Vọng Tưởng Với Anh

Chương 18: Cùng nhau luyện tập

Tập đầu “Idol Song” được phát sóng.

Tuy rằng chỉ là chọn cộng sự nhưng tổ tiết mục vô cùng biết cắt nối biên tập, thậm chí còn chia làm hai tập đầy đủ ăn uống.

Tập đầu chỉ phát sóng hai trò chơi trước đó đến chỗ chọn lẫn nhau thì trực tiếp kết thúc, ngay cả đoạn tiếp theo cũng cho người xem có đầy đủ không gian để tưởng tượng, việc cộng sự một chút cũng không để lộ ra.

Nhưng gần đến khi trò chơi đầu kết thúc thì các khán giả “kính hiển vi” xem chương trình đã bắt đầu phân tích ai chọn ai, phóng đại ngôn ngữ của các động tác tứ chi và ánh mắt còn phân tích rõ ràng có đạo lý.

… Đây thật sự là chương trình âm nhạc à?? Tôi nghi ngờ…

… Có phải tôi đi nhầm chỗ hay không? Rõ ràng thoạt nhìn giống như chương trình yêu đương mà??

… Hải Tinh Video có phải muốn cướp bát cơm của “Hôn nhân rung động” của Phi Điểu Video hay không, cho nên mới chọn đội hình toàn idol…

… Chỗ chọn cộng sự này, mấy người không nói là để hợp tác thì tôi còn tưởng phải chọn đối tượng yêu đương…

… Tuấn nam mỹ nữ rất là đẹp mắt mà, có ai bị đẹp đến giống tôi không?

… Có người nào cắn Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà giống tôi không? Tôi cảm thấy hai người bọn họ thật sự có cảm giác CP!

… Có có có! Đặc biệt là lúc Vấn Cảnh Hoà gập bụng và Ngu Miểu hỗ trợ ấy, tổ tiết mục cắt nối biên tập trở nên rất tình cảm!!

… Vấn Cảnh Hoà nhìn Ngu Miểu chằm chằm!!

… Không ai phát hiện sau khi Ngu Miểu uống xong ly nước chanh kia là do Vấn Cảnh Hoà đưa nước sao!

… Tổ tiết mục cũng không công bố bọn họ chọn ai, gấp chết tôi rồi..

… Theo tôi nhìn thấy trước khi vote thì Vấn Cảnh Hoà liếc mắt nhìn Ngu Miểu một cái à? Góc độ kia rõ ràng là đang nhìn Ngu Miểu, tôi cược Vấn Cảnh Hoà chọn Ngu Miểu!

… Cứu mạng, người thắng trò chơi còn có thể chọn đối tượng xem kết quả vote của anh ấy/cô ấy? Thiếu đạo đức như vậy tôi rất thích!

… Không nghĩ đến phân đoạn vote kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!!

… Tôi nhất định phải xem tiết mục! Cắn CP này!

***

Vấn Cảnh Hoà trong khoảng thời gian này không chỉ đang chuẩn bị cho Album của nhóm mà còn phải viết bài hát nên mỗi ngày đều luyện tập đến khuya.

Cho dù như vậy thì anh cũng bỏ thời gian gọi điện thoại cho Ngu Miểu.

Ba người Lộ Kim Dao đã gặp nhiều cũng không trách, Tư Điềm còn ra ở phòng riêng cho Ngu Miểu có không gian.

Chỉ là mỗi khi Vấn Cảnh Hoà gọi điện thoại đến, vẻ mặt cô ấy đều là chế nhạo trêu chọc.

“Lại đúng giờ gọi điện thoại cho cậu?” Tư Điềm nghe thấy thanh âm, bát quái nhìn thoáng qua sau đó cười nói: “Người không biết sẽ nghĩ là bạn trai tìm bạn gái đấy, cần mẫn như vậy cơ mà.”

Gương mặt Ngu Miểu nóng bừng, trong tay ôm gối ném qua.

Tư Điềm thấy vậy nhanh chóng loé người thậm chí còn trì kỷ đóng cửa phòng lại cho cô.

Ngu Miểu sờ sờ gương mặt nóng bỏng, lúc này mới nhận điện thoại chỉ là âm thanh nhỏ đi vài phần: “Vấn Cảnh Hoà, hôm nay chúng ta thảo luận vấn đề gì?”

Vấn Cảnh Hoà nhuận giọng, rất nhanh đã nói: “Ngày mai em phải đến phòng luyện tập, bộ phận biên vũ thì thầy dạy vũ đạo đã biên đạo gần xong rồi, em cũng đến đây nhìn xem.”

Ngu Miểu vừa nghe thấy có liên quan đến viên vũ nên những thứ hỗn độn trong đầu cũng bị quét sạch trong nháy mắt, cô đã bảo Vấn Cảnh Hoà tìm cô khẳng định là có việc mà.

“Bây giờ mới qua mấy ngày mà đã biên đạo xong rồi sao?” Cô kinh ngạc hỏi.

Vấn Cảnh Hoà nhấp môi cười nói: “Động tác vũ đạo không quá phức tạp cho nên cũng coi là nhanh. Thật ra hai ngày trước đã biên đạo xong rồi nhưng chuẩn bị Album nhóm bận quá nên mới kéo chậm tiến độ.”

Ngu Miểu có chút băn khoăn, lần hợp tác này dường như đều là Vấn Cảnh Hoà ở thế chủ đạo, cô chỉ viết một vài lời hát, căn bản là không giúp được gì.

Dường như là cảm nhận được nguyên nhân Ngu Miểu trầm mặc, Vấn Cảnh Hoà nói thêm: “Ngày mai em đến đây xem vũ đạo, anh luôn cảm thấy có mấy chỗ không quá thông thuận, muốn hỏi ý kiến của em một chút.”

Thần sắc Ngu Miểu vui vẻ, vội vàng hỏi: “Thật thế ư?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Vấn Cảnh Hoà cười trả lời.

Ngu Miểu tràn ngập nhiệt tình trong nháy mắt: “Được, vậy ngày mai em đến tìm anh!”

Văn Cảnh Hòa thấp giọng cười cười: “Anh chờ em.”

Sau khi cúp máy giọng nói của Vấn Cảnh Hoà phảng phất vẫn còn vọng lại bên tai, mang theo một chút dịu dàng và từ tính riêng biệt.

Ngu Miểu sờ sờ lỗ tai mình, vành tai nóng bỏng.

***

Ngày thứ hai, Giang Đình lái xe đưa Ngu Miểu đến Bắc Thần.

Trên đường chị ấy mở miệng nói: “Hôm nay em ở Bắc Thần luyện tập thật tốt, chị còn phải đưa mấy người Kim Dao Tư Điềm tham gia hoạt động, chờ đến tối chị sẽ đến đón em.”

Chỗ luyện tập để ghi hình quyết định ở Bắc Thần Giang Đình còn cảm thấy rất yên tâm.

Ngu Miểu gật gật đầu: “Vâng.”

Chờ đến lúc vào Bắc Thần, Ngu Miểu vốn định đi vào phòng luyện tập tìm Vấn Cảnh Hoà ngay, cô rất quen thuộc với nơi này nhưng vừa mới ấn thang máy đã phát hiện Thẩm Yến đứng bên trong.

Ngu Miểu nhìn thoáng qua thang máy bên cạnh nhưng cái thang máy kia còn đang đi lên, nhất thời không xuống được.

Loại động tác nhỏ này căn bản không thể lừa được mắt Thẩm Yến, anh ấy nhướng mày nói: “Thoạt nhìn em có vẻ không muốn đứng chung thang máy với anh nhỉ.”

Ngu Miểu vừa bước vào vừa cười tủm tỉm nói: “Làm sao có thể chứ anh, em đây không phải là không nghĩ đến việc anh sẽ đến công ty hay sao.”

“Vừa lúc, đi vào văn phòng với anh.” Thẩm Yến nói.

Ngu Miểu vừa chuẩn bị ấn số tầng nghe thấy những lời này cũng sửng sốt theo, sau đó mặt liền trở nên suy sụp: “Đến văn phòng của anh làm gì chứ, em còn phải đi luyện tập nữa, thời gian rất quý giá.”

Thẩm Yến đánh giá cô rồi sau đó cười nhẹ: “Làm sao thế? Một lúc không gặp Cảnh Hoà cũng không được?”

Ngu Miểu có chút bực, nói ngay: “Anh, anh nói cái gì thế!”

Thẩm Yến hừ nhẹ nói: “Nghe nói hai đứa gần đây vẫn luôn hẹn hò.”

“Hẹn hò gì chứ!” Ngu Miểu trực tiếp xù lông: “Là do tiết mục nên mới gặp mặt, đây là công việc!”

“Coi như là vậy mà.” Thẩm Yến vô cùng có lệ mà trả lời một câu.

Ngu Miểu: “…”

Đến văn phòng của Thẩm Yến, Ngu Miểu biếng nhác mà dựa vào sô pha, sau đó hỏi: “Anh, anh tìm em có chuyện gì thế?”

Thẩm Yến ho nhẹ một tiếng dường như đã suy nghĩ lâu rồi mới nói thành lời: “Hạ Tử Yên có phải đang ở Định Hải hay không?”

Ngu Miểu đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Yến, cô híp con ngươi nghi ngờ đánh giá Thẩm Yến giống như đã nghe thấy lời nói làm người khϊếp sợ gì đó.

“Anh, vì sao anh muốn hỏi chuyện của chị Tử Yên hả?”

“Anh…”

Ngu Miểu đứng dậy, thấy ánh mắt Thẩm Yến trốn tránh, cũng cười tủm tỉm mà đi qua: “Hai ngày trước chị Tử Yên nói với em là đi gặp bạn trai cho nên mới rời khỏi Định Hải.”

Thẩm Yến nhíu mi lại trong nháy mắt: “Cô ấy có bạn trai từ bao giờ?”

Ngu Miểu giảo hoạt cười nói: “Anh với chị Tử Yên rất quen thuộc à? Vì sao người ta phải nói cho anh chuyện này?”

Lời này quá mức đau lòng, mặt Thẩm Yến đen như đáy nồi trong nháy mắt.

Ngu Miểu nhìn anh ấy chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới cười nhạo anh ấy: “Anh, có phải anh thích chị Tử Yên không, nếu không làm sao lại có biểu tình như vậy chứ?”

Thẩm Yến mím chặt môi không nói gì.

“Thật ra chin Tử Yên không có người yêu, chị ấy đi chụp poster.” Ngu Miểu thấy mày Thẩm Yến giãn ra dường như đã xác định chuyện này: “Nhưng mà anh có phải biểu hiện quá rõ ràng hay không, em chỉ thử anh một chút anh đã để lộ rồi.”

Thẩm Yến: “…”

“Chuyện này bắt đầu từ lúc nào thế? Em rất tò mò đó nha!” Ngu Miểu bát quái thò đầu qua.

Thẩm Yến tức giận đuổi khách: “Không phải em muốn luyện tập với Cảnh Hoà sao, nhanh chóng đi đi.”

“Em ở cùng công ty với chị Tử Yên đấy, chị ấy thường xuyên mời chúng em ăn cơm, xem chúng em tập luyện nữa cơ.” Ngu Miểu cố ý nói: “Anh nghĩ xem nếu có người giúp anh, tiến triển có phải sẽ thuận lợi hơn nhiều hay không?”

Thẩm Yến trầm ngâm một lát, nhìn Ngu Miểu hỏi: “Em muốn cái gì?”

Ngu Miểu cong mắt cười xán lạn: “Vẫn là anh trai hiểu em.”

Thẩm Yến cũng không ngoài ý muốn, cười nhẹ nói: “Nói đi, em muốn cái gì?”

“Bối cảnh sân khấu lần này của em nghe nói là do công ty của minh tinh tham gia đưa tiền, công ty của em thì anh biết rồi đó, rất nhỏ, sau đó trước mắt Vấn Cảnh Hoà là công ty Giải Trí Huy Dương.” Ngu Miểu mím môi nói: “Anh nói chúng em làm sao cạnh tranh được với công ty lớn như vậy chứ, bối cảnh sân khấu lại rất có thể được tăng điểm.”

“Anh còn tưởng là chuyện gì.” Thẩm Yến bất đắc dĩ cười nói: “Bộ phận này anh sẽ hỗ trợ.”

Ngu Miểu suýt nữa kích động mà nhảy lên, cô vội vàng mở miệng: “Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh theo đuổi chị Tử Yên!”

Thẩm Yến không nhịn được mà đỡ trán: “Em đừng nói ra ngoài là giúp anh rồi.”

Ngu Miểu gật gật đầu: “Em bảo đảm giữ kín như bưng!”

***

Sáng sớm Vấn Cảnh Hoà đã ở cùng thầy dạy vũ đạo luyện tập động tác, cũng quay video rất nhiều lần.

Sau khi Ngu Miểu gửi tin nhắn cho anh thì anh cất điện thoại rồi nói với thầy dạy vũ đạo: “Hôm nay thầy vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi ạ.”

“Không phải đã nói chờ Ngu Miểu đến đây sẽ luyện tập cùng nhau sao?” Vẻ mặt của thầy dạy vũ đạo đầy dấu chấm hỏi.

Thần sắc Vấn Cảnh Hoà tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi luyện với em ấy, có vấn đề gì sao?”

Thầy dạy vũ đạo: “…”

Được, anh ta đi.

Lúc Ngu Miểu đến đây, gõ gõ cửa trước, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy rất nhiều camera, kết quả chỉ có một mình Vấn Cảnh Hoà.

“Tổ tiết mục còn chưa đến sao?” Cô có chút kinh ngạc.

Vấn Cảnh Hoà cười gật đầu: “Bọn họ nói có việc chậm trễ nên bảo chúng ta luyện tập trước.”

Ngu Miểu cũng không tiếp tục hỏi bao giờ bọn họ đến đây, cô vừa lúc có thể thừa dịp học biên vũ trong thời gian này trước, đến lúc đó cũng không đến mức mất mặt trước ống kính.

“Em có thể xem video vũ đạo không?” Cô hỏi.

Vấn Cảnh Hoà đúng lúc cầm máy quay đi đến, điệu nhảy của hai người được bố trí vô cùng thú vị, lợi dụng ghế làm nguyên tố biên vũ cũng đồng thời có rất nhiều động tác tiếp xúc, ví dụ như nắm tay hay ôm eo.

“Anh tham dự rất nhiều bộ phận biên vũ, em xem có chỗ nào không hài lòng thì có thể chỉ ra.” Anh nói

Ngu Miểu có chút tò mò: “Những bộ phận nào có anh tham dự ạ?”

Vấn Cảnh Hoà mỉm cười hỏi: “Vì sao lại tò mò cái này? Hay là em đoán thử đi?”

Ngu Miểu chỉ vào bộ phận mở đầu, có chút không xác định nói: “Chỗ này?”

Sau đó dưới ánh mắt cổ vũ của Vấn Cảnh Hoà lại chỉ chỉ bộ phận trước điệp khúc: “Chỗ này có phải cũng vậy không?”

“Em đều đã đoán đúng.” Đáy mắt Vấn Cảnh Hoà cũng xẹt qua một tia kinh ngạc.

Con ngươi của Ngu Miểu sáng ngời, vui rạo rực nói: “Em vẫn rất là thông minh đấy.”

Khoé môi Vấn Cảnh Hoà hơi hơi giương lên: “Có lẽ rất hiểu biết về anh.”

Bỗng nhiên Ngu Miểu đối diện với ánh mắt mỉm cười của Vấn Cảnh Hoà, trong lòng cô cũng hoảng hốt theo rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu: “Độ khó của vũ đạo còn ổn, em chắc sẽ nhớ kỹ tất cả các động tác rất nhanh.”

“Không vội.” Văn Cảnh Hòa cười khẽ: “Em cứ từ từ thôi.”

Ngu Miểu dùng nửa tiếng đã nhớ được gần hết các động tác của mình, chỉ là có Vấn Cảnh Hoà ở bên cạnh nhìn cô nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương nên nhảy sai vài động tác.

“Luyện tập cùng nhau đi, có lẽ sẽ để em quen với vũ đạo nhanh hơn một chút.” Vấn Cảnh Hoà đi đến nói.

Ngu Miểu gật gật đầu đồng ý, nhưng cô rất nhanh đã hối hận.

Đặc biệt là một đoạn vũ đạo ở phía sau thật sự là có sự tiếp xúc quá thân mật, ngay lúc Vấn Cảnh Hoà nắm tay cô thì cả người Ngu Miểu trở nên cứng đờ trong nháy mắt.

Tay của Vấn Cảnh Hoà rất lớn rất rộng còn mang theo cảm giác ấm áp làm cho đáy lòng Ngu Miểu run lên.

Sau đó động tác vũ đạo trực tiếp bị cô quên mất.

Vấn Cảnh Hoà vẫn chưa buông tay, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, khoé môi cũng ngậm ý cười: “Ngu Miểu, mặt em rất đỏ.”