Tiện Nhân

Chương 2: “Em muốn chơi anh thế nào cũng được, nhưng em đừng đi tìm người khác.”

“Vậy hai đơn đề cử mới kia là do anh giới thiệu?”

Phương Tuân vừa về đến nhà có hơi say, anh mới đón sinh nhật với người nhà nên về có chút trễ, không nghĩ tới người kia đang mặc tạp dề nấu canh.

“Ừ, bọn họ đang tìm một công ty có trình độ tương đương để hợp tác lâu dài, bạn bè của anh không có ai làm hạng mục này nên anh đề cử em.”

Biểu cảm Phương Tuân vẫn như thường không có dấu hiệu tức giận, Trần Cẩm nhẹ nhàng thở ra. Trần Cẩm liên tục đề cử cho công ty Phương Tuân không ít hạng mục, có nhiều cái Phương Tuân thậm chí còn không biết. Thật ra Trần Cẩm có tâm tư riêng, cứ như vậy công ty Phương Tuân hoạt động ổn định thì anh mới có thời gian bên cạnh hắn.

“Uống canh đi.”

Tối hôm qua lăn lộn quá tàn nhẫn, Trần Cẩm vệ sinh sạch sẽ liền lăn ra giường ngủ, buổi sáng còn hơi sốt nhẹ, hắn ở nhà ngủ cả ngày, sau khi uống chén canh nóng mới thoải mái hơn một chút.

Trần Cẩm đem quà đã đặt sẵn trên bàn đẩy đến trước mặt Phương Tuân: “Sinh nhật vui vẻ.”

Phương Tuân đang uống canh nhận lấy, trước giờ quà cáp mà Trần Cẩm tặng đều được đóng gói tỉ mỉ, ngược lại quà cho bản thân hắn lại không đáng nói tới, Phương Tuân tỉnh táo lại không ngừng cười nhạo chính mình, kịch bản rõ ràng như vậy mà anh lại bị lừa. Qùa tặng lần này là một khung ảnh mộc mạc đơn giản, bên trong vẽ Phương Tuân ánh mắt thâm tình mỉm cười dịu dàng, từ ngũ quan đến thần thái đều cực kỳ sinh động.

“Anh vẽ?” Phương Tuân hiện tại sẽ không lộ ra biểu cảm ngu ngốc như thế, hẳn là trong ký ức của người đàn ông này vẽ ra, Phương Tuân suy đoán.

“Ông của anh vẽ tranh, lúc nhỏ có theo ông học qua.”

Ngày trước ở chung với nhau đều chỉ có mình Phương Tuân thao thao bất tuyệt về chyện thời thơ ấu của mình, Trần Cẩm nghe câu được câu không cũng chẳng để tâm, nếu không thì hắn cũng sẽ không tưởng Phương Tuân là một người vừa nghèo vừa ngốc.

Tâm tình Phương Tuân tựa hồ không tồi, Trần Cẩm cố lấy dũng khí hỏi thử: “Hôm nay em cùng ai đón sinh nhật vậy?”

Phương Tuân liếc mắt nhìn hắn lười trả lời.

“Tiểu Tuân, em muốn chơi anh như thế nào cũng được, nhưng em đừng đi tìm người khác, nếu không… nếu không anh nhất định sẽ đùa chết hắn.” Giọng điệu Trần Cẩm nhút nhát nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Phương Tuân cũng không giận híp mắt cười, “Anh đang uy hϊếp tôi? Xem ra ngày hôm qua tôi xuống tay chưa đủ tàn nhẫn đúng không?”

Trần Cẩm biết nếu làm Phương Tuân tức giận, anh sẽ biến đổi biện pháp tra tấn hắn. Hắn không nghĩ tới người thanh niên dịu dàng trước đây thế mà giờ học được rất nhiều tuyệt chiêu biếи ŧɦái.

Trần Cẩm theo mệnh lệnh nằm ở sofa, đưa đầu ra bên ngoài, cằm bị Phương Tuân nắm, toàn bộ cần cổ bị bắt ngửa thẳng tắp.

Quần áo Phương Tuân hoàn chỉnh, chỉ lộ ra bên ngoài quần là hung khí to lớn, ngón tay đè nặng cằm Trầm Cẩm, thong thả ung dung mà dùng qυყ đầυ chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi loạn lên môi Trần Cẩm, giọng điệu tùy ý ra lệnh: “Mở miệng.”

Dự cảm rằng bản thân mình sẽ phải đối mặt với cái gì, dù sợ hãi nhưng Trần Cẩm lại nhịn không được có chút chờ mong, sau khi quay lại với nhau Phương Tuân rất ít khi chạm vào hắn, ngày hôm qua vẫn là hắn lấy hết mọi thủ đoạn ra câu dẫn anh mới được như ý muốn, không nghĩ tới hôm nay Phương Tuân còn có hứng thú.

Trần Cẩm phối hợp hé miệng, sợ hãi cùng hưng phấn đồng thời đánh sâu vào làm ngực hắn bắt đầu kịch liệt phập phồng, cặρ √υ' bên trên đã ngứa ngáy khó nhịn, lúc trở về bên nhau trừ bỏ ba cái động thì đối với những bộ phận khác Phương Tuân cũng không còn thấy hứng thú.

Phương Tuân bên trong khoang miệng ấm áp thăm dò vài cái, đỉnh đến một chỗ mềm mại trong cái miệng nhỏ, cảm giác này giống như vừa khai phá cái lỗ da^ʍ thứ ba trên người Trần Cẩm, “Chỗ này sao?”

Trần Cẩm phát hiện tư thế bị động này còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng, chính mình hoàn toàn biến thành một cái sεメ toy, hết thảy đều bị khống chế trong tay người đàn ông này, bị khống chế toàn bộ mạch máu hắn chỉ có thể mơ hồ không rõ mà lấy lòng đối phương, “Ưʍ.”

Phương Tuân đẩy ra cổ họng non mềm rồi chậm rãi đỉnh vào phía trước, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh cảm thán, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có, toàn bộ tiến sâu vào khiến anh ngẩng đầu thất thần vài giây, “Thật sướиɠ.”

“Đây không phải đều vào được sao, tôi nói anh chính là đồ dâʍ đãиɠ.”

Cổ Trần Cẩm thô thêm một vòng, trướng đến đỏ bừng, ngón tay thon dài xinh đẹp của Phương Tuân trượt từ cằm Trần Cẩm xuống hầu kết, cuối cùng ngừng ở yết hầu.

“Cũng không biết có thể thọc đến chỗ này không.”

Trần Cẩm đương nhiên không thể trả lời, miệng của hắn đang bị dươиɠ ѵậŧ thô to chặn cứng, động tác đơn giản dù là gật đầu hay lắc đầu cũng không làm được. Cằm bị lôиɠ ʍυ cọ đến phát ngứa, xung quanh mũi chính là hai viên tinh hoàn to tướng, hiện tại khoang miệng lẫn xoang mũi của hắn đều tràn ngập hương vị giống đực. Theo mấy cái thọc rút còn tính dịu dàng, hai cái túi thịt rung động đánh bạch bạch vào má, thỉnh thoảng còn có âm thanh kim loại của thắt lưng vang lên.

Thọc vào rút ra năm sáu lần, Phương Tuân rút dươиɠ ѵậŧ ra dán trên mặt Trần Cẩm, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước bọt lau khô, đồng thời cho người đàn ông kia quá trình thích ứng, giọng nói không mang theo cảm tình nhắc nhở.

“Nghỉ ngơi cho tốt, lần sau sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu.”

Rốt cuộc cũng được tự do, Trần Cẩm kịch liệt ho khan vài tiếng, thở từng ngụm phì phò. Hắn bị dạy dỗ thâm hầu vài lần, cảm giác đối với việc dị vật tiến vào sâu trong yết hầu cũng không xa lạ, cho nên vẫn còn thích ứng được. Việc bất đồng duy nhất là hắn hoàn toàn bị động, cảm giác bị vị chúa tể này nắm lấy hết thảy làm đầu ngón tay lạnh lẽo hơn, hắn âm thầm nắm chặt bàn tay đang không ngừng run rẩy.

Cứ thế hơn mười lần, thời gian Phương Tuân dừng lại ngày càng lâu, thấy Trần Cẩm cuối cùng cũng thích ứng được, dứt khoát làm yết hầu trở thành cái động cᏂị©Ꮒ mạnh, phảng phất cảm thấy dưới thân không phải là yết hầu của người đàn ông mà là một cái lỗ da^ʍ hạ tiện nhất trên đời.

“Thì ra anh còn có một cái động da^ʍ ở chỗ này.”

Mấy làn sóng dồn dập không lưu tình chút nào va chạm khiến cho đầu tóc Trần Cẩm sớm bị mồ hôi lẫn nước mắt tẩm ướt, có ảo giác tùy thời sẽ bị chọc xuyên nội tạng của chính mình, một trận hít thở không thông lan khắp toàn thân, tứ chi cả người tê dại, cơ bắp cũng không còn một chút sức lực, dươиɠ ѵậŧ mất khống chế trào ra dâʍ ɖị©ɧ lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙, căn bản không cách nào phân rõ là thống khổ hay kɧoáı ©ảʍ, cứ như vậy mà bắn ra cả người.

“Nhìn xem anh da^ʍ thế nào, cᏂị©Ꮒ miệng mà cũng làm anh lêи đỉиɦ.”

Va chạm mạnh mẽ khiến cho gương mặt Trần Cẩm phát đau, dươиɠ ѵậŧ bị yết hầu gắt gao bọc chặt sau một trận co chặt rốt cuộc bùng nổ, sướиɠ đến nỗi hai viên tinh hoàn cũng run run theo, mọi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong miệng của hắn, bắn xong Phương Tuân mới rút dươиɠ ѵậŧ thô to ra ngoài.

“Mau liếʍ sạch cho tôi.”

Đỡ người đàn ông đang thở dốc nước mắt đầy mặt dậy, tìm một tư thế thoải mái dựa vào đùi mình, Phương Tuân ngồi trên sô pha hưởng thụ dư vị chờ đợi Trần Cẩm hoàn hồn.

Hôm nay Phương Tuân rất cao hứng, sau đó trên mặt đất chơi c̠úc̠ Ꮒσα thêm hai lần, cũng may phòng khách có trải thảm lông dê mềm mại, Trần Cẩm cũng không quá mức vất vả.

“Nhìn xem anh sướиɠ như thế, hồi đó không phải sống chết không cho tôi chơi mặt sau sao, lúc này tôi mới cᏂị©Ꮒ vài cái đã làm anh hoàn toàn mở rộng, thì ra trong xương cốt ngài Trần là một đĩ da^ʍ thiếu đυ..”

Phương Tuân ép mở chân Trần Cẩm rộng ra, khiến hắn bày ra tư thế dễ sử dụng, góc độ thay đổi rất nhanh bị cᏂị©Ꮒ ná thở, lỗ nhỏ xung quanh đều là đè ép ra dịch bôi trơn cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính nhớp nháp.

Ngày trước ở cùng với phụ nữ Trần Cẩm ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra mấy lời dâʍ ɭσạи tán tỉnh, trước giờ chưa từng nhận được mấy lời nhục nhã như vậy. Nhưng vừa mới phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính phía trên ngực làm hắn không cách nào phản bác, dựa vào lý trí mơ hồ đáng thương cầu xin.

“Tiểu Tuân, em đừng nói anh như vậy.”

Lỗ hoa phía trước còn chưa tiêu sưng cũng không chịu cô đơn mà phun nước da^ʍ, tưới ướt thịt động, Phương Tuân điều chỉnh tư thế đồng thời giơ tay đùa bỡn. Lỗ l*и sưng đỏ chen một ngón tay vào cũng có chút khó khăn, một tay khác thì thô bạo đùa bỡn hộŧ ɭε, lôi kéo moi lộng.

“Không nói như vậy à, vậy anh nói xem chủ nhân nên gọi anh là chó đực nhỏ hay cɧó ©áϊ nhỏ đây?”

Ba vị trí mẫn cảm cùng dâʍ đãиɠ nhất đồng thời bị cᏂị©Ꮒ, Trần Cẩm hoàn toàn từ bỏ tự tôn hóa thành da^ʍ thú, chỉ cầu người này có thể ban thưởng cho hắn kɧoáı ©ảʍ điên cuồng nhất, khuất phục dưới du͙© vọиɠ, đôi tay mạnh mẽ tự nắm véo đầṳ ѵú của mình, hai chân mở rộng cầu xin kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

“A, đều do chủ nhân định đoạt, xin em đâm mạnh một chút.”

“Vậy xem lát nữa nơi nào bắn trước đi.”

Cuối cùng vẫn là âʍ ѵậŧ bị đối đãi dã man nhịn không được đầu hàng trước. Phương Tuân ngồi trên sô pha, nhìn người đàn ông vẻ mặt dâʍ ɭσạи đang xụi lơ trên mặt đất, dùng bàn chân dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ cọ lên đầṳ ѵú, người đàn ông này đối với chính mình cũng đủ tàn nhẫn, tự nhéo đầṳ ѵú sưng lên như vậy.

“Thì ra cɧó ©áϊ nhỏ muốn chủ nhân chơi núʍ ѵú như vậy, đáng tiếc anh không xứng.”

Đại khái chơi đến tận hứng, Phương Tuân thế mà lại giúp Trần Cẩm đã hết sức lực rửa sạch lỗ sau.

Ngày hôm sau bởi vì có hội nghị quan trọng, Trần Cẩm không thể không mang theo cơ thể đau nhức cùng với yết hầu đau rát đi công tác.

“Muốn ăn không?” Phương Tuân đang chuẩn bị nấu mì thuận miệng hỏi một câu.

Thật ra thời gian đã không còn sớm nhưng Trần Cẩm vẫn không nhịn được dụ hoặc, đã lâu lắm rồi hắn không được ăn cơm Phương Tuân nấu.

Ngày đó Phương Tuân dùng thời gian nghỉ ngơi học nấu ăn, mỗi ngày đổi cho hắn một bàn đồ ăn đa dạng, Trần Cẩm vẫn luôn kén cá chọn canh ngại đông ngại tây. Khi đó loại đồ ăn như mì trứng rau xanh không có khả năng xuất hiện trước mặt hắn, mà hiện giờ Trần Cẩm ăn đến ngon lành.

Phương Tuân không mắng sai, bản thân hắn quả thật rất tiện.