Chiếc váy ngủ bằng lụa trải trên mặt đất, dây váy trượt xuống bờ vai mịn màng, cô cong chân lên rồi tách ra trước gương.
Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng đã thấm ướt một mảng nhỏ.
Cô cắn môi, cởϊ qυầи lót ra.
Tất cả các động tác đều là do cơ thể tự động thực hiện một cách cực kì liền mạch, căn bản không cần cô phải suy nghĩ.
Có thể nói... nguyên chủ thường xuyên làm như vậy.
Tư thế này khiến đóa hoa giữa hai chân Lê Tân cứ thế mà nở rộ, cô có thể thấy rõ ràng hình dạng của nơi tư mật đó.
Lớp lông mềm mại bao phủ khu tam giác, hang động hơi hé mở giống như một con sò đầy đặn, nó khẽ nhúc nhích khiến cho mật dịch trong suốt trào ra.
Lê Tân vừa xấu hổ lại vừa thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tim đập rất nhanh, cô không kìm được mà đưa tay chạm vào con sò thịt mềm mại ướŧ áŧ kia.
“A...”
Giây phút tự mình giải quyết, trong đầu cô bỗng tràn ngập vô số ký ức lẫn lộn có liên quan đến nguyên chủ, ở trong chiếc gương còn ẩn giấu một mặt khác.
Đầu ngón tay đẩy vào huyệt đạo một cách vô cùng thành thục, cô dùng tư thế thoải mái nhất để đút vào rút ra, mỗi lần ra vào, những âm thanh nhóp nhép lại vang lên.
… “Chị có muốn mua tôi không?”
… “Tôi đắt lắm đó.”
… “Tôi còn chưa lớn... Chị có muốn nhìn một chút không?”
Gương mặt của cậu thiếu niên hiện lên trước mắt Lê Tân, cậu ta ghé tai cô nói khẽ.
Lê Tân cố gắng khống chế suy nghĩ của mình nhưng hàng rào lý trí đã bị sụp đổ, cô khó có thể kìm nén được, thậm chí vì hồi ức lặp đi lặp lại đó mà cô lại càng hưng phấn hơn.
Đã như vậy thì cứ dứt khoát thuận theo đi.
Lê Tân bỏ qua sự rụt rè, cả người đắm chìm trong niềm vui sướиɠ “tự cung tự cấp”.
Ngón tay trắng nõn bị huyệt đạo ấm áp cắи ʍút̼, móng tay cô quét qua vách hang và đâm thẳng vào chỗ nhạy cảm nhất.
Đây là thân thể của cô nên cô hiểu rất rõ.
Người phụ nữ trong gương gạt bỏ hết lớp ngụy trang, vẻ dịu dàng quý phái, nét đoan trang tao nhã, tất cả những mỹ từ dùng để hình dung về cô ngay tại khoảnh khắc này đều vỡ tan như bọt biển.
Cảm giác sung sướиɠ làm cho ngón chân Lê Tân cong lên, hai má cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh tràn đầy du͙© vọиɠ.
Mật dịch trong suốt chảy ra từ lối nhỏ rồi tràn qua bờ mông đẫy đà, từng giọt rơi xuống tí tách trên sàn nhà, dần dần tụ lại thành một vũng nhỏ.