Nữ Thứ Vương

Chương 127: 127: Khắc Định Quyết Gia

Thành trì bị chiến hỏa phá hủy tạo thành một mảnh hỗn độn, trên lối đi của thành lâu còn lưu lại vết máu, vách tường đứt gãy, lan can bị hư hỏng còn chưa kịp phái người sửa chữa.

Đêm thanh trần không bụi, ánh trăng trắng sáng, dưới ánh sáng nhỏ phía Tây Bắc chậm rãi bốc lên khói xanh, từ xa xa liền có thể thấy được.

Một đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía trước, trên lầu thành chợt truyền đến từ khúc ngâm xướng: "Thắt lưng đao đầu khăn tòng quân, một mình dựa vào nhung lâu ngưng mắt nhìn.

Khí tượng Trung Nguyên, hồ cư thỏ nguyệt, mộ yên dưới ánh tà dương.

Đầu bút thư hoài, gối giáo chờ sáng, niên thiếu Lũng Tây.

Hoan thời gian qua, dễ sinh bễ người, không bằng dễ thay đổi giọng điệu.

Thế biến thương hải thành điền, nại quần sinh, vài lần quấy nhiễu.

Can qua rực rỡ, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, không ai xua đuổi.

Đáy mắt sơn hà, sự nghiệp trong lòng, thét dài một tiếng.

Thái Bình, tướng gần ổn định, trăm năm Yến Triệu vững vàng." Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua thành lâu thổi lên mái tóc rối bời trước trán của người trẻ tuổi.

Chiếc bóng dưới ánh trăng hơi lắc lư, người cởi mũ giáp, đem sợi tơ xanh vυ't lên, cầm kiếm cô đơn đứng trên đầu thành, nhìn qua có chút thê lương.

Nghe được âm thanh của Sở vương chậm rãi ngâm ra khúc nhạc, Lưu thị đi lên trước: "Khúc Thủy Long Ngâm này, là tiếng lòng của Vương gia sao?"

Sở vương nhìn chăm chú vào xa xa, đáy mắt lóe ra điểm sáng: "Thay vì nói là tiếng lòng, chi bằng nói là không thể làm gì được."

Lưu thị đến gần nàng, hơi cúi người.

Sở vương khó hiểu: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Nô tạ ơn Lục đại vương đã tín nhiệm."

Sở vương buông tay nắm trên chuôi kiếm, chậm rãi đặt về phía tường thành: "Hôm nay Lạc Xuyên nói với ta, muốn ta ra mặt cầu cưới ngươi cho hắn."

Lưu thị cùng Sở vương sóng vai mà đứng, nhìn núi rừng cô tịch dưới thành lâu, hơi chớp chớp mắt: "Nô là phụ nhân đã có trượng phu, cũng từng thề sẽ không gả cho người khác nữa.

Huống hồ Kim Lăng Khương thị là danh môn vọng tộc, hậu trạch của thế gia cũng không phải là nơi mà ta mong muốn."

"Cho nên ta đã không đáp ứng hắn, nhưng không phải bởi vì thân phận của các ngươi.

Là bởi vì ta không cách nào chắc chắn được lời hứa của mình.

Ta có khổ tâm cũng chỉ có thể nói với một người, cũng là bất đắc dĩ mà làm."

Lưu thị nghiêng đầu nhìn nàng cười nhạt một tiếng: "Người kia...!là Lục vương phi sao?" Chợt lại quay lại thất thần nói: "Ta không muốn hắn bởi vì ta mà khó xử, cũng không muốn bản thân bị vây khốn ở hậu trạch, bước đi cũng trở nên khó khăn."

"Nhìn ánh mắt của ngươi kìa, trong khoảng thời gian sau khi ta đi, tiểu tử kia chắc cũng đã không ít lần tiến tới đi?"

Lưu thị không có trả lời Sở vương, Sở vương liền nói: "Từ nhỏ đã có người nói cho ta biết, người không được yêu thương nhất chính là Lục đại vương của quan gia.

Chỉ cần ta lớn xuất cung, muốn loại nữ tử nào trong thiên hạ mà không có.

Trong lòng con người, chỉ có tâm của nữ tử là thứ dễ bị lừa gạt nhất, một khi đã bị lừa thì sẽ thâm tình đến cả đời." Sở vương cúi đầu: "Nhưng ta lại cảm thấy, đây là cả đời bị vây khốn, phu quân có thể tái hôn, mà thê tử thì không thể hai tòng.

Phương pháp hữu ly trước nay vẫn là hưu thê, người có thể chọn được người có tâm chỉ thuộc về mình trong đương triều mà nói, thật sự là điều không dễ dàng."

Lưu thị trả lời: "Tóm lại bất quá là vì người thâm tình gặp người quả tình, nữ tử thường trang điểm nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lấy lệ để rửa mặt, Vương gia không cần khuyên nô."

"Ta không khuyên ngươi, bởi vì trong mắt ngươi ta đã nhìn thấy đáp án." Sở vương thu tay lại nhẹ nhàng cầm bội kiếm bên hông: "Thời gian không còn sớm, ban đêm trên thành có gió lớn, ta sẽ không đưa Lưu cô nương trở về, bởi vì..." Nhìn ngân giáp trong mắt Lưu thị, chợt nhếch miệng cười: "Chính chủ đã tới rồi."

***

Sáng hôm sau, Tiêu Hiển Vinh dẫn binh tinh nhuệ và Chuyển Vận Sứ ở đường Tần Phượng dẫn tương quân lần lượt đến phủ Phượng Tường.

Tiêu Hiển Vinh cùng tướng quân cảm thán quân tình: "Lúc trước giao chiến đã tổn hại hơn một ngàn sáu trăm người, nhưng lại chỉ gϊếŧ được một ngàn quân địch..."

Tây Thảo Nguyên soái đang ngồi trên ghế soái trướng, nheo mắt lại chăm chú nhìn phía trước, cực kỳ bất mãn cắt ngang nói: "Trong tay ngươi có một vạn binh tinh nhuệ nhưng lại không đánh hạ được quân địch, cộng thêm hai vạn khinh kỵ, một vạn trọng bộ binh và cung binh, kết quả lại này...đặt lầm người a."

"Mạt tướng biết tội." Tiêu Hiển Vinh liền quỳ một gối xuống: "Xin Nguyên soái xử trí."

"Lãnh quân chính là chủ soái quân địch, Tây Hạ tự xưng là đem năm mươi vạn đại quân sang công Tống, mà trong tay Tiêu nguyên soái chỉ có năm vạn nhân mã, nếu chúng ta chậm một bước, chỉ sợ địch nhân đã sớm thôn tính cả Tần Phượng rồi."

Thẩm Dịch An lạnh lùng: "Sở vương, nơi này là quân doanh, trong quân doanh chỉ có tướng soái và binh sĩ, không có chức vị của ngươi.

Trong quân cũng chỉ dùng quân pháp, không cho phép có tư tình."

"Cái ta nói chính là việc công, là công bằng mà nói."

"Tổng binh lực Tây Hạ cũng chỉ có năm mươi vạn, hắn tự xưng là năm mươi vạn nhưng thực tế tính toán đầy đủ cũng chỉ có ba mươi vạn người mà thôi.

Sở vương chưa từng lên chiến trường thì cũng đừng nói bậy về quân sự." Thẩm Dịch An lại nhìn về phía Tiêu Hiển Vinh: "Năm đó Long Đức Công lĩnh một vạn Tĩnh Tắc quân chém hạ ba vạn quân địch, khả năng lãnh binh của ngươi so với phụ thân ngươi còn kém xa."

"Mạt tướng biết, đại nhân khai chiến cả đời chưa từng thất bại, há lại có thể cầu xin bằng người." Tiêu Hiển Vinh biết dụng ý của Thẩm Dịch An, liền lấy hổ phù ra khỏi áo giáp trong ngực: "Đã rõ, điều khiển binh lực đều nghe lệnh của chủ soái."

Thẩm Dịch An ngồi dậy, đi tới bên cạnh Tiêu Hiển Vinh cầm hổ phù lên, quan sát một hồi sau đó lại nhét trở lại trong tay hắn, mỉm cười lạnh lùng nói: "Tiêu gia quân vẫn là nên do người họ Tiêu dẫn dắt sẽ tốt hơn, bản soái chỉ cần các vị tướng lĩnh và các vị chỉ huy phục tùng là được.

Phàm là người vi phạm quân lệnh của bản soái, trảm." Thẩm Dịch An khi nói chuyện cố ý quay đầu nhìn Sở vương.

Sở vương ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau thật sâu, chợt nhướng mày chắp tay nói: "Vâng."

Thật lâu sau, Tiêu Hiển Vinh từ trong soái trướng đi ra, thở ra một hơi.

Đi theo hắn ra ngoài trướng còn có hai Sương Đô chỉ huy sứ, trong đó có một người dáng người khôi ngô vẻ mặt đen nhánh, đạp giày đầu mây theo sát phía sau hỏi: "Nguyên soái, vậy Thẩm Dịch An có thể nhân việc công mà trả thù riêng hay không? Nếu hắn hỏi tội thì ngài cứ nói ra là mạt tướng đi, lần giao chiến này bất lợi là do mạt tướng khinh địch mà gây ra, mạt tướng cho rằng lão gia hỏa kia chỉ mang theo một chút binh lính nên mới dám đến ngăn cản..."

Sau khi trở lại doanh địa của mình, Tiêu Hiển Vinh trầm mặt vẫn không nói một lời.

????hanh mà không có quảng cáo, chờ gì ????ìm nga???? ﹛ Tr????mTru???? ện.????n ﹜

Một Sương đô chỉ huy sứ đi cùng hắn, thấy hắn lải nhải không ngớt liền ngắt lời nói: "Ngậm miệng lại đi, hiện tại quốc triều đang đánh giặc, nói như vậy thì ngươi nghĩ Thẩm Dịch An có dám trả thù hay không?"

"Nói cũng đúng."

Trong lúc nói chuyện, một tiểu tướng khoát áo bào đỏ đi vào doanh địa, trước nay Long Đức Công trị quân nghiêm nghị, nhưng mấy tướng lĩnh thủ doanh này lại không ngăn cản người kia đi vào.

Tiêu Hiển Vinh nhìn Sở vương đi tới, hỏi hai vị phó tướng bên cạnh: "Các ngươi có biết đây là ai không?"

Trẻ tuổi như vậy đã có thể mặc giáp đỏ, hơn nữa khuôn mặt kia rất quen thuộc, tên râu ria liền trả lời: "Mạt tướng biết, là Lục đại vương của quan gia."

Tiêu Hiển Vinh quay đầu lại, tuy hắn đã lâu không ở trong quân đội, nhưng những người này đều là tâm phúc mà phụ thân của hắn để lại, cũng là huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử.

"Khi Lục đại vương ở Tứ Xuyên, Trung Vũ Công liền dẫn mấy người chúng ta đến phủ Thành Đô gặp mặt,..." Tên râu ria ngẩng đầu nhìn về phía Sở vương: "Mấy năm không gặp, tiểu quận vương đều đã cao như vậy rồi."

Sở vương đến gần, ôm quyền nói: "Tái kiến."

Mấy phó tướng ủng hộ tiến lên hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Sở vương." Tên râu ria chợt cười tủm tỉm ngẩng đầu: "Đã bốn năm trôi qua, không biết Lục đại vương còn nhận ra mạt tướng hay không?"

Sở vương đầu tiên là bĩu thị đang suy nghĩ, một lát sau liền nói: "Trương Hòe?" Nhìn tên râu ria mặc chiến giáp, bên hông mang bội kiếm liền cười nói: "Ngươi thăng quan rồi sao?"

"Được Trung Vũ Công coi trọng, để cho người thô bỉ như ta không biết cái gì này được làm Sương đô chỉ huy sứ.

Bất quá thật không ngờ, đêm đó chỉ là vội vàng gặp một lần mà Lục đại vương lại còn nhớ rõ mạt tướng."

Sở vương vươn tay cong ngón tay ý bảo hắn: "Ta chẳng qua là thắng một ván cờ của Trung Vũ Công, ngươi lại thiếu chút nữa đem ngón tay ta bẻ gãy, việc đáng sợ như vậy ta há có thể quên?"

Nhắc lại chuyện cũ, trong nháy mắt Trương Hòe liền đỏ mặt, bối rối nói: "Đó là do Lục đại vương ngài xảo quyệt, mạt tướng nhìn không nổi mới..." Hắn thoáng nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hiển Vinh không tốt, liền quỳ một gối xuống Sở vương: "Ngày đó là lỗi của mạt tướng, may mắn được Vương gia ngài khoan hồng không so đo, hôm nay nghĩ lại thật sự là hổ thẹn, vẫn là mong Lục đại vương trị tội."

Sở vương liền cười nâng hắn dậy: "Chuyện quá khứ cứ cho nó đi qua, lúc trước bản vương chưa từng trách ngươi, vậy thì hôm nay sao lại trách ngươi chứ.

Huống hồ vốn là ta biết cách dùng chiêu trò nên mới thắng được ván cờ kia, Trương tướng quân không cần tự trách mình như vậy."

Ban đầu Trương Hòe chỉ là một phó chỉ huy sứ trong quân, sau đó bởi vì hắn khỏe mạnh lại có một thân thương pháp tốt nên được Tiêu Hoài Đức coi trọng để cho hắn tùy tùng ở bên cạnh, sau đó Tiêu Hoài Đức càng muốn để cho hắn làm một Sương thống lĩnh binh quan.

Nhìn thấy một màn này, Sở vương cố ý nhắc tới chuyện cũ, Tiêu Hiển Vinh vui mừng vuốt hàm râu chỉnh tề, híp mắt lẩm bẩm nói: "Xem ra đại nhân đã sớm dự liệu được, đã an bài tốt hết thảy."

Sở vương cười hì hì nâng hắn lên, chợt ngưng lại sắc mặt: "Bản vương tuy không so đo, nhưng Trương tướng quân cũng không thể quên, đợi ngày sau bổn vương có việc cần nhờ, tướng quân chớ có từ chối nha."

"Vương có mệnh, mạt tướng há dám từ chối, mạt tướng tuy là người thô lỗ nhưng cũng hiểu được hai chữ trung nghĩa, Trung Vũ Công có ân với mạt tướng, mạt tướng tuyệt đối không dám cự tuyệt."

Đến lúc này, Sở vương cũng hiểu được việc có kim phù trong ngực hay không kỳ thật đã không còn quan trọng, bởi vì quan trọng chính là thái độ của Long Đức Công, thái độ trung quân, thêm với việc có tầm nhìn xa trông rộng, ai có thể so sánh với Long Đức Công đây.

Bất luận là phế Thái tử, Triệu vương hay Sở vương một khi lên được ngôi vị kia cũng sẽ tuyệt đối sẽ không giữ lại tai họa bên cạnh mình, đây là một trận tranh đoạt, cũng là một ván cược.

Thế nhưng trận đánh cược này còn chưa kết thúc, chuyện càng hung hiểm hơn còn ở phía sau.

***

Tháng ba năm Kiến Bình thứ mười một, viện quân thuận lợi đến được thành Phượng Tường, buộc đại quân Tây Hạ từ phủ Phượng Tường lui về Vị Châu, kinh triệu có thể bảo trụ.

Đầu tháng ba, quân báo từ phủ Phượng Tường không đi qua Khu Mật viện mà đi thẳng đến trong tay người giám quốc.

Hiện giờ người cầm ngọc tỷ ngồi trong điện là Thái tử Vệ Khải, lần đầu tiên giám quốc liền làm cho hắn cảm thấy như đang cố gắng hết sức.

Mặc dù đã được Chính Sự Đường sàng lọc qua, nhưng mỗi ngày đều có chính vụ, gần như là xử lý không hết.

Tấu sơ cùng trát tử chất đống trên bàn án trên điện, không chỉ phải xử lý việc quan trọng ở địa phương, ngoại trừ vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng phải sát hạch tội, mỗi ngày còn phải ở trong Thùy Củng điện, sáng sớm tiếp kiến các đại thần.

Trước đây chỉ được Hoàng đế một mực yêu thương với ban thưởng, dạy hắn tập võ dạy hắn binh pháp nhưng lại không dạy hắn xử lý chính vụ.

"Điện hạ, Phượng Tường gửi quân báo."

Vệ Khải đặt bút chu trong tay xuống, nâng trán thở dài: "Trình lên."

Trên quân báo có quân ấn chủ soái, Thẩm Dịch An sau khi biết được việc Thái tử giám quốc liền gửi lá thư này, nói: "Phục Duy Khải điện hạ, Lục hoàng tử là cốt huyết của bệ hạ, thần không dám điều động lung tung, xin ý chỉ của người."

Thái tử nhìn chằm chằm mấy dòng chữ ngắn ngủi phía trên, trong mắt dần dần nổi lên sát ý.

"Điện hạ, Khu Mật viện đã nhận chỉ rồi."

"Nhanh, để cho hắn vào."

"Thần bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ..."

Vệ Khải chợt đứng dậy đi lên trước khom lưng nâng hắn lên: "Tiên sinh, cữu cữu gửi cho bổn cung một đoạn tình báo, hiện giờ trong quân doanh còn không biết là bổn cung đang giám quốc, vì vậy bây giờ họ đang rất để ý đến sở lệnh của bổ cung." Dứt lời, Vệ Khải kéo Hàn Đồng đến trước bàn.

Hàn Đồng do dự không chịu nhận: "Quốc gia đại sự, điện hạ tùy tiện cho thần xem, chuyện này có thích hợp hay không?"

"Tiên sinh không phải nhận chỉ ở Khu Mật viện sao, đã là quan quân phủ thì tấu sơ này có gì mà không nhìn được."

Lúc này Hàn Đồng mới nhận lấy từ trong tay Vệ Khải, chợt nhẹ nhàng nhướng mày: "Cho nên điện hạ muốn làm như thế nào?"

"Chỉ cần Sở vương còn sống một ngày thì bổn cung sẽ không được bình yên một ngày, cho dù vào Đông Cung này thì trong lòng cũng căng thẳng không được yên.

Hiện giờ có cơ hội này, sao có thể dễ dàng buông tha đây."

"Điện hạ là muốn hạ chỉ cho Sở vương nhập chiến sao?"

Vệ Khải gật đầu, âm hiểm cười nói: "Vệ gia nhi lang ta lên chiến trường sao có thể sợ chết mà không ra a."

"Nhưng điện hạ có nghĩ tới, bệ hạ vì sao lại để cho ngài giám quốc hay không? Lại vì sao để cho thần kiêm chức Hoàng Thành ti này để thần bảo hộ mẫu tử của Thọ Xuân quận vương hay không?"

Vệ Khải ngẩn ra, trợn tròn mắt: "Bệ hạ chẳng phải..."

"Thần chỉ là phỏng đoán."

Vệ Khải nhướng mày: "Vậy tiên sinh...!có phương pháp vẹn toàn hay không?"

Hàn Đồng lắc đầu: "Muốn có phương pháp vẹn toàn không khó, nhưng có một cách để điện hạ có thể toàn thân trở ra."

Hàn Đồng lắc đầu làm Vệ Khải thất thần, nhưng lời nói sau đó lại làm cho hắn sáng lên hai mắt: "Xin tiên sinh chỉ giáo."

Hàn Đồng nhìn Vệ Khải, ngưng tụ hồi lâu mới nói: "Cần vứt bỏ một món đồ vật, chỉ là xem điện hạ ngài có nỡ hay không."

Nhìn ánh mắt mê muội của Hàn Đồng, Vệ Khải nói: "Đồ vật?".