Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 154: Kịch giả, tình thật: lấy mật mã (1)

Liên Kiều vừa nghe thấy vậy, đôi mắt tím sáng rực lên, cô vội vàng khoa chân múa tay nói:

"Ha ha, tôi chỉ biết truy ảnh chính là đồ vật quan trọng, thì ra cái vật kia thực sự có thể uy hϊếp Hoàng Phủ Ngạn Tước!"

Mặc Di Nhiễm Dung quả thực rất hứng thú khi nghe thấy tên này, cô tò mò nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi: "Truy ảnh? Truy ảnh là cái gì, tên này nghe rất êm tai!"

"Ai —— "

Thế nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương lại thở dài một hơi, "Truy ảnh —— đâu chỉ là tên dễ nghe, nó chính là một thanh phi đao thế gian hiếm có!"

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng gật đầu một cái, quả nhiên, cũng chỉ có tuyệt đỉnh phi đao mới xứng đáng có tên đẹp như vậy.

Mà khuôn mặt Liên Kiều thì vô cùng không hiểu mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, "Nhắc tới truy ảnh anh thở dài làm cái gì?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương liếc Liên Kiều một cái, lại chuyển ánh mắt dừng trên người Mặc Di Nhiễm Dung, thâm tình không hề che dấu nhẹ giọng nói: "Tôi thở dài là bởi vì —— thì ra chỉ một thanh phi đao mà lại có thể hấp dẫn lực chú ý của Nhiễm Dung!"

Ngụ ý thực rõ ràng, một câu nói khiến người nghe dễ dàng hiểu được, mà ngay cả người không hề bận tâm như Mặc Di cũng nghe ra ý tứ trong lời hắn, nhưng mà —— Liên Kiều lộ vẻ mơ hồ như cũ. (Min: Bó tay chị!)

Thấy tình hình như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Thương ầm thầm toát mồ hôi hột thay anh cả nhà mình, Mặc Di Nhiễm Dung còn có cách thong suốt, nhưng mà Liên Kiều cô gái này có phải đối với tình yêu quá mức trì độn hay không, con đường tương lai của anh cả chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Liên Kiều thấy hắn nhìn mình chằm chằm nhìn không ngừng, cả người không được tự nhiên, cô giơ tay lắc lắc trước mắt hắn, hét lên:

"Này, khám nghiệm thi thể người chết, anh nhìn cái gì hả, tiếp tục nói đi!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương bất đắc trợn trắng mắt, điều chỉnh cảm xúc một chút, tiếp tục nói:

"Từ nhỏ anh cả đã nhận huấn luyện đặc biệt từ tổ chức, thân thủ không nói đến, sở trường lớn nhất đó là công phu phi đao, bởi vậy, anh ấy cực yêu thích sưu tầm những thanh đao nổi tiếng, mà thanh truy ảnh kia là thanh đao tốt nhất trong kho của anh cả, không chỉ dùng nguyên liệu cứng rắn nhất luyện thành, mà ngay cả những viên đá quý được khảm trên thân nó cũng là báu vật hiếm có rồi."

"Này chuyện đó Anh Anh đã nói với tôi rồi!" Liên Kiều khoát tay nói: "Chính là làm sao tôi có thể dùng thanh đao kia để bắt anh ta trở về?"

"Dễ làm!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương lười biếng vươn vai: "Cô chỉ cần để anh cả biết thanh đao đó hiện tại đang nằm trong tay cô, anh ấy sẽ lập tức trở về!"

"A? Như vậy có thể được?" Liên Kiều mở mắt thật to.

"Đương nhiên!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương bày ra vẻ mặt giải thích, "Thanh đao kia vô cùng cứng rắn, không gì địch nổi, anh cả luôn coi nó là bảo vật, nhưng khi cô nói cho anh ấy biết nó đang trong tay cô, điều ấy có nghĩa là cô đã thuận lợi vào phòng vũ khí, điều này sẽ khoogn làm anh ấy lo sao?"

Sau khi nghe xong, Liên Kiều hoan hô một tiếng, bàn tay bé nhỏ vỗ vai hắn, hưng phấn nói: "Khám nghiệm thi thể, anh thực sự là thiên tài!"

Nhìn cô cao hứng bừng bừng, Hoàng Phủ Ngạn Thương thình lình dội cho cô một gáo nước lạnh ——

"Mấu chốt là phòng vũ khí kia —— cô có biết mật mã sao?"

Liên Kiều hơi giật mình, lập tức không cho là đúng nói: "Chỉ là một dãy mật mã đơn giản thôi mà, có cái gì khó!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương bị tự tin của cô đánh ngã, hắn ổn định tâm trạng giải thích với cô lần thứ hai: "Chỗ đó cũng không sử dụng mật mã dạng phổ thông, mà yêu cầu xác nhận dấu vân tay! Không có dấu vân tay của anh cả, cho dù cô có biết phá giải mật mã cũng không dùng được!"

"A?" Sau khi nghe thấy vậy Liên Kiều lập tức nhụt chí, cô ngã vật ra ghế salon, vẻ mặt uể oải ——

"Vậy làm sao bây giờ?"

Cô dựa vào giác quan thứ sáu để giải mật mã thì có thể, nhưng mật mã lại là dấu vân tay thì cô biết phá như thế nào đây?

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn khuôn mặt đau khổ của Liên Kiều, an ủi: "Thôi đi, em gái, chị nghĩ không được chủ nhân của nó đồng ý mà tự nhiên ra vào thật không có đạo đức, cùng với những tên trộm kia đâu có khác nhau, em nên nghĩ biện pháp khác đi!"

"Còn có cách nào nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước người này chính là một tên bại hoại!"

Liên Kiều bực tức, "Chỉ là một phòng vũ khí mà thôi, làm gì mà nghiêm ngặt giống như thiên lao không bằng vậy, ai —— "

"Không có cách nào, vũ khí trong phòng đó đều là những vũ khí tối tân nhất trong ngành, về phần lấy truy ảnh của anh cả, anh ấy đã hao phí hết tâm tư, nếu muốn thông qua mật mã ở trong phòng đó thì đúng là khổ hình, trừ phi có Hoàng Phủ Ngạn Tước thứ hai!" Hoàng Phủ Ngạn Thương thoải mái nói.

Hắn chính là đang nghĩ cách thay cô, cô không làm được thì cũng không thể oán hắn

Nhưng mà, khi hắn vừa nói xong, Liên Kiều giống như bắt được linh cảm bật dậy, bắt lấy cánh tay của hắn ——

"Ôi chao, nói anh là thiên tài đúng là không sai, không tồi, nếu như có thể biến ra một tên Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa thì không vấn đề gì rồi!"

"Hả? —— "

Lúc này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Thương trợn mắt, hắn sợ là mình nghe lầm, vì thế liền xoa xoa lỗ tai: "Cái gì cái gì? Cô muốn tạo ra một Hoàng Phủ Ngạn Tước khác? Này, đây chỉ là lời nó vô căn cứ mà thôi!"

Liên Kiều trừng hắn một cái nói: "Này, Cái gì anh cũng không biết mà bảo tôi nói bừa, làm sao anh biết tôi không làm được?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương há hốc mồm, chỉ chỉ cô ——

"Cô, không phải cô nói thật chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ bản thân mình là Nữ Oa sao?"

"Cái gì mà ếch cái với ếch đực, ếch đều dài hơn ban đầu sao!"

Liên Kiều quả nhiên lại hiểu lầm ý tứ của hắn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, "Tôi đây, thực sự không làm được, nhưng chị ấy thì có thể!"

Nói xong, cô còn bày ra tư thái "Long trọng hoan nghênh" , giơ hai tay nhỏ bé hướng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

Hoàng Phủ Ngạn Thương bị câu nói của cô dọa sợ!

Cái gì? Người phụ nữ ở cùng hắn lâu như vậy này làm sao có thể —— giống người cứu thế chế tạo ra người?

Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn về phía Liên Kiều, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc ——

Nhẹ nhàng kéo cô gái đang nhảy nhót kia xuống ghế, ngữ điệu giọng nói mang phần trách mắng: "Em gái, em đang nói gì đấy? Làm sao chị có thể biến ra một Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa đây?"

Cô cũng không khó để nhận thấy vẻ kinh hoảng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, thực ra không chỉ mình hắn khϊếp sợ, mà ngay cả cô cũng bị nha đầu kia làm phát hoảng.

Nha đầu này —— đang nói gì đây?