Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 57: Niên quan (hạ)

C57. Niên quan (hạ)

2021.12.18 ~ 2022.03.19

Hiên Viên công chúa lui tới Tử Vân kết thân vô cùng có khả năng liên quan đến việc Hiên Viên hoàng triều cho thấy thái độ đối với người kế thừa ngôi vị Tử Vân hoàng đế. Làm công chúa của thiên hạ đệ nhất cường quốc, Hiên Viên Ánh Điệp lựa chọn vị hoàng tử nào làm phò mã cũng liền đại biểu cho Hiên Viên hoàng triều xem trọng vị hoàng tử này.

Hôn sự này mang danh là gắn kết quan hệ bang giao giữa hai nước nhưng trên thực tế sẽ nhấc lên ảnh hưởng cực lớn đối với việc thay đổi hoàng quyền tương lai ở Tử Vân. Cũng chính vì như thế, ngày đầu tiên Hiên Viên công chúa tiến vào Tử Vân cũng đã không biết có bao nhiêu đôi mắt đang chăm chú nhất cử nhất động của nàng.

Căn cứ vào vị công chúa này từ ban đầu cùng vài vị hoàng tử tiếp xúc, các vị lão đại thần tai thính mắt tinh, tự cho là cực có tuệ nhãn đã tiến hành phân tích và đưa ra kết luận rằng khả năng Hiên Viên công chúa chọn Nhị điện hạ cơ hồ có thể nói là nắm chắc.

Nếu không vì sao công chúa không cùng vị điện hạ nào khác nói nhiều mấy câu lại cứ cùng Nhị điện hạ liêu mãi không hết chuyện? Sau lưng khẳng định là Hiên Viên hoàng triều bày mưu đặt kế, thể hiện bọn họ có ý duy trì Nhị hoàng tử.

Đến lúc đó, chỉ cần chờ Hiên Viên công chúa chọn Nhị điện hạ làm phò mã, bọn họ này một đám người nhàn rỗi không có việc gì liền ngồi xem hai đại thế lực Lưu gia cùng Lâm gia đánh nhau đi. Đừng nhìn mấy năm nay quan hệ hai nhà khá tốt, thật tới lúc xé rách mặt thì chuyện gì xảy ra cũng nói không chừng đâu. Nhân tâm chung quy không phải sẽ thiên vị sao? Ai lại không hướng về ngoại tôn của chính mình? Trước nay ra vẻ hòa thuận chẳng qua chỉ vì Nhị điện hạ tuổi vẫn còn nhỏ đi?

Đối với mấy vị đại nhân từng người phỏng đoán hoặc mắt lạnh bàng quan (1), làm đương sự Vệ Cẩm Dương lại một mực không biết, mắt điếc tai ngơ, nhật tử bình thường nên trải qua như thế nào thì vẫn tiếp tục trải qua như thế. Người khác muốn nói cái gì thì cứ để cho bọn họ nói, dù sao Vệ Cẩm Dương hắn không thẹn với lương tâm, không sợ khảo nghiệm. Loại lời đồn vô căn cứ kiểu này thì mặc kệ nó theo gió bay đi.

Nhị hoàng tử điện hạ hắn ăn ngon ngủ ngon còn có thể chơi... nên làm gì thì làm.

Liền trong lúc mọi thuyết xôn xao, từng người mang ý xấu, trải qua suốt mười ngày suy tính, Hiên Viên Ánh Điệp rốt cuộc làm ra lựa chọn, nhưng người nàng chọn lại không có liên quan gì đến quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, trưởng tử của Vân Tương Vương, Vệ Minh Ngọc.

Lựa chọn này tức khắc làm các vị đại thần đang chờ xem diễn trợn mắt há mồm một phen, đồng thời cũng kiên định tỏ vẻ Hiên Hiên hoàng triều đối với hoàng quyền tương lai của Tử Vân không có ý đồ can thiệp, tiếp tục giữ lập trường trung lập.

Nghe được kết quả này, Vệ Cẩm Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự đáy lòng cảm thấy may mắn, may mắn bởi vì quan hệ giữa hắn và Vệ Cẩm Hoa sẽ không bởi vì bất luận người nào mà thay đổi. May mắn xong rồi, hắn lại không khỏi thoáng có chút cảm khái, nguyên bản đại tẩu lại biến thành tiểu hoàng thẩm, không biết một đời này nhân duyên của đại ca nhà hắn sẽ ở phương nào đây? Vệ Cẩm Dương bắt đầu hoang mang tự hỏi.

Kiếp trước, hình tượng của Vệ Cẩm Hoa trong ấn tượng của hắn luôn luôn là cấm dục mà ôn hòa nội liễm, chưa từng truyền ra bất cứ tiếng xấu phong lưu gì, tẩu tử mà hắn biết cũng chỉ có duy nhất một vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, có trời mới biết y sẽ thích dạng nữ nhân nào.

Bởi vì đây là cuộc liên hôn củng cố bang giao hai nước, sau khi đưa ra lựa chọn, Hiên Viên Ánh Điệp liền cùng Vệ Minh Ngọc bay nhanh tổ chức hôn lễ. Đôi tân lang tân nương nhìn qua đều cùng thế vô tranh, lại thêm đăng đối xứng đôi, có lẽ cũng xem như ân ái đi. Nghe nói cho dù là bị thánh chỉ bắt phải liên hôn nhưng Lưu Linh Tê cũng rất vừa ý vị tức phụ tuy là công chúa nhưng vừa biết ăn nói lại không hề có nửa điểm cao ngạo này.

Hết thảy giống như lại bước lên một quỹ đạo hoàn toàn cùng kiếp trước bất đồng. Ở giữa bầu không khí rực rỡ như vậy, Vệ Cẩm Dương trong lòng tràn ngập mới lạ cùng vui mừng, chỉ cảm thấy lúc này đây bản thân đã thật sự trọng sinh một lần.

Đối với trạng thái trước mắt, Vệ Cẩm Dương cơ bản xem như vừa lòng, chỉ là có vài người lại không vừa ý.

"Một đám dung chi tục phấn này có điểm nào xứng đôi tiểu hoàng thúc của ta? Tiểu hoàng thúc tổ mẫu cũng loạn tuyển quá rồi? Nữ tử như vậy cũng dám lấy bức họa đưa tới cho tiểu hoàng thúc chọn sao? Phi." Đứng ở hậu hoa viên của Vân Tương Vương phủ, tùy tay cầm lấy mấy bức họa lật xem, Vệ Cẩm Trình bắt đầu soi mói khinh bỉ.

Sau khi Vệ Minh Châu xuất giá, Vệ Minh Ngọc cũng thành thân, tiểu di kiêm tiểu hoàng thúc tổ mẫu không khỏi bắt đầu nhọc lòng hôn sự của ấu tử. Nàng lập tức từ phủ của các vị đại thần tìm đến không ít bức họa của mấy vị thiên kim tiểu thư, ngóng trông có thể cũng nhanh chóng giải quyết hôn sự của Vệ Minh Lãng. Thế nhưng mấy bức họa này còn chưa kịp tới tay Vệ Minh Lãng đã trước tiên bị Vệ Cẩm Trình chộp tới bắt bẻ.

"Ngươi đủ rồi a, ta cảm thấy mấy vị cô nương này ở Tử Vân cũng xem như vô cùng xinh đẹp. Ngươi có thể không đem từng người các nàng đi so sánh với đại hoàng thúc thẩm được không?" Tùy tay cầm lấy một bức họa, Vệ Cẩm Dương quét mắt một chút, cảm thấy dung mạo này vẫn khá tốt.

Nếu mỗi vị nữ tử trong thiên hạ này đều phải lấy Hiên Viên Ánh Điệp ra làm tiêu chuẩn so sánh, kia chẳng phải trên đời này liền không còn ai đẹp? Ngay cả được xem như Tử Vân đệ nhất mỹ nhân Vệ Minh Châu nếu đem so với người ta thì cũng vẫn là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa a.

"Đó là bởi vị phẩm vị của ngươi quá thấp kém có được không? Nữ nhân như vậy trong mắt ngươi cũng có thể gọi là đẹp? Ta phi! Ta đảo muốn nhìn ngươi sau này sẽ rước cái dạng nữ tử như thế nào về nhà." Vệ Cẩm Trình nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, thật sự khinh bỉ phẩm vị của hắn.

Bởi vì Thần Quý phi mất sớm, dẫn tới lão Thất lão Bát vốn bị Kính Hòa Đế dùng làm yểm hộ cho nhi tử cùng nữ nhân mà ông ta yêu nhất liền không cần ra đời. Trong số những hoàng tử còn lại, ngoại trừ Vệ Cẩm Hoa cùng tiểu Lục, người cùng Vệ Cẩm Dương có quan hệ tốt nhất xem như chỉ còn lại tên tiểu tử vẫn luôn được sủng ái còn thích cùng hắn đấu võ mồm Vệ Cẩm Trình.

"Ta về sau sẽ thú dạng nữ nhân như thế nào ta không rõ ràng lắm", đó là bởi vì đại ca đã hứa hẹn sẽ thay hắn an bày, cho nên Vệ Cẩm Dương cười đến ý vị thâm trường mà nhìn tên ngốc trước mặt, "Ta chỉ biết về sau nhất định sẽ không có nữ tử cùng ngươi thành thân."

"Ngươi có ý gì a?" Vệ Cẩm Trình không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Vệ Cẩm Dương trừu cái gì phong.

"Bởi vì... ngươi tự luyến", Kính Hòa Đế cố tình tác hợp ngươi cùng Hiên Viên Ánh Điệp, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngươi cũng chướng mắt thì còn có thể coi trọng vị cô nương nào? Tuy rằng biết Vệ Cẩm Trình thích nam nhân nhưng nếu hắn hiện tại chính mình còn chưa phát giác thì Vệ Cẩm Dương cũng không nghĩ vạch trần, chỉ có thể tiếp tục cao thâm khó đoán, "Không chỉ có tự luyến, ngươi còn luyến thúc, đây là bệnh nhất định phải trị."

Vệ Cẩm Trình: "..."

Đem Vệ Cẩm Trình nói đến á khẩu không thể trả lời được, Vệ Cẩm Dương thần thanh khí sảng về Chiêu Dương Điện, nhưng còn chưa đi đến hậu hoa viên liền nhìn thấy Thái tử điện hạ đang đứng đợi hắn, khí tràng tựa hồ thập phần âm trầm.

Vệ Cẩm Dương còn không kịp hướng y chào hỏi, Vệ Cẩm Hoa liền lập tức đi tới, trảo một cái đã bắt được cổ tay của hắn, ngữ khí lạnh lẽo, "Vệ Cẩm Dương, đệ cùng ta lại đây."

Bị bao phủ bởi khí tràng u ám của đại ca nhà mình, Vệ Cẩm Dương nguyên bản tâm tình còn vui vẻ đến ngâm nga tiểu khúc lập tức tan thành mây khói. Hắn không hiểu ra sao bị Vệ Cẩm Hoa kéo vào nội điện, yên lặng nhìn y vẫy lui toàn bộ cung nhân.

"Đại ca, làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương khó hiểu nghiêng đầu, nhìn người trước mặt cảm xúc rõ ràng đang vô cùng không tốt.

"Đệ nói xem, ta làm sao vậy?" Nhìn người này dáng vẻ còn mơ hồ không rõ, Vệ Cẩm Hoa không chỉ không có nửa điểm thư thái, ngược lại cảm thấy bên trong l*иg ngực lửa giận càng cao, dùng ánh mắt lãnh lệ nhìn hắn, cười lạnh hỏi lại.

Ta làm sao có thể biết? Lão tử lại không phải con giun trong bụng ngươi, làm sao biết được ngươi này không hề có nửa điểm dấu hiệu liền bão nổi là chuyện thế nào? Vệ Cẩm Dương dưới đáy lòng yên lặng phun tào.

"Đệ không biết a." Vệ Cẩm Dương ánh mắt thanh triệt nhìn y, thành thật đáp lời.

Nếu không phải chính hắn tự tay nghiệm chứng cái thứ kia của Vệ Cẩm Hoa, hắn cơ hồ phải cho rằng đại ca nhà mình kỳ thật là một tiểu muội tử gần nhất bị đại di mụ ghé thăm. Tên này mấy ngày gần đây tâm tình lên xuống cũng quá thất thường, hoàn toàn không hiểu nổi?

"Ngươi không biết, ngươi không biết? A?" Vệ Cẩm Hoa nghe được hắn trả lời lại là giận cực phản cười (2), đột nhiên đem trên tay một quyển sổ ghi chép hung hăng nện trên mặt đất, "Vậy ngươi nói cho ta, đây là cái gì? Là cái gì hả?"

Vệ Cẩm Dương thấy y nổi giận, tức khắc sợ hãi nhảy dựng, lúc này mới chú ý tới nguyên lai Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn cầm đồ vật trên tay. Bị Thái tử gia lửa giận ngút trời dọa đến mức hoảng hốt không dám lại giương mắt nhìn y, Vệ Cẩm Dương theo tiếng quát nhìn đến quyển sổ bị ném trên mặt đất.

Ai, từ từ! Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy quyển sổ này có điểm quen mắt, tĩnh hạ tâm tới xem mới phát hiện quyển sổ này chính là lúc trước hắn cùng Lâm đại hồ ly báo danh đi biên quan đã thấy Vương doanh trưởng dùng để ghi chép lý lịch của bọn hắn.

Nguyên lai, đại ca nhà mình bởi vì cái này mà tức giận a, Vệ Cẩm Dương bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này hắn mới phát hiện ra, sau khi báo danh xong hắn căn bản đã quên mất phải cùng người thân nói một tiếng, mắt thấy thời điểm khởi hành đi biên cương liền phải tới gần, chính hắn còn chưa kịp thông tri ai, liền bị đại ca trực tiếp bắt tại trận. Cẩn thận nghĩ đến, bản thân hắn quả thật đuối lý.

"Đại ca, chuyện đó... chẳng phải là đệ không cẩn thận liền đã quên mất sao?" Trong lòng biết rõ bản thân làm không đúng, Vệ Cẩm Dương đành phải căng da đầu, chịu đựng vô cùng vô tận áp lực mà biểu hiện ra một mạt tươi cười cúng đờ đến không thể cứng đờ hơn, ý đồ da mặt dày pha trò để đem sự tình lần này lừa dối qua đi.

Nương! Đại ca nhà mình kia... nổi giận lên thật là đáng sợ a! Khí tràng cường đại bậc này, tiểu tướng quân ta đây cùng y so sánh với quả thực chính là nhược kê.

Rõ ràng là ban ngày, chung quanh lại an tĩnh một cách quỷ dị đến cực hạn. Bị khí tràng cường đại áp bách, Vệ Cẩm Dương cho dù nỗ lực khiến cho ngoài mặt nhìn qua bình tĩnh cỡ nào thì cũng che giấu không được sâu trong nội tâm hắn đang vô cùng bất an cùng sợ hãi.

Nhìn thiếu niên trước mắt bị y bức cho quẫn bách dị thường, yên lặng một lát sau, Vệ Cẩm Hoa cưỡng bách chính mình đem lửa giận áp xuống, nỗ lực khiến cho bản thân thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, mới chậm rãi mở miệng, "Đi biên quan, chuyện lớn như vậy, đệ có nghĩ tới muốn cùng ta thương lượng không?"

"Nghĩ tới a, này không phải bởi vì đệ trí nhớ không tốt nên đã quên mất sao." Giằng co lâu như vậy, Vệ Cẩm Hoa cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, Vệ Cẩm Dương liền tranh thủ cười gượng đáp lời để đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị vừa rồi.

"Cái ngươi nói đến là "thông tri", không gọi "thương lượng"." Nhìn Vệ Cẩm Dương thái độ có lệ như vậy, lửa giận nguyên bản thật vất vả cưỡng chế áp xuống lại lập tức vọt thẳng lên đầu, gân xanh cũng bạo khởi, "Ngươi căn bản là liền suy nghĩ cũng không nghĩ tới muốn cùng ta thương lượng."

Bị đại ca nhà mình bất thình lình trút cơn giận giữ vừa la vừa mắng, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, cả người đều ngốc. Hắn hoàn toàn không hiểu Vệ Cẩm Hoa vì cái gì sẽ phản ứng lớn như vậy, càng không biết phải trả lời như thế nào.

Thẳng thắn mà nói, trước nay hắn thật sự đều không nghĩ tới phải đem loại việc nhỏ như đi biên quan đến thương lượng cùng người chí thân như Vệ Cẩm Hoa hay thậm chí là mẫu hậu. Trong suy nghĩ của hắn, loại sự tình này không phải đến lúc đó nói một tiếng là xong sao? Hắn sống hai đời, đã hoàn toàn có đủ tư cách đối với nhân sinh của chính mình làm ra lựa chọn, không đúng sao?

Hơn nữa, Vệ Cẩm Hoa biết rõ lý tưởng của hắn là phải làm đại tướng quân, còn vẫn luôn tỏ vẻ duy trì hắn a. Trong thiên hạ có người nào mà không cần ra chiến trường kiến công lập nghiệp lại có thể lên làm tướng quân đâu? Hết thảy chuyện này không phải đều nằm trong dự kiến hay sao? Là ca ca vẫn luôn nhìn hắn lớn lên, y không phải hẳn là đã sớm biết rồi sẽ có ngày này hay sao?

Lại một trận trầm mặc kéo dài, Vệ Cẩm Dương là không biết nên trả lời thế nào, còn Vệ Cẩm Hoa là khí tràng đã đông lạnh tới cực điểm.

"Vệ Cẩm Dương, đệ đến tột cùng đem ta trở thành cái gì?" Yên lặng thật lâu sau, Vệ Cẩm Hoa nhìn thiếu niên trước mắt vẫn chỉ đứng im không lên tiếng, chỉ có thể cười khổ một trận, dùng một loại ngữ khí tràn ngập bi ai mà lần nữa đặt câu hỏi.

Vệ Cẩm Dương không rõ vì cái gì Vệ Cẩm Hoa lại dùng loại ngữ khí như vậy để hỏi hắn vấn đề này. Rõ ràng trong mắt hắn chỉ là một việc nhỏ không đáng kể lại vì cớ gì khiến đại ca nhà hắn trở nên bi ai đâu? Chẳng lẽ hắn thật sự làm sai rồi sao? Chẳng lẽ việc này tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến nỗi Thái tử điện hạ cũng phải thương tâm sao? Vệ Cẩm Dương cảm thấy trong lòng theo câu nói này mà không dễ chịu.

"Đệ đương nhiên là đem đại ca trở thành ca ca." Vệ Cẩm Dương không chút do dự trả lơi. Nếu không phải xem ngươi là ca ca của ta, lão tử lại có thể vẫn luôn đứng chỗ này nghe ngươi giáo huấn sao? Ta cũng không ăn no rửng mỡ a.

Nếu là đổi thành đời trước, ngươi vô duyên vô cớ liền vì một chút việc nhỏ mà đem ta răng dạy lâu như vậy, lão tử căn bản liền một chút cũng không thèm để ý, ngươi biết không?

Nhưng mà, một câu trả lời đối với Vệ Cẩm Dương xem ra đã gần như hoàn mỹ, Vệ Cẩm Hoa nghe thấy lại chỉ cười khổ một trận.

"A, ca ca sao?" Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn mà cười đến vô cùng chua xót, trạng thái so với năm đó bởi vì chuyện của Lâm Hoàng hậu khiến y phải tìm rượu uống đến sắp mất mạng cũng chỉ có hơn chứ không kém, "Nếu đem ta trở thành ca ca, vì cớ gì liền muốn đi loại địa phương hung hiểm như biên quan, ngươi một chút cũng không nghĩ đến thương lượng cùng ta?"

"Đệ cho tới bây giờ ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói a." Vệ Cẩm Dương thản nhiên đáp lời.

Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương đôi mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng nói không nên lời đây rốt cuộc là cái gì tư vị. Không biết qua bao lâu, y mới gằn từng chữ một mà hạ đạt thông tri cuối cùng, "Một khi đã như vậy, ta cái này ca ca nói cho ngươi, ta không cho phép ngươi đi biên cương, ngươi thành thành thật thật lưu tại kinh thành cho ta."

Nếu chính mình ở trong lòng người này suốt đời chỉ có thể là ca ca, vậy thì y cũng muốn lấy danh nghĩa ca ca tới ngăn cản đệ ấy. Bởi vì Vệ Cẩm Hoa vô pháp chịu đựng có một ngày Vệ Cẩm Dương sẽ cùng hắn không chỉ xa cách vạn dặm mà còn có khả năng phải vào sinh ra tử, y càng vô pháp chịu đựng những gì sẽ phát sinh sau khi Vệ Cẩm Dương rời kinh.

Tác giả có lời muốn nói: Cố lên, phấn đấu!

~~~~~

(1)

"Lãnh nhãn bàng quan" (冷眼旁观): quan sát với một thái độ lạnh nhạt, thờ ơ; không nghĩ tham dự vào.

(2)

"Nộ cực phản tiếu" (怒极反笑): quá tức giận, phát ra cười lạnh.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Công việc mới đã ổn định một chút, mình sẽ cố gắng tranh thủ edit tiếp.

Cảm ơn mọi người vẫn còn theo dõi.

./.