Lớn Rồi Vẫn Còn Ngậm Ti Ba Ba Đi Ngủ

Chương 2

“Không được. Chúng ta là ba con ruột, không thể làm loại chuyện như vậy.”

Ánh mắt Lý Minh Khắc trở nên hốt hoảng. Thật sự sâu trong nội tâm anh không có lúc nào là không khao khát côn ŧᏂịŧ to dài kia tưới mát vùng đất hoang cằn cỗi bấy lâu nay.

Nhưng anh là ba, là một người đàn ông trưởng thành, về tình về lý đều không thể dung túng cho con cái được.

“Nhưng mà…”

Lý Tân Vũ còn định nói thêm gì đó, nhưng Lý Minh Khắc đã thẳng thừng ngắt lời:

“Tân Vũ, nếu con lại có suy nghĩ này thì lên lớp 12 ba cho con ra ký túc xá.”

Vừa nghe tới ký túc xá, Lý Tân Vũ lập tức luống cuống. Nếu đăng ký vào đó rồi thì một tuần mới được phép về nhà một ngày. Sáu ngày còn lại đều không thể nhìn thấy ba, không thể mυ'ŧ ti lẫn ngửi mùi ba đi ngủ, cậu sao có thể ngon giấc được?

“Ứ ừ!Không chịu không chịu, con không muốn vào ký túc xá! Ba đừng đuổi con đi mà.”

Nước mắt vừa ngưng của Lý Tân Vũ thoắt cái lại rơi xuống. Đầu cậu không ngừng cọ vào khuôn ngực lớn của Lý Minh Khắc, lần nữa nhẹ dạ cảm thông cho sự đáng thương này.

“Được được được, ba đùa với con thôi, nhưng chuyện này không thể làm với ba có biết không? Bé con chỉ được làm với cô gái hoặc chàng trai nào mà con thích thôi.”

Lý Minh Khắc nhìn đôi mắt đỏ bừng của con trai, dịu dàng lau đi những giọt lệ đọng trên đó.

“Nhưng con chỉ thích ba thôi , đời này không thể thích thêm người nào khác.”

Lý Tân Vũ bĩu cái miệng nhỏ, ấm ức đáp.

“Bé con vẫn còn nhỏ, chờ con lên đại học sẽ quen biết nhiều người, cũng tự nhiên sẽ tìm ra người mình thích.”

Lý Minh Khắc lựa lời khuyên nhủ, nhưng bản thân anh cũng không dám nghĩ đến lúc con trai trưởng thành rồi rời xa mình sẽ như thế nào. Nếu có thể, thật sự muốn làm một người ba ích kỷ, trói buộc con trai cưng bên cạnh mà yêu thương cả đời.

“Con không cần, con chỉ cần ba. Vậy miễn là không cắm vào thì mấy việc khác đều được chứ?”

Lý Tân Vũ vẫn không muốn bỏ cuộc, côn ŧᏂịŧ của cậu mặc dù đã bắn ra một lần cũng không giảm bớt du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ hùng tráng giờ lại sắp nổ tung, cực kỳ cực kỳ muốn cắm vào khe nhỏ của ba ba để cảm nhận hương vị trong đó.

“Ừ… Ừm, miễn không cắm vào là được.”

Do dự một hồi lâu, Lý Minh Khắc cũng gật đầu. Anh không nỡ từ chối con trai, không nỡ nhìn ánh mắt thất vọng buồn đau của nó, cho nên chỉ cần không làm đến bước cuối, bọn họ vẫn giữ được quan hệ ba con này.

“Thế thì con phải ngắm cho thật kỹ xem ở đây trông thế nào, tò mò ghê.”

Lý Tân Vũ khịt mũi, vùi đầu vào giữa hai bắp đùi rắn chắc của ba ba, xích lại gần quan sát ‘cánh cửa nhà’ mà trước giờ cậu chưa có dịp thấy rõ.

Hai mép thịt mềm ơi là mềm, cực kỳ giống với cặp môi thơm phức căng mọng. Vạch khe hở ra, đoá hoa ửng hồng bên trong bị nhìn không sót một chút.

Có hai cái lỗ một lớn một nhỏ, hang động lớn hơn còn không ngừng chảy ra suối nước óng ánh, trên cùng đính một viên hồng ngọc nhạt màu, trông như quả nhỏ đang từ từ chin mọng.

Cái huyệt non mềm xinh đẹp làm khuôn mặt tuấn tú của Lý Tân Vũ đỏ phừng, nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng, đưa sát mũi vào mà ngửi mùi bào ngư.

Tanh mặn nhàn nhạt nhưng hệt như liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ nồng nàn, thúc giục xử nam 17 tuổi hoa mày chóng mặt.

Không biết nếm thử nơi đây sẽ ra hương vị gì.

Lý Tân Vũ nghĩ vậy, đắn đo liệu nếu thực hiện thì ba có nổi trận lôi đình hay không, cơ mà không phải ba bảo miễn đừng cắm vào thì làm gì cũng được sao.

Thế hẳn là không có vấn đề rồi.

Mang tâm trạng ấy, Lý Tân Vũ cẩn thận mà thè lưỡi ra, ngậm viên ngọc hồng nhạt mình hằng ao ước, nhẹ nhàng nút chụt một cái vào trong miệng.

Lý Minh Khắc đột nhiên trừng mắt, biến động ấm áp ướŧ áŧ bên dưới khiến cho anh không khỏi rùng mình, không dám tin liền nghếch đầu lên.

Chỉ thấy cái đầu tóc đen mượt của con trai đang vùi trong tiểu huyệt thèm khát khó nhịn của anh, đầu lưỡi ngây ngô mềm mại như dò xét mà liếʍ láp đoá hoa nhỏ.

Nơi đó 800 năm chưa được côn ŧᏂịŧ đàn ông chạm qua, càng đừng nói đến cái lưỡi của đàn ông. Kɧoáı ©ảʍ này làm cho Lý Minh Khắc thoải mái đến cực độ, khát vọng càng nhiều.

“Bé con, đang làm gì thế, chỗ đấy dơ lắm!”

“Con liếʍ nơi mà ba sinh ra con. Chỗ như vậy sao có thể dơ được? Không phải ba đã nói miễn không cắm vào thì làm cái gì cũng được phép sao?”

“ Ba không được đổi ý đâu nha, là chính ba dạy con phải trở thành một người biết giữ chữ tín.”

Lý Tân Vũ lần nữa mở đôi mắt to long lanh vô tội mà nhìn chằm chằm Lý Minh Khắc, anh tiến không được mà lùi cũng chằng xong, đành nhắm mắt gật đầu.

Được sự chấp thuận của ba, Lý Tân Vũ cũng không thèm kiêng nể gì nữa, tham lam dùng đầu lưỡi nhỏ vơ vét toàn bộ nước da^ʍ chảy ra từ cái tiểu huyệt non mềm.

Đầu lưỡi chạm vào thịt huyệt nhạy cảm, nháy mắt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái miệng nhỏ kia co rút lại một trận. Chỗ sâu trong tiểu huyệt mải miết tràn lan, tao thủy không khống chế kịp mà chảy ra, như suối nước ngày đêm róc rách.

Nước kia vừa chạm vào đầu lưỡi thì đắng, nhưng nuốt xuống xong, lúc sau sẽ dư lại vị ngọt.

Thế mà làm Lý Tân Vũ uống đến say sưa, đầu lưỡi nhịn không được càng tiến thêm một bước, duỗi mở cái miệng tiểu huyệt khít, rà quét tứ phía trong hang động ấm áp tràn trề nước xốt.

“Ha a a, bé con liếʍ chậm thôi, á ưʍ. ”

Lý Minh Khắc bị chiếc lưỡi nhỏ của con trai liếʍ cho toàn thân rúng động, đầu lưỡi tuy chẳng theo quy luật nào nhưng lại có thể quan tâm đến mọi vị trí, cho dù là môi âʍ ɦộ múp rụp.

Cho dù là thịt hạch bé xíu hay là vách thịt tít trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, chỉ cần dính một giọt dâʍ ŧᏂủy̠, nơi đó đều có thể bị đầu lưỡi liếʍ láp sạch sẽ, như bé cún con thấy đồ ăn ngon vậy.

“Không thể chậm lại. Tiểu huyệt da^ʍ của ba chảy nước nhiều lắm, lơ là một chút sẽ liếʍ không kịp đâu.”

Lý Tân Vũ chép chép miệng, nghe tiếng thôi cũng cảm thấy ngon lành. Lời này làm cho Lý Minh Khắc xấu hổ vô cùng, đỏ mặt oán trách:

“Thằng ranh con, học mấy lời thô tục này ở đâu hả, không được nói nữa.”

“Ứ ừ không chịu! Phải nói cơ. Ba xem tiểu huyệt da^ʍ của ba đói khát thế này rồi, miệng nhỏ cứ há ra miết, vừa nhìn đã biết nó thèm một côn ŧᏂịŧ to bự đâm tung.”

Những lời này bình thường cậu nhất quyết không nói cùng ba, nếu dám chắc chắn cặp mông sẽ no đòn. Nhưng tình hình hôm nay rất đặc biệt, Lý Tân Vũ thấy ba hưởng thụ như vậy, lá gan cũng mạnh dạn lớn lên.

“Con! Oắt con có tin ba tét mông không?”

Thấy Lý Minh Khắc giận dữ muốn xách roi lên xử cặp mông tròn đáng thương của mình, Lý Tân Vũ vội vàng vùi đầu cày cấy cật lực, lại một lần ngậm lấy hạt thịt đính trên tiểu huyệt.

Nhưng lúc này cậu lại mυ'ŧ nó mạnh như mυ'ŧ kẹo que, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng chùn chụt.

Việc này quá sức với Lý Minh Khắc. Nơi vốn dĩ là bộ phận nhạt cảm nhất trên cơ thể hoàn toàn được ngâm trong khoang miệng nóng ấm ướt nhẹp, cộng thêm lực hút thô bạo.

Bấy lâu nay tiểu da^ʍ đó không được yêu thương, giờ đây sướиɠ tới mức chỗ sâu bên trong run rẩy loạn xạ, như vỡ đê vỡ đập mà ồ ạt cấp tốc phụt tới một trận đại hồng thuỷ, sóng nước tanh mặn dâʍ đãиɠ xối ướt khuôn mặt Lý Tân Vũ.

Lý Tân Vũ sững sờ vừa lau nước trên mặt vừa không tin nổi mà nhìn tiểu da^ʍ nhỏ còn đang co rút. Nó vẫn còn bắn ra một ít bọt nước không ngừng, làm cho môi âʍ ɦộ hồng hào lấm ta lấm tấm.

“Ba ba, có phải ba giấu một cái vòi xịt nước trong chỗ này không?”

Lý Minh Khắc mắc cỡ chết đi được, chỉ hận không thể ngay lập tức cho đứa nhóc không biết lựa lời để nói này no đòn.

“Thằng nhãi ranh, ba không chơi với con nữa, tránh ra cho ba đi ngủ.”

Lý Minh Khắc vờ tức giận đứng lên, quả nhiên bị Lý Tân Vũ ôm chặt lại.

“Không muốn không muốn, con còn chưa chơi đủ mà.”

Dứt lời, Lý Tân Vũ liền gấp không chờ nổi mà thọc hai ngón tay vào tiểu da^ʍ chật chội. Đốt ngón tay đầu tiên vừa lún vào, cậu đã có thể cảm giác được có lực hút và lực cắn truyền đến.

“A! Nhãi con đừng cắm vào.”

Lý Minh Khắc chưa phun đợt nước lũ kia được bao lâu, nơi đó nhạy cảm đến kỳ cục, chỉ hai ngón tay xâm nhập là có thể khuấy tiểu da^ʍ lầy lội của anh đến long trời lở đất.

“Oa, huyệt da^ʍ của ba chặt thật.”

Lý Tân Vũ chỉ tận hưởng xúc cảm ướŧ áŧ thít chặt từ đầu ngón tay thôi mà đã muốn bắn, không thể chờ đợi tới lúc cắm phập côn ŧᏂịŧ bự của mình bên trong.

Thiếu niên khí huyết dâng trào rốt cuộc không chống đỡ nổi cám dỗ, cậu dùng ngón tay moi móc lung tung trong tiểu huyệt mềm của ba, rút ra một phát, trên ngón tay lấp lánh đầy da^ʍ thuỷ.

Ngay sau đó, cậu chống côn ŧᏂịŧ to dài cực nóng trước tiểu da^ʍ ướt sũng mà thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nghẹn giọng nói:

“Ba, bé kê kê* muốn nổ tung rồi, cho phép con cắm vào được không?”

*Mandy : mọi người hiểu mà, là kiu ó :>

Vừa nói cậu còn không ngừng ma sát qυყ đầυ khổng lồ trên mép huyệt non mịn, muốn tìm ra cánh cửa mở lối đến nơi sung sướиɠ khoái lạc, nhưng nửa ngày dò tìm cũng chẳng xong, thỉnh thoảng còn sẽ vì nơi này quá ướt mà trượt ra ngoài.

“Không, không được, đừng mà bé con, chúng ta là ba con ruột.”

Lý Minh Khắc kinh hoảng giãy giụa lần cuối. Cái miệng da^ʍ bên dưới đã ngứa không chịu nổi, thậm chí còn liên tục mấp máy muốn ngậm lấy qυყ đầυ cực lớn kia.

Cuối cùng thì sợi dây lý trí cũng sắp đứt phựt, phòng tuyến của anh sẽ sớm phải tan rã.

“Con không để bụng, con yêu ba, con yêu ba chết đi được. Ba ba cũng yêu con mà phải không?”

Lý Tân Vũ đỏ hoe đôi mắt, loay hoay cắm hết nửa ngày rốt cuộc đã tìm ra lối vào bí ẩn. Côn ŧᏂịŧ lớn dốc toàn sức mà thô bạo mở tiểu huyệt dâʍ đãиɠ chật chội.

“A!”

Con ngươi của Lý Minh Khắc sắp trợn ngược ra khỏi hốc mắt. Mấy món đồ chơi trước kia căn bản không thể so với côn ŧᏂịŧ khủng của con trai anh, vừa dài vừa to vừa cứng.

Giống một cây côn sắt nung đỏ lửa, hung tợn căng rộng cái l*и khít của anh ra. Tuy rằng đau nhưng vài giây tiếp theo, lỗ da^ʍ thật lâu chưa được dễ chịu đã dường như nổi điên mà nuốt chửng côn ŧᏂịŧ lớn, không để cho nó dễ dàng chạy đi.

Lý Tân Vũ sướиɠ đến hít thở không thông, a cái miệng da^ʍ của ba quá chặt, quá ướt, quá ấm áp, tuyệt đối không thể nghĩ tới chuyện rời khỏi.

Hai người đều thở gấp, cùng nỗ lực để côn ŧᏂịŧ khổng lồ to bự được đẩy hết nấc vào chỗ sâu trong tiểu da^ʍ. Lý Minh Khắc chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ bự kia đã chạm tới tử ©υиɠ của anh.

“Ha, ba ơi, chim nhỏ sướиɠ quá.”

Lý Tân Vũ thoải mái lẩm bẩm, ghé sát trên thân mình cường tráng của Lý Minh Khắc, thân mật cọ cái đầu lên hai bé thỏ con mềm mại, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ mình như bay tới thiên đường.

Lý Minh Khắc đã mê sảng không nói nên lời, bắp đùi khỏe mạnh mất tự chủ mà kéo căng, đóa hoa xinh đẹp non nớt tràn lan cơ man là nước, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ lại bị côn ŧᏂịŧ lớn giam kín bên trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ.

“Bé con, chuyển động đi.”

Cuối cùng du͙© vọиɠ vẫn chiến thắng lý trí, Lý Minh Khắc hụt hơi, thúc giục Lý Tân Vũ đυ. nát tiểu da^ʍ đang đói khát của mình.

“Hưm hưm, bảo bối chuyển động đây.”

Thấy ba bắt đầu sướиɠ rồi, Lý Tân Vũ đắc ý cong khóe miệng, định bụng thúc một cú thật tàn nhẫn cho ba biết cậu lợi hại như thế nào, từ nay về sau tuyệt đối không thể rời khỏi côn ŧᏂịŧ bự của cậu.

Nhưng ai ngờ cậu mới đυ. vài cái, cặp mông bỗng nhiên đau nhức dữ dội từng cơn, khiến cậu cắn chặt răng.

“Ui za za, mông đau quá.”

Lý Tân Vũ đỡ mông mà xuýt xoa, Lý Minh Khắc xem đến bật cười.

“Bé con đau mông à? Hay chúng ta không làm nữa, lần sau tiếp tục.”

Lý Minh Khắc vẫn thật lo lắng cho cái mông của con trai cưng, dù chưa đến mức gọi là quá thảm, nhưng lỡ miệng vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ.

“Còn không phải do ba đánh. Không được, không thể không làm, ai biết lần sau ba có còn để con cᏂị©Ꮒ không.”

Lý Tân Vũ chịu đựng đau thương và nước mắt, tay này đỡ mông, tay kia nhấc chân của ba, thúc người một phát, côn ŧᏂịŧ bự bắt đầu va chạm.

Thiếu niên lần đầu tiên cắm tiểu huyệt, không có kỹ thuật hoa hòe loè loẹt gì ráo, chỉ biết vùi đầu gian khổ cᏂị©Ꮒ mạnh, mỗi lần đều rút dươиɠ ѵậŧ ra hơn phân nửa rồi lập tức thô bạo thọc vào.

Trận ái tình kịch liệt không thể nghi ngờ đã làm cho Lý Minh Khắc vui vẻ nhận lấy, như nắng hạn gặp mưa rào mà sung sướиɠ lên mây, chỉ chốc lát đã bị dươиɠ ѵậŧ đυ. cho rơi vào tiên cảnh.

Toàn thân đều nóng rực thở dốc, yêu thương mà nhìn khuôn mặt nhỏ vừa nhịn đau vừa hưng phấn đến cùng cực của con trai cưng.

Lúc này mới thật sự không thể tách ra.

“Ưm a, côn ŧᏂịŧ lớn của bé con giỏi lắm, nhanh thêm chút nữa, cᏂị©Ꮒ chết ba được không a.”

Lý Minh Khắc mê muội rêи ɾỉ, hiển nhiên đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Tân Vũ hơn.

Không màng đau nhức trên mông, Lý Tân Vũ củng cố quyết tâm, mỗi một lần đều đυ. sâu hoắm vào cửa tử ©υиɠ giữa tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của Lý Minh Khắc, hai quả trứng nặng trĩu cũng hung hãn đập mạnh, phát ra tiếng bình bịch.

Cửa tử ©υиɠ yếu ớt trong cơ thể bị côn ŧᏂịŧ lớn va chạm dữ dội, thậm chí còn có xu hướng sắp bị cᏂị©Ꮒ mở ra.

Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, Lý Minh Khắc không thể không hoảng loạn, muốn ngăn chặn động tác của Lý Tân Vũ lại. Nhưng dư chấn từ chỗ tử ©υиɠ làm cho câu nói không cất lên được, chỉ có thể run rẩy rêи ɾỉ.

“A, a a ưm a Bé con ngoan, chậm một chút, ba sắp bị đυ. hỏng rồi!”

“Nứиɠ l*и, vừa muốn nhanh xong giờ lại đòi chậm một chút. Mặc kệ ba đấy, con phải đυ. hư ba mới được, làm cho cái l*и da^ʍ này của ba về sau chỉ có thể để một mình con thao.”

Lý Tân Vũ giống một con thú hoang tới kỳ động dục, chỉ muốn cᏂị©Ꮒ con thú cái dưới thân mình sung sướиɠ vô hạn, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình ngập trong chỗ sâu của tiểu huyệt da^ʍ.

Lý Tân Vũ nghiến răng nghiến lợi bất chấp cắm rút, chỉ cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của mình đang không ngừng thọc trúng một vách tường mềm mại, mà trên vách tường kia cũng dường như có một khe hở chờ cậu khám phá.

Thế là cậu có mục tiêu mới, phát lệnh tiến công thẳng vào chỗ kia, đâm thọc cho Lý Minh Khắc rêи ɾỉ gọi giường, nước miếng thi nhau chảy xuống, đôi mắt sắc bén của mọi khi cũng bị đυ. chảy nước xuân tràn lan, đầy bí ẩn tìиɧ ɖu͙©.

Cuối cùng, Lý Tân Vũ nhận ra côn ŧᏂịŧ mình đã xé toạc vách tường, qυყ đầυ đi vào một chỗ càng thêm ấm áp chật cứng.

“A a a a!” Cửa tử ©υиɠ bị đυ. mở, Lý Minh Khắc thậm chí cảm thấy mình đã bị xỏ xuyên qua, trừng mắt, tiếng rêи ɾỉ vỡ thành từng mảnh vụn, sướиɠ đến kinh hoàng, thậm chí hai mắt trắng dã.

“Ư! Đệt mợ!”

Lý Tân Vũ chửi tục một tiếng, chỗ đó thật sự quá chặt, như giác hút mà kẹp qυყ đầυ nhạy cảm của cậu không buông, cậu lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến giao nộp vũ khí đầu hàng.

Đôi chân thon dài rắn chắc căng cứng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tới từng luồng từng luồng, tất cả phọt thẳng trong cửa tử ©υиɠ ba ba.

Lý Minh Khắc bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bỏng mà run bần bật, côn ŧᏂịŧ đằng trước cũng không nhịn được phun ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ ít ỏi, vẩy lung tung trên cơ bụng săn chắc của anh.

“A ưm a ! Không được mà.”

Cả người Lý Minh Khắc bị rút cạn sinh lực, giống một hồ nước xuân mà mềm nhũn trên giường lớn, Lý Tân Vũ cũng mệt mỏi không nhấc nổi người, côn ŧᏂịŧ còn chưa rút ra, cứ như vậy ngã sõng soài trên ngực ba.

“Ba ba tuyệt quá, sướиɠ chết đi được.”

Lý Tân Vũ cọ ti ba, nếu không phải đau đớn trên mông ngăn cản cậu tác nghiệp, cậu còn có thể chiến thêm vài hiệp nữa.

Nhưng lúc này cậu đã mệt đến mở mắt hết lên.

“Bé hư, có biết chúng ta đã làm gì rồi không?”

Lý Minh Khắc bất đắc dĩ mà ôm lấy sống lưng trần trụi của con trai cưng, nhẹ giọng hỏi bên tai cậu.

“Tất nhiên là biết, chúng ta vừa mới làʍ t̠ìиɦ. Con còn bắn bên trong ba nữa, ba ba phải sinh em bé cho con.”

Lý Tân Vũ thì thầm.

“Đừng tưởng bở, chính con vẫn còn là em bé, ba lo cho mình con đã đủ mệt.”

Miệng bảo như thế nhưng Lý Minh Khắc hơi lo lắng, ván đã đóng thuyền thì không cách nào cứu vãn nữa rồi.

Nhưng một lần sẽ không dính liền đâu nhỉ, chỉ là hết thảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều rót vào trong tử ©υиɠ,anh hiện tại cũng không cảm thấy có thứ chất lỏng dính dấp nhớp nháp bám trong âʍ đa͙σ.

Lý Tân Vũ mới 17 tuổi đầu, sao có khả năng gánh vác trách nhiệm của một người cha.

Còn nữa, bọn họ là ba con ruột, đứa bé sinh ra nếu có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?

“Mặc kệ mặc kệ, ba phải sinh em bé cho con. Oáp! Buồn ngủ quá, hy vọng sáng mai ba ba sẽ mang bầu.”

Lý Tân Vũ ngáp một cái, mơ mơ màng màng cọ vυ' ba.

“Được được được, ngày mai sẽ có, bé con rút chim nhỏ ra trước đi.”

“Không rút được không, cho con cắm bên trong đi mà.”

Lý Tân Vũ lại lần nữa chớp đôi mắt to đáng yêu cùng hàng mi cong dài, Lý Minh Khắc cũng lần nữa không thể chống cự.

“Rồi rồi, nhưng buổi tối không cho phép giở trò.”

Lý Minh Khắc hết cách nói.

“Dạ! Chắc chắn sẽ không làm gì bậy bạ.”

Lúc này Lý Tân Vũ mới vui vẻ rạo rực nhắm mắt, à đúng rồi, cậu cũng không quên ngậm núʍ ѵú của ba. Gương mặt được ba ba ôm vào trong ngực, khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu ấm áp.

============================

Mandy : Chắc chắn sẽ làm được vài câu tục mà :> Hứa đó :)))