chúng ta trải qua không tốt sao? Em ở bên cạnh anh … không vui sao?’
Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lời của hắn làm cô có chút lúng túng, ‘Hoàng Phủ tiên sinh … tôi … anh đối xử với tôi rất tốt …’
‘Nếu đã như vậy, vì sao còn giấu anh nhiều việc? Vì sao không nói tiếng nào đã tự ý đi tìm Niếp Ngân? Theo như anh biết, em với hắn chỉ là..... vừa quen biết thôi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nói.
“Không... không phải như vậy....” Mặc Di Nhiễm Dung như có gì muốn nói lại thôi, trong đôi mắt màu tím xẹt qua một tia hoang mang bất định.
“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi trầm xuống, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn về Niếp Ngân, trong lòng hắn không giấu được chua xót.
Mặc Di Nhiễm Dung trầm mặc rất lâu sau cùng mới lấy hết dũng khí nói với Hoàng Phủ Ngạn Thương: “Niếp Ngân.... là tình yêu của tôi.”
Một câu nói – như một quả bom khiến trái tim Hoàng Phủ Ngạn Thương vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hắn thở gấp....
“Nhiễm Dung, em nói sao? Niếp Ngân là tình yêu của em?”
Vậy hắn là gì đây?
“Đúng vậy, anh có còn nhớ tôi từng kể với anh về quẻ bói lúc ở Hồng Kông, quẻ bói về tình yêu của tôi, người đó chính là Niếp Ngân, khi tôi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, tôi đã biết chính là người đó....” Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nghẹn ngào, đôi tay nhỏ bé không ngừng run rẩy.
“Không, không thể nào! Nhiễm Dung....” Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy tim mình như bị ai hung hăng bóp chặt, hắn kéo cô vào lòng, thái độ cứng rắn: “Hắn không phải là tình yêu của em, em.... chỉ có thể là của anh!”
“Hoàng Phủ tiên sinh.... Đừng như vậy....” Mặc Di Nhiễm Dung mắt lệ mông lung, “Tôi vốn chỉ nghi ngờ thôi, nhưng khi tôi chiêm bốc lần nữa thì mới phát hiện, người đó đúng là Niếp Ngân, mà chính vì như vậy cho nên anh ấy mới gặp nguy hiểm!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhiễm Dung, đây rốt cuộc là chuyện gì? Anh thật sự không tin cái gì là tượng gốm gϊếŧ người!”
Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn vẫn cố chấp như vậy, cô hít một hơi thật sâu “Vậy được, anh xem vết thương của tôi thì sẽ biết!”
Nói dứt lời tay cô đặt nơi cổ áo, sau đó có chút ngượng ngùng kéo lệch xuống đến vai.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn xuống, ngay lúc đó liền bị chấn động.
“Đây....”
Mắt hắn trợn to như không tin nổi bởi vì vết thương vốn chảy máu đầm đìa nơi vai bây giờ đã biến mất, không còn một dấu tích gì, bờ vai vẫn mượt mà như ngọc.
“Bây giờ anh tin chưa?”
Mặc Di Nhiễm Dung chỉnh lại váy áo xong, điềm đạm nói: “Đúng như Lãnh tiểu thư đã nói, tượng gốm đó gϊếŧ người!”
“Vì sao Giáng Đầu Sư đó muốn hại Niếp Ngân?” Hoàng Phủ Ngạn Thương không hiểu.
Mặc Di Nhiễm Dung vùi mình vào trong ghế xe, giọng rầu rĩ mang theo chút tự trách: “Thực ra là khi tôi phá xong tuyệt Giáng của Giáng Đầu Sư chủ mưu, cũng đã nghĩ qua người đó nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, tin chắc rằng tên Giáng Đầu Sư đó cũng tinh thông thuật chiêm bốc cho nên đương nhiên có thể chiêm bốc ra được tầm quan trọng của Niếp Ngân đối với tôi, cho nên mới sử dụng Giáng Đầu Thuật để hại anh ấy, mục đích chính là muốn đả kích lòng tin của tôi...”
“Cho nên, em thà chính mình bị thương chứ không để Niếp Ngân chịu tổn hại?”
Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương đau đến co rút lại, nỗi đau như lan tràn khắp cả thân thể.
“Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn anh ấy chết!” Mặc Di Nhiễm Dung nói rất kiên quyết, “Anh không biết đấy thôi, Giáng Đầu Thuật mà người ấy sử dụng quá âm độc, nếu như hôm nay người bị thương là Niếp Ngân, anh ấy nhất định sẽ mất mạng, đây là vết thương do Giáng Đầu Thuật gây ra, một khi trúng phải, ngay cả tôi cũng không có cách nào chữa khỏi!”
“Vậy còn em thì sao? Chẳng lẽ em không sợ chết sao?” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa đau lòng vừa bực dọc.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, “Tôi thì khác, tôi là Giáng Đầu Thuật, loại tổn thương này đối với tôi mà nói không đáng là gì!”
“Nhiễm Dung....” Hắn đưa tay nâng cằm cô lên.... “Chẳng lẽ em không biết nhìn thấy em bị thương như vậy, thậm chí là nhìn em vì một người đàn ông khác mà rơi lệ, lòng anh đau biết mấy....”
Ngón tay thô ráp của hắn nhè nhẹ vuốt ve mặt cô, trong mắt là vô hạn đau lòng...
“Hoàng Phủ tiên sinh... thực ra anh không cần đối xử tốt với tôi như thế....” Tim của Mặc Di Nhiễm Dung vì vẻ đau lòng trong mắt hắn mà thắt lại, trong lòng cô cũng rất khó chịu, đôi tay vô ý thức xoắn lại với nhau.
“Vì sao không muốn anh đối xử tốt với em?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương dựa sát vào cô, mạnh mẽ nói: “Anh yêu em, cho nên em phải là của anh!”
Mặc Di Nhiễm Dung ngạc nhiên kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì đôi môi đã bị Hoàng Phủ Ngạn Thương chiếm lấy, thân thể yêu kiều cũng bị hắn ôm chặt trong vòng tay....
“Nhiễm Dung, em nhớ lấy, em chỉ có thể là của anh, anh sẽ không nhường em cho Niếp Ngân...”