Là Nam Nhân Thì Phải Khiến Các Bà Vợ Mang Thai

Chương 1.2: Quấy rối

Quý Bách trợn trắng mắt.

Dâʍ ɭσạи

Hạ Thanh Hòa năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm nhất. Vừa nhập học đã khiến cho nhiều người chú ý, lúc bản thân cậu không chú ý đến việc bình chọn giáo thảo, thì vì nhan sắc xinh đẹp của cậu mà được một đám người đến cãi nhau đến trời đất u ám. Nhưng cuối cùng vì gương mặt cậu quá xinh đẹp, khí chất cao lãnh, các bạn học nhất trí chuyển cậu sang bảng xếp hạng giáo hoa.

Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, Hạ Thanh Hòa đã đăng quang vị trí giáo hoa, cùng bạn cùng phòng Qúy Bách liên tục đánh bại ba học trưởng, trở thành giáo thảo X đại.

Giáo hoa giáo thảo ở một phòng, mọi người tỏ vẻ tò mò thích thú.

Nhưng dù trên Tieba có tinh phong huyết vũ ra sao, thì cả hai cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Cả cậu và bạn cùng phòng Qúy Bách đều là kiểu người ít nói, mỗi ngày nói với nhau không được ba câu, mỗi ngày chỉ biết học tập, khai giảng đã một tháng, mà ngay cả trường học có Tieba cũng không biết.

Thời điểm Quý Bách chơi đùa cùng bạn cùng phòng ký túc xá, thì Hạ Thanh Hòa đang ngồi ở một bên, lặng lẽ nâng cao từ vựng tiếng Anh, đối với mấy thanh niên cười đùa coi như không nghe thấy.

“Mau tắt đèn, một lát nữa dì quản lý bắt được, thì đều bị đuổi ra ngoài.” Một lát sau, Quý Bách nhìn thời gian, bắt đầu đuổi người.

“Nha, nếu Hoàng Thượng phiền, vậy chúng tiểu nhân liền đi, lưu lại không gian cho ngài cùng nương nương a?” Có nam sinh chỉnh giọng cố gắng bắt chước giọng điệu thái giám nói chuyện, đám nam sinh cười phá lên, Qúy Bách cũng cười, xua họ như ruồi bọ: “Cút cút cút.”

Mặc kệ bên kia nháo như thế nào, Hạ Thanh Hòa cũng vẫn luôn vững chãi như cột, viết bốn tờ 8 trang từ đơn.

Cuối cùng một nam sinh không chịu đi bị Qúy Bách quăng ra ngoài, Qúy Bách đóng cửa lại, đi đến bên người Hạ Thanh, một thanh chống lên sau lưng ghế cậu,cúi đầu cười nói: “Xin lỗi cậu, bọn họ nói chút nghịch ngợm, có quấy rầy cậu không l?”

Hạ Thanh Hòa dừng động tác viết lại, lắc đầu.

Cậu không nói lời nào, Quý Bách tập mãi thành quen, tiếp tục nói, “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào? Có mệt rã rời hay không?”

“Không có.” Giọng Hạ Thanh Hòa trầm thấp, mềm mại nhẹ nhàng, giống như lông chim cọ qua vành tai.

Quý Bách sờ sờ lỗ tai, cũng không biết nói gì, liền nói: “Vậy là tốt rồi, bao giờ buồn ngủ thì nhớ nhắn tin cho tôi.”

Nói xong Quý Bách liền đi thu thập giường hắn. Hai người họ ở ký túc xá hai người, trước kia là ký túc xá nghiên cứu sinh, năm nay lấy ra mấy phòng cho tân sinh viên, Hạ Thanh Hòa cùng Quý Bách may mắn, lấy được một phòng. Diện tích bằng phòng bốn người, chỉ là giường đôi đổi thành trên là giường dưới là bàn, hai giường cách nhau một mảng tường, ở giữa một cái bàn.

Hạ thanh Hòa cũng khá nhanh, ngày đầu tiên nhập học đã làm đơn xin, đem giường tầng đổi thành giường đơn bình thường, cái bàn để bên trong.

Lúc ấy khi thương lượng với Quý Bách, Qúy Bách cũng rất sảng khoái mà đồng ý.

Mấy người vừa rồi là đồng đội trong đội bóng rổ, đừng nhìn họ lắm lời, tay chân rất quy củ, nháo cũng chỉ nháo đến Qúy Bách, mấy nam sinh cao mét 8 không ngồi lên trên bàn, nếu không ỷ vào chân dài, trực tiếp nhảy lên giường Qúy Bách ngồi cho hỏng đệm.

Hạ Thanh Hòa đeo tai nghe học tiếng anh, trong tai truyền đến âm thanh lạch cạch, là Qúy Bách trèo lên giường sửa sang lại đem. Cậu dừng lại một chút, lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời.

“Được.”

Quý Bách không nghe thấy, còn lẩm bẩm “Họ là thổ phỉ đi cướp sao, làm loạn thành như vậy.”

Một lát sau, Hạ Thanh Hòa nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn”.

Qúy Bách nghe được, đĩnh đạc mà nói: “Không cần cảm ơn, không phải ba mẹ cậu bảo tôi chăm sóc cậu sao.”

Hạ thanh Hòa mấp máy miệng, không nói.

Quý Bách dựa vào khả năng may mắn cướp được phòng hai người, Hạ Thanh Hòa lại không được. Không thể không nói năm nay trường lấy ra ký túc xá nghiên cứu sinh cũng một phần do hào quang của Hạ Thanh.

Hạ Thanh Hòa có một bí mật, cậu bị mắc một bệnh gọi là mỹ nhân ngủ, loại bệnh này khiến người bệnh bất kể thời gian địa điểm đều sẽ đột nhiên hôn mê bất tỉnh, khi phát bệnh sẽ giống như chết, ai gọi cũng không tỉnh.

Không thể nghi ngờ đây là một loại bệnh rất nguy hiểm, theo lý thuyết không phù hợp trọ ở trường. Nhưng Hạ Thanh Hòa lại khăng khăng như thế, rơi vào đường cùng, cha mẹ cậu chỉ có thể nhờ giáo viên để cho Hạ Thanh Hòa ở phòng hai người, hơn nữa để hắn làm bạn cùng phòng chiếu cố cậu.

Bạn cùng phòng Quý Bách xác thực làm gì cũng tốt.

Khai giảng đã được 1 tháng, hắn từ đường cái, phòng học, canteen, sân thể dục… Cùng vô số địa điểm khác đem Hạ Thanh vác về ký túc xá.

Hắn tận tâm tận lực như vậy, lại không hề oán thán một câu, Hạ Thanh Hòa trời sinh tính cách quái gở cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, đối với Qúy Bách có thêm vài phần hảo cảm.

Hạ Thanh Hòa ở một bên thất thần nhìn từ đơn, một bên ở trong lòng nghĩ, sáng mai Qúy Bách không có tiết, khả năng sẽ ngủ quên, nếu cậu không đi canteen mang cơm trở về thì…

Quý Bách vừa lẩm bẩm vừa chải lại giường chiếu, đột nhiên nhớ gì đó, quay đầu lại nói: "Thanh Hòa, chiều nay bút ký…”

Vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Thanh Hòa đã ghé vào bàn ngủ rồi.

Đôi mắt xinh đẹp sắc bén lúc tỉnh giờ đang nhắm lại, biến thành hai đường cung ôn nhu, môi nhỏ thỉnh thoảng hơi mấp máy, lộ ra răng trắng nhỏ nhắn. Cả người nhìn vô cùng ngoan.

Quý Bách yên lặng nhìn cậu chốc lát, nhỏ giọng từ trên giường bò xuống, đem Hạ Thanh Hòa đã xịu lơ ôm lên giường đơn, cởi giày ra, hai chân trắng như tuyết được đặt nghiêm chỉnh trên giường, khom lưng cởϊ áσ sơ mi Hạ Thanh Hòa ra. Hắn ngựa quen đường cũ, lặp lại công việc phải làm trong một tháng qua.

Hắn đem hai mảnh áo sơ mi trước ngực đẩy sang hai bên, lộ ra thân hình trắng nõn của thiếu niên, bụng nhỏ theo hô hấp hơi chút phập phồng, ngực dùng tấm vải quấn chặt lại. Yết hầu Quý Bách vừa động, như cười như không, ngón tay linh hoạt cởi tầng tầng vải bố trắng bao ngực cậu, không bao lâu, hai quả đào to tròn no đủ trắng như tuyết từ trước ngực nảy ra. Hai bên vυ' không lớn không nhỏ, vừa đủ cho nam nhân cầm nắm, trên làn da trắng nõn điểm một nụ hoa màu hồng phấn, Hạ Thanh không hay chạm vào, nhưng khi chạm vào Hạ Thanh luôn xuống tay với minh rất mạnh, làm nơi đó từ cup từ A- thành C, hai đầṳ ѵú tiếp xúc khí lạnh khiến cho nó đáng thương hề hề, run rẩy trong không khí.

Hai mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm, bắt lấy hai bên đầṳ ѵú xoa nắn là càn. Lòng bàn tay thô ráp ma sát với núʍ ѵú xinh xinh, mạnh mẽ xoa nắn nhũ thịt láng mịn, đem hai bên vυ' ép lại với nhau, sau đó buông một bàn tay ra, dùng năm còn lại nắm toàn bộ hai bên vυ', dùng sức ép lại, nhìn thịt nhũ trắng muốt tràn ra từ các khe hở ngón tay. Nam nhân vô cùng vui vẻ, đem hai bên vυ' chơi đến đỏ ửng, nhũ hoa non mềm đều cứng rắn đứng lên, thịt xung quanh phủ kín dấu tay.

Hạ Thanh Hòa ngủ say vô cùng, đối với động tác của Qúy Bách hoàn toàn không biết.

Nam nhân chơi vυ' đủ rồi, bàn tay to lớn dán lên trên da thịt, da^ʍ uế sờ soạng xuống dưới. Bàn tay sờ qua eo nhỏ, vùng bụng hơi phập phồng, sau đó rơi vào cạp quần thiếu niên.

Tay Nam nhân tay không biết đã sờ qua những địa phương nào, Hạ Thanh Hòa trong mơ mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế, hai chân không tự chủ kẹp chặt lại, nhíu mày, bộ dáng trông khá khổ sở.

“Tao bức, đã ướt như này rồi.” Nam nhân cười một chút, thấp giọng nói lời thô tục, động tác trên tay càng càng càng táo tợn hơn.

Hắn một tay kéo quần thể thao rộng rãi của Hạ Thanh Hòa xuống đầu gối, lộ ra mảng đùi trắng như tuyết, một tay khác dừng lại ở vùng cấm địa trong qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng.

“Ngô…… Ân ân……”

Theo động tác của nam nhân, Hạ Thanh Hòa không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ nhỏ bé yếu ớt, eo nhỏ bất tri bất giác cong về phía trước, mông nhỏ uốn éo không biết là đang đón nhận hùa theo hay là tránh né, đùi năm lần bảy lượt muốn kẹp lấy cái tay đang tác oai tác quái, lại bị nam nhân mạnh mẽ tách ra, chỉ có thể bất lực nâng eo, bị da^ʍ gian yêu kiều rêи ɾỉ, bị đùa rỡn, bị bắt mở rộng nơi tư mật, mở rộng cửa hoan nghênh hắn.