Khinh Vi Khiết Phích

Chương 5.2

11

Ôn Hòa cứ ngây ngốc đứng ở cửa cho đến khi Thẩm Minh Diệc gọi cậu.

“Cậu đứng ở đó mãi làm gì? Không vào sao?”

“À, ừm.”

Ôn Hòa đóng cửa lại, ngồi vào ghế, lấy đồ ăn ra. Hộp cơm vốn dĩ nóng hầm hập giờ đã nguội lạnh, trở nên cứng đơ. Cậu không muốn ăn chút nào, nhưng nếu không ăn thì rất lãng phí, lát nữa cũng sẽ đói bụng.

Cậu lấy đũa đẩy đẩy phần cơm, từng hạt gạo rời ra giống như chưa chín kỹ. Ôn Hòa lại gắp một miếng rau, rau cùng canh cũng đã lạnh tanh.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu thở dài trong ngày hôm nay, Ôn Hòa duỗi đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ môi, đổ nước từ bình ra cốc uống.

“Đừng ăn nữa.” Thẩm Minh Diệc không biết đã đến bên cạnh cậu từ lúc nào. Hắn đem hộp cơm trước mặt cậu đẩy sang một bên, “Ăn cái này đi.”

Một cái bánh kem tinh xảo xuất hiện trước mắt cậu, bên trên bánh còn điểm xuyết vài quả dâu tây tươi mọng.

Ôn Hòa khó hiểu mà nhìn hắn.

“Ăn đi.” Thẩm Minh Diệc nói xong liền đi ra chỗ khác.

Ôn Hòa thấy hắn đi về giường nằm sau đó lấy điện thoại ra nghịch xem.

Ôn Hòa mở hộp bánh kem kia ra ăn thử một miếng, thật ngọt, cũng thật ngon. Cậu lại quay đầu nhìn Thẩm Minh Diệc sau đó đến trước giường hắn, ngồi xổm xuống.

“Cậu cũng ăn đi.”

Thẩm Minh Diệc chăm chú nhìn cậu, mặt không lộ ra biểu tình gì. Một lát sau hắn ngồi dậy, trong mắt lộ ra vui vẻ, kéo Ôn Hòa lại trước ngực mình.

Ôn Hòa vì bảo vệ hộp bánh kem, đôi tay giơ lên cao sau đó liền bị Thẩm Minh Diệc ôm gọn trong lòng.

“Cậu làm gì thế?” Ôn Hòa lên án nói.

“Cậu đang giận tôi sao?” Thẩm Minh Diệc vùi đầu ở cổ Ôn Hòa, thanh âm rầu rĩ, “Bởi vì hôm tôi uống say ấy.”

“Hóa ra cậu vẫn nhớ sao? Vậy tại sao lại giả vờ như không biết?”

Thẩm Minh Diệc có chút mất tự nhiên, nói: “Sợ cậu không vui, cho nên tôi không nhắc lại nữa.”

Cho dù tôi không cao hứng nhưng hôm đó vẫn là cậu giúp tôi mà.

“Cậu đút tôi đi.”

“Cái gì?”

Mắt thấy Thẩm Minh Diệc mở miệng ra, Ôn Hòa có chút khó xử. Cậu nhìn nhìn bánh kem, lại nhìn nhìn Thẩm Minh Diệc, cuối cùng vẫn là dùng thìa xúc một khối bánh nhỏ đút cho Thẩm Minh Diệc.

Ôn Hòa đột nhiên cảm thấy Thẩm Minh Diệc giống với tối hôm trước khi say rượu, y hệt một đại cẩu.

Cách Thẩm Minh Diệc ăn thực thanh nhã, hắn nhai rất chậm, ánh mắt không rời Ôn Hòa. Ôn Hòa không dám đối hiện với tầm mắt kia liền hơi cúi đầu lại nhìn thấy khóe miệng đang kết vảy kia.

Cậu ma xui quỷ khiến mà vươn đầu ngón tay sờ soạng một chút, “Còn đau không?”

Thẩm Minh Diệc cứng đờ, đem miếng bánh kem nuốt trong miệng xuống.

“Cậu muốn ăn nữa không?” Ôn Hòa lại đem một miếng nữa đưa đến bên miệng hắn, “Ưm ——”

Dâu tây cùng bơ hòa quyện, hương vị ngọt ngào theo đầu lưỡi Thẩm Minh Diệc truyền vào trong miệng Ôn Hòa.

“Ưm……” Ôn Hòa đẩy ra hắn, ánh mắt hoảng loạn, “Làm cái gì vậy? Cậu…… Ưm…a ——”

Thẩm Minh Diệc cưỡng hôn cậu. Ôn Hòa chống đỡ không được, bị hắn đè nặng gáy hôn sâu. Khớp hàm cậu bị cạy mở, bị hắn liếʍ láp khoang miệng, ngay cả đầu lưỡi cũng trốn không thoát, bị Thẩm Minh Diệc hút lấy, dùng lưỡi không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thẩm Minh Diệc giống như ăn được mật ngot, dây dưa không ngừng.

Bánh kem rơi xuống đất, rơi nát nhừ, Ôn Hòa có chút đau lòng, người này thật là, lát nữa lại phải lau dọn.

“Cậu không chuyên tâm.” Thẩm Minh Diệc buông tha cậu, chóp mũi hai người dán sát lại với nhau, “Là bởi vì chán ghét tôi sao?”

Ôn Hòa thở hổn hển, trong mắt ngập tràn hơi nước. Cậu không hiểu sao tự nhiên Thẩm Minh Diệc hỏi vậy nhưng vẫn lắc lắc đầu thành thật trả lời, “Không ghét cậu.”

Thẩm Minh Diệc lại tiếp tục hôn xuống từ mũi trượt xuống môi rồi xuống cằm, cuối cùng là rơi xuống cổ, không buông tha một tấc da thịt nào. Ôn Hòa bị hắn quấn quýt đến nỗi cả người mềm nhũn dựa vào trong l*иg ngực Thẩm Minh Diệc.

“A, cậu làm cái gì vậy.” Ôn Hòa bị hắn bế lên giường, “Tôi còn đang đeo giày đấy.”

“Tôi giúp cậu cởi ra.” Thẩm Minh Diệc quả thực giúp cậu tháo giày, thuận tiện cũng đem vớ lột ra để lộ đôi chân trắng nõn. Thẩm Minh Diệc còn tranh thủ dùng tay sờ soạng bàn chân cậu, “Yên tâm, khăn trải giường sạch sẽ.”

Làm sao sạch được, mấy ngày cậu không ở đây, chẳng phải đã bám đầy bụi sao?

Nhưng Ôn Hòa không muốn cùng Thẩm Minh Diệc tranh luận chuyện này, mặc kệ hắn ôm.

“Cậu thật đáng yêu.” Thẩm Minh Diệc nói: “Khiến tôi lúc nào cũng muốn được ôm hôn cậu.”

“Vừa rồi không phải mới hôn sao? Giờ cậu vẫn còn đang ôm tôi đấy.”

Cậu xem như đã hiểu, Thẩm Minh Diệc chỉ muốn chiếm tiện nghi của cậu mà thôi. Thế nhưng cả hai đều là nam, bị ăn đậu hũ một chút cũng không mất miếng thịt nào.

Cậu cũng được tính là nam nhân mà, phải không?

Ừm, chắc chắn là vậy.

Hơn nữa được cậu ấy ôm hôn cũng rất thoải mái, bản thân cũng rất thích.

Cậu bị Thẩm Minh Diệc đẩy ngã ở trên giường. Giường đơn chật chội khó có thể chứa hai người, Thẩm Minh Diệc lại rất cao lớn, đè lên trên người Ôn Hòa, đem hai chân cậu tách ra, xen vào giữa rồi vén áo thưởng thức bộ ngực mềm mại của cậu.

“Ngực cậu hôm nay mềm thật đấy.”

“Buổi sáng đã ép sữa ra ngoài rồi.”

Thẩm Minh Diệc nâng khuôn ngực non mềm, xoa bóp, hơi thở nóng bỏng phun lên đầu nhũ, hai viên đậu đỏ mẫn cảm lập tức đứng thẳng lên.

“A……” Ngực Ôn Hòa phập phồng kịch liệt, "Làm sao cậu biết tôi có ngực?”

Thẩm Minh Diệc cúi đầu cắn đầu nhũ đỏ tươi, dùng răng nhẹ nhàng day day sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

"Tôi thấy miếng dán ngực của cậu trong nhà tắm."

Miếng dán ngực? Khi nào vậy? Ôn Hòa hoàn toàn không ấn tượng, cậu rõ ràng đã rất cẩn thận.

“Ân…… Thẩm Minh Diệc, cậu nhẹ chút.” Ôn Hòa cắn ngón tay, tận lực để bản thân không rên thành tiếng.

Thẩm Minh Diệc buông tha cho hai viên đậu đỏ, quay sang dùng miệng bao bọc phần thịt mềm bên ngoài. Hắn dùng đầu lưỡi ấm nóng dán lên ngực Ôn Hoà khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được mà run lên.

"Cậu mẫn cảm thật đấy, da cũng thực non mềm.” Thẩm Minh Diệc nhìn Ôn Hòa đã đỏ ửng mặt, "Mới hút một chút đã để lại vết rồi.”

Ôn Hòa nằm trên giường mềm mại, trên người đều là mùi của Thẩm Minh Diệc, giống như toàn thân đều bị hắn ôm ấp, bao lấy. Loại cảm giác này rất kỳ quái nhưng lại khiến cho ngực cậu nóng lên, còn hơi trướng, phía dưới có cảm giác ngứa ngáy.

Thẩm Minh Diệc thở hổn hển bên tai cậu, hạ thể cách quần đỉnh đỉnh lên người Ôn Hoà. Chân cậu còn treo trên đùi Thẩm Minh Diệc, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực, mặc cho người kia lộng hành.

Thẩm Minh Diệc sảng đến không chịu được. Ôn Hòa ngoan ngoãn mà nằm ở trong l*иg ngực hắn, khiến Thẩm Minh Diệc sinh ra ảo giác cậu chỉ thuộc về mình hắn. Trong đầu hắn tràn đầy mong muốn giữ Ôn Hoà lại, một mình chiếm lấy cậu.

Hắn thích người này lâu như vậy, cậu sớm phải trở thành người của hắn.

Thẩm Minh Diệc kéo quần ngoài Ôn Hòa xuống, sau đó là qυầи ɭóŧ.

“Thẩm Minh Diệc!” Ôn Hòa kinh hãi, hô lên, “Đồ lưu manh, cậu cởϊ qυầи của tôi làm gì!”

Hắn đã hút ngực rồi, sao còn muốn cởϊ qυầи cậu ra. Địa phương kia, Ôn Hoà thực sự không muốn để người khác nhìn thấy.

Côn ŧᏂịŧ của Ôn Hòa lập tức bắn ra, ma sát vào người Thẩm Minh Diệc. Thẩm Minh Diệc nhìn nhìn, cảm thấy chỗ nào trên cơ thể cậu cũng rất đáng yêu.

“Bảo bảo, để cho tôi sờ sờ một chút.”

Ôn Hòa bắt đầu giãy giụa, cả người đều dùng sức, cậu không muốn Thẩm Minh Diệc nhìn thấy, không muốn bất cứ ai biết được cậu có cơ thể dị hợm, là một quái vật xấu xí.

“Không cần, không muốn……” Ôn Hòa bắt đầu khóc, thút tha thút thít, khiến Thẩm Minh Diệc bị doạ sợ.

“Làm sao vậy?” Thẩm Minh Diệc ôm cậu dựa vào bả vai mình, khẩn trương an ủi cậu, “Thực xin lỗi bảo bảo, tôi không nên như vậy, thực xin lỗi.”

“Thẩm Minh Diệc.” Qua một lúc lâu, Ôn Hòa nói, “Cậu xem đi.”

“Cái gì?”

Ôn Hòa lôi kéo tay hắn hướng xuống dưới.

Thẩm Minh Diệc khϊếp sợ nhìn Ôn Hòa, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

“Cậu nhìn xem, tôi là một quái vật, như vậy cậu còn muốn chạm vào sao?"

Đó là một bộ phận đáng nhẽ không nên xuất hiện trên cơ thể nam nhân. Thẩm Minh Diệc trước giờ vẫn luôn thích nam, bộ phận kia hắn mới chỉ từng nhìn thấy trong các bộ phim AV.

(*AV: adults video aka phim 18+)

“Cậu không phải quái vật.” Thẩm Minh Diệc nói, “Cậu không phải.”

Ôn Hòa trong mắt ầng ậc nước, nhìn về phía Thẩm Minh Diệc, không tin nổi, “Cậu gạt người, tôi chính là một quái vật.”

Thẩm Minh Diệc nhất định là đang lừa cậu, làm gì có ai thấy cơ thể dị hợm này mà không thấy kỳ quái chứ.

“Lừa cậu là cẩu.”

Thẩm Minh Diệc nằm sấp xuống, bắt lấy đùi Ôn Hòa đẩy lên trên, cẩn thận quan sát huyệt khẩu nho nhỏ kia.

Phía dưới dươиɠ ѵậŧ xinh xắn không có tinh hoàn, thay vào đó là một hoa huyệt nho nhỏ màu phấn nộn. Phía dưới cậu không có một chút lông để lộ ra hai cánh hoa đầy đặn dường như đang run rẩy. Thẩm Minh Diệc vươn hai ngón tay, ấn nhẹ lên cửa huyện, sau đó chậm rãi chuyển sang âm đế, nhẹ nhàng cọ sát. Ôn Hòa kẹp chặt chân, vô tình đem tay Thẩm Minh Diệc kẹp lấy.

Ôn Hòa khóc lóc nói, “Cậu đừng nhìn, cậu đang cảm thấy ghê tởm đúng không.”

“Không hề. Cậu có thể tin tưởng tôi, được không?”

Thẩm Minh Diệc tiến lại gần hơn, mang theo ý xấu, khẽ thổi nhẹ vào nơi kia. Bị hơi thở lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, Ôn Hòa hơi rùng mình, còn nơi kia đã sớm bị Thẩm Minh Diệc trêu chọc tới động tình, ướt dầm dề.

Thẩm Minh Diệc xem đến ngây người, không chút suy nghĩ liền cúi đầu liếʍ lấy âm đế.

“A ——” Ôn Hòa mở to hai mắt, không thể tin được Thẩm Minh Diệc lại đi liếʍ cậu.

“Cậu, cậu buông ra.” Ôn Hòa phản xạ có điều kiện nâng mông lên, thế nhưng lại bị Thẩm Minh Diệc ấn chặt, không thể thoát được.

“Chỗ này của bảo bảo xinh đẹp chết mất, lại còn rất đáng yêu.”

Ôn Hòa cảm thấy bẩn muốn chết. Cậu thấy nơi kia thật dơ bẩn, sao có thể liếʍ được?

Thế nhưng Thẩm Minh Diệc không thèm quan tâm, hắn mở miệng đem Ôn Hòa hoa huyệt kiều nộn kia toàn bộ ngậm lấy.

“A a……”

Bắp đùi Ôn Hòa cũng run run, kɧoáı ©ảʍ từ âm đế không thể ngăn chặn nổi, xông thẳng lên não. Eo cậu dựng thẳng lên, cùng mặt giường hình thành đường cong tuyệt đẹp. Thân thể Ôn Hòa rất gầy thế nhưng mông thịt lại no đủ, eo thon tinh tế khiến Thẩm Minh Diệc dùng một tay cũng có thể ôm lấy.

“Không muốn, không muốn…… Ưm, a…, Thẩm Minh Diệc, cậu là tên xấu xa.”

Thẩm Minh Diệc ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm mà liếʍ cho Ôn Hòa. Hắn ngậm lấy toàn bộ nơi kia, dùng lưỡi trêu đùa âm đế, vừa liếʍ vừa hút. Mỗi lần Thẩm Minh Diệc hút, Ôn Hòa cảm thấy cả linh hồn mình cũng bị hút theo, âm đế bị liếʍ đến cứng lên, vừa tê dại lại vừa sảng khoái. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

“A a…… Thẩm Minh Diệc, Thẩm Minh Diệc, ưm ——”

Cậu gối lên chăn, không ngừng lắc đầu. Cậu không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như vậy, cả người sung sướиɠ tới mức không còn có thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết gọi tên Thẩm Minh Diệc.

Đầu lưỡi Thẩm Minh Diệc mỗi lần đảo qua âm đế đều khiến Ôn Hòa phải run rẩy, sảng khoái tới không chịu nổi. Nhưng cố tình, Thẩm Minh Diệc lại không quan tâm, chỉ chăm chú hút lấy như lúc giúp cậu hút sữa khiến khuôn mặt Ôn Hòa hồng tới mức có thể rỉ ra máu, chóp tai cũng đỏ rực.