“Anh làm cái gì vậy?”
Trái tim Lâm Thiển lệch một nhịp, cô không ngờ một người đàn ông lại táo bạo như vậy, đây là nơi công cộng, anh ta không quan tam đến điều gì cả và hôn cô, lỡ như Khương Đào phát hiện ra cô thì sao? Chẳng nhẽ hai người sẽ bỏ nhau và cô sẽ đến với Bùi Hành Trì?
Cô chống cự quyết liệt, cắn chặt môi, nghiến chặt răng, hoảng sợ lùi lại hai bước, lưng suýt chút nữa đập vào tường, Bùi Hành Trì vươn lòng bàn tay chặn cô lại, ôm cả người cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Một tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn và mịn màng của cô ấy.
Bầu không khí mông lung đang chảy trôi trong không khí, Thân thể Lâm Thiển có chút nóng lên, cô vươn tay đẩy anh ra, người đàn ông gắt gao khóa chặt cô trong tay không có y định buông ra.
“Lâm Thiển...”
Bùi Hành Trì gọi tên cô, giọng nói trầm ấm của anh lướt qua tai cô như gió thoảng: “Em có biết rằng khi một người phụ nữ khóc trước một người đàn ông là đang cám dỗ anh ta không…”
“Anh điên rồi sao?”
Lâm Thiển cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đầy nguy hiểm, giống như một con thú đói sẵn sàng nuốt chửng con mồi bất cứ lúc nào.
Cô hơi khó hiểu và buồn bực, Bùi Hành Trì rõ ràng không thích cô trong bữa tối, chẳng lẽ vì lúc này cô đang khỏa thân nên anh đột nhiên nảy sinh ham muốn tìиɧ ɖu͙©?
Đàn ông đúng là động vật “yêu bằng mắt”!
Không, cô nghĩ lại, cũng không phải vì cô xinh đẹp và hấp dẫn, vợ anh Kiều Mộ Ngưng là một người phụ nữ siêu đẹp, làm sao có thể nhìn thấy cô đẹp?
Nhưng “hoa nhà không có hương hoa dại*”, vợ thì luôn nghĩ người khác thật tốt, đàn ông thì đứng núi này trông núi nọ, đàn ông dù có đẹp trai đến đâu cũng không bỏ được cái bản năng giống loài của mình - sự theo đuổi, chinh phục nhiều người ngẫu nhiên mới đem lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ, hưởng thụ sự sảng khoái, chỉ là xã hội hiện đại ngày nay lại là chế độ một vợ một chồng, bởi vậy nó mới có thể thu liễm bản thân, hạn chế sự phóng túng lại.
(*) “Hoa nhà không có hương hoa dại”: ý chỉ người đàn ông khi“chán cơm thèm phở”, luôn cảm thấy những người ngoài kia luôn mang vẻ đẹp, khí chất vượt xa người của mình, “đứng núi này trông núi nọ.”
“Loại chuyện này có gì thú vị sao?”
Trong lòng Lâm Thiển vẫn có chút chua xót, rời đi bãi biển đã lâu, Khương Đào cũng không có tới tìm, bọn họ mới kết hôn chưa được trọn vẹn một năm chứ nào phải lâu!
"Cứ thử với tôi em sẽ biết..."
Đôi môi rực lửa của Bùi Hành Trì lại hôn cô.
"Thả lỏng đi ..." Anh áp lưỡi vào răng Lâm Thiển, đưa lưỡi vào bên trong, quấn lấy lưỡi cô và mυ'ŧ mát.
"Ưʍ..."
Lâm Thiển đứng bất động, cô cũng không đẩy người đàn ông ra. Trong chuyến đi này, cô và Khương Đào đều đã tăng ca thường xuyên, và anh và cô cũng đã không sống như vợ chồng trong một thời gian, ngay cả khi không bận rộn, cả hai cũng không quá thường xuyên quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
“Anh nghĩ bây giờ họ đang làm gì?”
Cô gần như bị nụ hôn làm cho ngạt thở, cô thở gấp hỏi, khi cô nhìn lên thì thấy đôi lông mày đẹp đẽ của người đàn ông đang nhíu lại, và chắc chắn, không một người đàn ông “đội mũ rêu xanh*” nào cảm thấy thoải mái khi đội nó.
(*) “Đội mũ rêu xanh”: ý chỉ người đàn ông khi bị cắm sừng
Bùi Hành Trì nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh với đôi mắt sâu và kéo cô quay trở lại ôm mình. Lưỡi anh lại dễ dàng xâm nhập vào miệng của người phụ nữ, anh điên cuồng càn quét bên trong khoang miệng thơm thi, và đôi tay anh lang thang, vuốt ve khắp cơ thể cô.
“Ưm…”
Lâm Thiển không ngừng hạ thấp giọng rêи ɾỉ, toàn thân tê dại, không cưỡng lại được du͙© vọиɠ dâng trào của người đàn ông.
Bùi Hành Trì này có ngoại hình đẹp trai, kinh nghiệm lại dày dặn, biết chỗ nào của người phụ nữ nhạy cảm, nhịp điệu chuyển động cũng vừa phải, không gây khó chịu chút nào.
Người đàn ông cởϊ áσ, để lộ bộ ngực và bụng rắn chắc, không một chút mỡ, cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, dươиɠ ѵậŧ trong qυầи ɭóŧ đã cương cứng, dựng cao đầu.
“Lâm Thiển..."
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ càng thêm hấp dẫn, bộ ngực không lớn lắm nhưng lại có màu hồng hào với hình dáng hoàn mỹ, chỉ dùng một tay đã ôm trọn.
Bùi Hành Trì cúi xuống nơi đầu nhũ hoa kiều diễm mà mυ'ŧ nhẹ, kɧoáı ©ảʍ tê dại dâng lên trong l*иg ngực khiến chúng không khỏi run lên, giống như đóa hoa lê mùa xuân đang nhẹ nhàng lay động trong mưa phùn, cô ngẩng đầu, bất quá nắm lấy mái tóc đen nhánh của người đàn ông, anh lúc đấy cũng mυ'ŧ mạnh bạo hơn.
Thật sướиɠ, Lâm Thiển thấp giọng thở hổn hển, hai mắt mơ hồ, đây chính là thứ mà Khương Đào muốn mình hưởng thụ một cách thỏa mãn và hạnh phúc hay sao?
Người đàn ông đẹp trai này là chồng của người khác, vậy mà lại ở trong phòng thay đồ nhỏ này, mυ'ŧ đầṳ ѵú cô một cách vô cảm. Du͙© vọиɠ và lý trí đang đối đầu gay gắt trong tâm trí cô, Lâm Thiển muốn anh dừng lại, nhưng cô cũng không muốn anh dừng lại...
Trong lúc xao động, người đàn ông đưa tay xoa xoa bờ mông tròn trịa của cô rồi trượt xuống giữa hai chân cô, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng mở ra hai mép thịt hồng hào, chạm vào làn da mẫn cảm của cô.
“Em đã từng thủ da^ʍ bao giờ chưa?” Anh hỏi.