[Harry Potter] Người Thủ Hộ

Chương 44: Lấy máu tôi làm thề

Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm. Giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số pháp sư đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng đứa một, từng đứa một, chúng đi tới... cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình.

Voldemort đứng trong yên lặng, chờ bọn chúng. Thế rồi một Tử thần Thực tử quỳ sụp xuống, bò về phía Voldemort, và hôn lên cái lai áo chùng đen của hắn. Gã Tử thần Thực tử làm nhảm: "Chủ nhân... chủ nhân..."

Bọn Tử thần Thực tử đằng sau gã cũng sụp xuống làm theo gã, mỗi tên đều lết đến bên Voldemort bằng đầu gối và hôn lên lai áo chùng của hắn, sau đó lùi ra và đứng dậy, hình thành một vòng tròn lặng lẽ quây chung quanh Voldemort, Harry, và nấm mộ Tom Riddle, cùng cái đống thổn thức quằn quại gọi là Đuôi Trùn. Nhưng cái vòng tròn của chúng chừa một chỗ trống, như thể chúng đang chờ thêm những người nào đó. Tuy nhiên, Voldemort không có vẻ mong chờ thêm ai nữa. Hắn nhìn quanh những bộ mặt bịt kín, và mặc dù không hề có chút gió nào, vẫn có một tiếng lào xào dường như lan ra quanh cái vòng tròn, như thể cái vòng người ấy đang run rẩy.

Voldemort lặng lẽ nói: "Chào các Tử thần Thực tử, mười ba năm đã trôi qua... Mười ba năm kể từ ngày ta gặp các ngươi lần cuối cùng. Vậy mà các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của ta như thể chỉ mới hôm qua... Vậy là chúng ta vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu Hắn ám! Hay là không?"

Hắn ngẩng gương mặt khủng khϊếp của hắn lên và khịt mũi, hai lỗ mũi giống hai cái khe nở lớn ra. Hắn nói: "Ta ngửi thấy mùi tội lỗi. Có một mùi tội lỗi thối tha trong không khí."

Một đợt run thứ hai lan vòng theo cái vòng tròn pháp sư đứng chung quanh, như thể mỗi thành viên đều mong muốn lùi xa khỏi hắn mà không dám.

"Ta nhận thấy tất cả các ngươi, vẹn toàn và khỏe mạnh, với quyền lực còn nguyên vẹn – xuất hiện nhanh chóng đến thế - và ta tự hỏi... tại sao cái đám pháp sư này chưa bao giờ đến giúp chủ nhân của chúng, vị chủ nhân mà chúng đã thề nguyền vĩnh viễn trung thành?"

Không một ai thốt ra lời nào. Không ai nhúc nhích ngoại trừ Đuôi Trùn đang quằn quại trên mặt đất, vẫn còn khóc than cánh tay chảy máu của gã.

Voldemort thì thào nói tiếp: "Và ta tự trả lời, ắt hẳn là chúng tin rằng ta đã tiêu tùng, chúng tưởng là ta đã toi mạng. Chúng sàng xê trở lại phía kẻ thù, giả đò như vô tội, biện hộ là chúng dốt nát, chúng bị phù phép ép uổng..."

"Và rồi ta tự hỏi, nhưng làm sao chúng có thể tin là ta không bao giờ trỗi dậy được nữa chứ? Chúng, những kẻ biết ta đã làm gì, từ lâu rồi, để tự bảo vệ mình khỏi cái chết của phàm nhân. Chúng, những kẻ đã nhìn thấy bằng chứng về quyền lực khủng khϊếp của ta vào cái thời mà ta còn mạnh hơn tất cả pháp sư đương thời!"

"Và ta tự trả lời, có lẽ chúng tin rằng có một quyền lực còn lớn hơn nữa, một quyền lực có thể làm tiêu tan ngay cả chúa tể Voldemort... có lẽ bây giờ chúng đang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác... có lẽ là nhà vô địch đấu tranh cho lũ phàm nhân, lũ Máu bùn và Muggle, lão Albus Dumbledore ấy chăng?"

Khi nghe nhắc đến cái tên Dumbledore, thành viên trong cái vòng tròn xung quanh xôn xao, và một số lắc đầu thì thào. Voldemort phớt lờ bọn chúng.

"Đó là cả sự thất vọng đối với ta... Ta phải thú nhận rằng ta rất thất vọng..."

Một trong những kẻ đứng trong vòng tròn đột ngột quăng mình tới trước, tách ra khỏi vòng tròn. Hắn run rẩy từ đầu đến chân, và gục xuống chân Voldemort. Hắn rít lên: "Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!"

Voldemort bắt đầu phá ra cười. Hắn giờ cây đũa phép lên: "Crucio!" Thế là gã Tử thần Thực tử phục trên mặt đất thét lên và lăn lộn.

"Đứng dậy, Avery! Đứng dậy. Mi van xin sự tha thứ ư? Ta không tha thứ. Mười ba năm dài... Ta muốn mười ba năm đó được đền bù trước khi ta tha thứ. Thằng Đuôi Trùn đã trả xong một phần món nợ của nó rồi, phải không Đuôi Trùn?"

Voldemort ngó xuống gã Đuôi Trùn vẫn còn đang thổn thức. "Mi đã quay trở lại với ta, không phải vì lòng trung thành, mà vì nỗi sợ hãi những thằng bạn cũ của mi. Mi xứng đáng hưởng nỗi đau đớn đó, Đuôi Trùn à. Mi thừa biết điều đó, đúng không?"

Đuôi Trùn rêи ɾỉ: "Dạ, thưa chủ nhân... xin chủ nhân... làm ơn... làm ơn..."

Voldemort nhìn Đuôi Trùn khóc lóc trên mặt đất, nói giọng mát mẻ: "Dù sao thì mi cũng đã giúp ta có lại được thân xác. Một kẻ vô tài và phản phé như mi, và mi đã giúp ta... Và Chúa tể Voldemort ban thưởng cho những kẻ biết trợ giúp ngài..."

Voldemort lại giơ cây đũa phép lên một lần nữa và ngoáy nó trong không trung. Một sọc gì đó giống như bạc nung chảy thòng ra từ đầu cây đũa phép sáng rực. Thoạt đầu nó chưa có hình dạng, sau đó nó chói lòa lên rồi tự đúc thành hình một bản sao trắng bóng của một bàn tay con người, sáng rỡ dưới ánh trăng. Bàn tay đó lao xuống và tự gắn vào cổ tay đang chảy máu của Đuôi Trùn.

Tiếng nức nở của Đuôi Trùn ngừng ngay tức thì. Hắn thở khò khè ngắt quãng, đầu ngóc lên và hắn nhìn bàn tay bạc với ánh mắt không thể tin được; bàn tay bây giờ đã gắn liền với khuỷu tay, không một lằn nối, như thể hắn chỉ đeo găng tay bạc chói lọi. Hắn co duỗi mấy ngón tay sáng ngời, và rồi run rẩy lượm lên một cành cây nhỏ trên mặt đất, xong bóp nó vụn ra như bột. Hắn thì thầm: "Thưa ngài, thưa Chủ nhân... đẹp quá... cám ơn... cám ơn Ngài."

Hắn lồm cồm lết tới trước bằng đầu gối và hôn lên lai áo chùng của Voldemort.

Voldemort nói: "Mong cho lòng trung thành của mi không chao đảo lần nữa, Đuôi Trùn à."

"Không đâu, thưa ngài... không đời nào đâu, thưa Chủ nhân..."

Đuôi Trùn đứng lên và bước vào một chỗ trong vòng tròn, ngắm nghĩa mãi bàn tay mới đầy sức mạnh của hắn, mặt hắn vẫn còn long lanh nước mắt. Lúc này Voldemort đang đi tới gần người đàn ông đứng bên phải Đuôi Trùn. Hắn dừng bước trước mặt gã này và thì thầm:

"Lucius, ông bạn láu cá của ta. Ta nghe nói mi vẫn không từ bỏ lề thói cũ, cho dù đối với thế giới này, mi luôn trưng ra một bộ mặt đáng kính trọng. Ta tin là mi vẫn sẵn sàng dẫn đầu những vụ tra tấn bọn Muggle chứ? Tuy nhiên, mi chưa bao giờ thử tìm kiếm ta, Lucius à... Cái trò nhộn của mi ở trận Quidditch tranh Cúp Thế giới cũng vui đó, ta dám nói như vậy... nhưng mà chẳng lẽ mi không thấy rằng hướng năng lực của mi vào việc tìm kiếm và trợ giúp Chủ nhân mi thì có phải là tốt hơn sao?"

Lập tức từ dưới lớp mặt nạ trùm đầu vang lên giọng của Lucius Malfoy: "Thưa ngài, tôi thường xuyên ở trong tình trạng cảnh giác. Nếu mà có một tín hiệu nào đó của ngài, một lời đồn đại là ngài ở đâu, thì tôi đã lập tức đến bên ngài, không có gì có thể ngăn trở tôi..."

Voldemort cất giọng uể oải và Lucius Malfoy nín lặng ngay lập tức: "Và mi đã chạy trốn Dấu hiệu của ta, khi một Tử thần Thực tử phóng nó lên trời vào mùa hè rồi, phải không? Đúng, ta biết tất cả chuyện đó, Lucius à... Mi đã làm ta thất vọng... Ta mong mi phục vụ trung thành hơn trong tương lai."

"Dĩ nhiên, thưa ngài, dĩ nhiên rồi... Ngài quả thật từ bi... cám ơn ngài."

Voldemort đi tới, và dừng lại, ngó chằm chằm vào khoảng trống – đủ rộng cho hai người - ở giữa Malfoy và người đàn ông đứng kế đó. Voldemort bình thản nói:

"Vợ chồng Lestranger lẽ ra đứng ở chỗ này. Nhưng họ đã bị chôn ở Azkaban. Họ là những kẻ trung thành. Họ thà vô ngục Azkaban hơn là ly khai ta... Khi nào Azkaban được mở toang, ta sẽ vinh danh vợ chồng Lestranger hơn cả điều họ mơ nữa. Bọn Giám ngục Azkaban sẽ nhập vào lực lượng của chúng ta... chúng vốn là đồng minh tự nhiên của chúng ta... Chúng ta cũng sẽ gọi những người khổng lồ lưu vong về... Ta sẽ có tất cả những thuộc hạ tận tụy quay trở lại với ta, và một đội quân gồm những sinh vật mà ai ai cũng phải sợ...". Ra chương nhanh nhất tại ( trùmtru уệЛ. VN )

Voldemort tiếp tục bước. Hắn đi ngang qua một số Tử thần Thực tử trong im lặng, nhưng ngừng lại trước mặt một số khác và trò chuyện với bọn này: "Macnair... Nghe Đuôi Trùn nói hiện giờ mi tàn sát những quái vật nguy hiểm cho Bộ Pháp Thuật hả? Chẳng mấy chốc nữa mi sẽ có nhiều nạn nhân ngon lành hơn đó, Macnair à. Chúa tể Hắc ám Voldemort sẽ cung cấp cho mi..."

Macnair lí nhí đáp: "Xin cảm ơn ngài, chủ nhân... cám ơn ngài."

Voldemort đi tới hai hình thù bự kềnh càng đều trùm đầu, đeo mặt nạ kín mít.

"Và đây... chúng ta có Crabbe... phen này mi làm tốt đó chứ, Crabbe? Và Goyle nữa?"

Cả hai cúi chào vụng về, lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn: "Dạ, thưa chủ nhân..."

"Thưa Chủ nhân, chúng tôi sẽ..."

Khi Voldemort bước ngang qua một hình thù cóm róm trong cái bóng của Goyle, hắn điềm đạm nói: "Mi cũng khá đó, Nott à."

"Thưa ngài, tôi phủ phục trước mặt ngài. Tôi là kẻ trung thành nhất với ngài..."

"Vậy là tốt."

Voldemort nói rồi đi tới một khoảng trống rộng nhất. Hắn đứng quan sát thiệt kỹ cái khoảng trống đó bằng đôi mắt đỏ ké ngây ra, như thể hắn có thể nhìn thấy những người đứng chỗ đó.

"Và đây chúng ta thiếu hết sáu Tử thần Thực tử... ba kẻ chết vì ta. Một quá hèn nhát đến nỗi không dám quay về... hắn sẽ phải trả giá. Một, là kẻ ta tin là sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta... dĩ nhiên hắn sẽ bị gϊếŧ... và một, là kẻ vẫn còn tuyệt đối trung thành với ta, là kẻ tâm phúc đã trở lại phục vụ ta."

Bọn Tử thần Thực tử xôn xao, và Harry thấy mắt bọn chúng láo liên nhìn lẫn nhau xuyên qua lớp mặt nạ kín mít.

"Hắn đang ở trường Hogwarts, kẻ tâm phúc trung thành đó, và chính nhờ nỗ lực của hắn mà anh bạn trẻ của ta có mặt ở đây đêm nay..."

Đột nhiên một giọng thiếu niên vang lên cắt ngang: "Đúng thế, nếu chúng bây đã sum họp xong rồi, cũng nên đến phiên tao."

Ngay lập tức, cây đũa phép đuôi phượng bay vèo đến chỗ Harry, và rồi mớ dây thừng trói cậu nát tan thành một đống bụi. Lũ Tử Thần Thực Tử ngây ra nhìn cậu thiếu niên đang đứng thẳng dậy, ung dung chỉ đũa phép về phía chúng.

Nụ cười của Voldermort trở nên vặn vẹo, hắn tức giận vì bị cắt ngang bởi một kẻ thù nít ranh mà hắn không công nhận là đã đánh bại hắn. Đôi mắt đỏ xấu xí của Voldermort nhìn Harry giống một con rắn độc săn mồi.

Gã rít lên: "Không ai đã dạy mày đừng có cắt ngang khi người lớn nói chuyện sao? Crucio!"

Harry vung tay lên, chùm sáng của Voldermort bị một sức mạnh vô hình đẩy chệch chiều xuống đất. Nó tạo ra một tiếng vang lớn và rồi tất cả những người ở đó nhìn thấy một cái hố con qua làn bụi. Trong nhóm Tử thần Thực tử bùng phát những âm thanh hoảng loạn. Vẻ mặt Voldermort đã không thể dùng từ 'vặn vẹo' để hình dung. Gã xấu xí, gấp ngàn lần xấu xí, cái mũi rắn nở ra phập phồng trong một cơn tức giận điên cuồng, cái miệng toét ra không rõ là đang cười hay la thét.

Voldemort hô: "Avada Kedavra!"

Một luồng sáng xanh lè từ cây đũa phép của Voldemort phát ra đúng lúc một luồng sáng đỏ từ đầu cây đũa phép của Harry phóng tới – hai luồng sáng chạm nhau giữa không trung – và thình lình cây đũa phép của Harry rung lên dữ dội như thể có một luồng điện chạm mạnh đang truyền qua nó. Và một chùm tia sáng nối hai cây đũa phép lại, không đỏ không xanh, mà vàng chóe rực rỡ. Harry nhìn theo chùm tia sáng, và thấy những ngón tay dài sọc trắng bệch nắm chặt cây đũa phép của Voldemort đang run lên giần giật.

Và rồi – cả Harry và Voldemort đều được kéo lên không trung, hai cây đũa phép vẫn được nối với nhau bằng chùm tia sáng vàng chóe rực rỡ. Cả hai lướt qua khỏi nấm mộ của người cha Voldemort và dừng lại ở một bãi đất trống không có mồ mả gì hết... Bọn Tử thần Thực tử hè nhau la hét; chúng đang hỏi Voldemort xem chúng phải làm gì; chúng co cụm lại với nhau, siết lại cái vòng tròn vây quanh Harry và Voldemort, con rắn đang trườn dưới chân chúng, một số Tử thần Thực tử đã rút đũa phép ra...

Chùm tia sáng vàng nối hai cây đũa phép chợt bung ra; mặc dù hai cây đũa phép vẫn còn kết nối nhau bằng hàng ngàn chùm tia sáng đang tỏa thành cầu vồng phía trên Harry và Voldemort, đan chéo khắp chung quanh hai người, cho đến khi những chùm tia sáng đó kết lại thành một cái mạng lưới hình vòm, giống như một cái l*иg ánh sáng; và bên ngoài cái l*иg ánh sáng này, bọn Tử thần Thực tử xúm lại thành vòng tròn như một bầy chó rừng, tiếng kêu la của chúng bây giờ nghe như bị bóp nghẹt lại...

Harry nhìn thấy đôi mắt đỏ ké của Voldemort trợn to kinh ngạc trước những gì đang diễn ra. Harry thấy hắn đang cố phá vỡ chùm tia sáng vẫn còn nối cây đũa phép của hắn với cây đũa phép của Harry. Cậu cười khẽ khi Voldemort hét với lũ Tử thần Thực tử: "Đừng làm gì cả trừ khi ta bảo các ngươi."

Và rồi một âm thanh siêu phàm thanh thoát tràn ngập không gian... âm thanh ấy thoát ra từ mỗi sợi tia ánh sáng đang kết thành cái mạng hình vòm đang rung động khe khẽ chung quanh Harry và Voldemort. Là bài ca Phượng Hoàng.

Harry phát ra một tiếng cười châm chọc: "Tom Riddle, nếu mày đã vứt bỏ thân phận 'đáng xấu hổ' trong miệng mày, vậy sao mày còn quay lại đây vậy?"

Gã mặt rắn rít lên một tiếng quái dị: "Harry Potter!"

Cây đũa phép của Harry bắt đầu run lên dữ dội hơn bao giờ hết khi Voldermort bị chọc giận... và giờ đây cái chùm tia sáng giữa Harry và Voldemort cũng đã thay đổi... như thể có những hạt châu sáng loáng đang trượt lên trượt xuống trên sợi chỉ ánh sáng nối hai cây đũa phép... hướng chuyển động của những hạt châu đó đang từ Voldemort nhắm về phía Harry, cây đũa phép của cậu run bần bật giận dữ... Rồi Harry tập trung toàn bộ ý chí để đẩy cái hạt châu đó lại.

Voldermort nhạo báng: "Mày tưởng là tao tức lắm sao? Mày chỉ là một nguyên liệu cho sự sống lại của tao thôi, thằng nhãi." Hắn nói trong sự đắc thắng khi hạt châu gần chạm đến đầu đũa của Harry.

Trong tai Harry vẫn ngân nga khúc nhạc của phượng hoàng, mắt cậu mở to nhìn Voldermort... và rồi chậm rãi, rất chậm rãi, mấy hạt châu rung lên và dừng hẳn lại; và rồi, cũng hết sức từ tốn, chúng bắt đầu di chuyển về hướng ngược lại... bây giờ thì đến phiên cây đũa phép trong tay của Voldemort rung lên hết sức dữ dội... Voldemort tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, gần như hoảng sợ...

Một trong những hạt châu rung lên, cách đầu đũa phép của Voldemort chỉ vài phân. Harry đã buộc những hạt châu ánh sáng đó quay về phía đầu đũa của Voldemort, cậu nói: "Từ lúc mày tự vứt bỏ chính bản thân mày, Tom, vận mệnh định rằng tất cả mọi người sẽ quay lưng lại với mày."... Và chậm rãi... rất chậm rãi... hạt châu di chuyển trên sợi chỉ ánh sáng vàng chóe... run lên một thoáng... và rồi nối vào đầu đũa của Voldemort...