Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá

Chương 16: Dây đằng nhiễm máu (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Coca

*Ảnh minh hoạ dây đằng:Cp: Hắc hoá bệnh kiều trung khuyển thuộc hạ X Đáng thương đại nhân.

Huyết Minh Thành được xưng là đệ nhất dị giới. Quả thật không sai, nơi đây không chỉ sở hữu một diện tích khổng lồ, mà còn là nơi các loại chủng tộc khác nhau tập trung đông đúc. Tại đây, những người có quyền lực nhất đơn giản chỉ là vài vị quốc sư. Bởi vì Huyết Minh Thành không có quốc vương, cũng không có kẻ thống trị, nhóm quốc sư liền trở thành chúa tể.

Nhưng ngược lại, những người ở tầng lớp dưới cùng, sinh mệnh hệt như cỏ rác. Cứ cách một trăm năm đều có thể bắt gặp được các quý tộc "Săn thú", cái gọi là "Săn thú" chính là làm cho những người ở tầng lớp dưới cùng gϊếŧ hại lẫn nhau, cuối cùng người duy nhất sống sót liền có thể bay lên làm hộ pháp* cạnh nhóm pháp sư.

(*Hộ pháp: là những vị thần bảo vệ Phật pháp và Phật tử. Những ai nguyện noi theo Thành tựu pháp mà đọc câu Chân ngôn thì đều được các vị thần đó phù hộ.)

!

Trong rừng cây rậm rạp, mấy cái thiếu niên đang liều mạng mà chạy trốn, phía sau là yêu thú của các Ma tộc thả ra, thứ yêu thú thích nhất lại là nội tạng của người. Hai gã thiếu niên bởi vì hết chống đỡ được mà té ngã, yêu thú tăng tốc độ chạy lại gần, vươn đầu lưỡi dài ngoằn đào bới nội tạng bọn họ, mồm to không ngừng chóp chép nhai máu thịt. Xong việc, đám yêu thú lại như cũ lấy tốc độ đuổi theo hai đứa nhỏ ở phía trước.

Nghe được thanh âm ở phía sau càng ngày càng gần, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên nổi lên sợ hãi, hắn không muốn chết, hắn không muốn chết trên tay đám yêu thú gớm giếc đó!

Mắt thấy quái vật càng ngày càng gần, "Xoé" một tiếng, thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nhưng hắn phát hiện trên người cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng. Hắn mở mắt ra, một bóng dáng cực kỳ xinh đẹp chắn trước người hắn, nữ nhân đó có tóc dài màu nâu thẫm, một cây trâm màu hồng ngọc lười nhác cài một ít tóc, số tóc còn lại đều được khoác trên vai, thoạt nhìn vô cùng mềm mại. Nữ nhân mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, từ trang sức có thể thấy được là người của Trường Sinh Điện. Lúc này nàng quay đầu lại, nửa sườn mặt tinh xảo mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nữ nhân nhìn thấy hắn cũng hơi giật mình, thanh âm nàng có chút lạnh:

"Không nghĩ tới nơi hoang dã này còn có một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, ha hả, thú vị."

Dứt lời, nàng chuẩn bị rời đi.

"Thỉnh... thỉnh đại nhân, hãy dẫn ta đi!" Thiếu niên khẩn cầu nói.

Nữ nhân lại lần nữa quay đầu lại, nàng cười như không cười mà nhìn hắn.

"Ta có thể làm nô ɭệ, công cụ của ngài, cái gì ta cũng có thể làm!" Không biết chấp nhất từ nơi nào tới, thiếu niên nhất định phải cùng nữ nhân đi.

"Ha hả, mười năm nữa chính là săn thú, nếu ngươi có thể sống sót thì chắc chắc sẽ gặp lại ta." Nữ nhân thần thần bí bí mà cười: "Ta chính là quốc sư Tây Minh, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi làm hộ pháp bên cạnh ta."

Hộ pháp bên người...... Thiếu niên ngơ ngác mà nhìn nàng, ánh mắt xinh đẹp toàn là khát khao cùng khẩn cầu.

Sau khi sự việc kia xảy ra, thiếu niên cố gắng làm chính mình mạnh hơn, mỗi ngày hắn đều luyện tập săn gϊếŧ, gϊếŧ đủ loại quái vật, có một chút nội hạch chứa yêu tinh trên người quái vật, hắn không màng ghê tởm mà nuốt xuống. Mặc cho dạ dày đang quay cuồng, chỉ cần tưởng tượng đến nữ nhân hồng y diễm lệ kia, hắn liền cắn răng mà nhẫn nại. Nhưng thay vào đó, yêu hạch khiến cho hắn mạnh hơn rất nhiều.

Mười năm thấm thoát trôi qua, thiếu niên năm nay đã 17 tuổi. Rút đi sự non nớt, gương mặt hắn càng ngày càng mỹ lệ. Không biết liệu có phải do nuốt yêu hạch nhiều năm hay không mà hắn lại toả ra khí chất yêu mỹ, một đôi mắt đào hoa diễm lệ, so với bề ngoài lãnh đạm hoàn toàn tương phản, lộ ra nồng đậm lệ khí.

"Săn thú" bắt đầu rồi, những kẻ dưới đáy xã hội bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau, đi đâu cũng đều có thể nhìn thấy xác của những người bất hạnh, thi thể trải rộng khắp biển thành.

Những người may mắn sống sót liền có thể tham gia "Tiệc săn thú". Hắn cũng là một trong số đó, chỉ là trước sau lãnh đạm, không cùng bất kì ai giao lưu. Được gọi là "tiệc" nhưng đây lại là nơi để những kẻ còn sống đấu đá lẫn nhau, hơn mấy trăm người chiến đấu không phân thắng bại, thẳng đến khi chỉ còn lại ba người sống sót, họ liền có thể đổi đời.

"Mau xem"

Nhóm "Con mồi" hưng phấn kêu to: "Các đại nhân xuất hiện!!"

"Hull đại nhân vẫn luôn anh tuấn như vậy!

"Phù Tang đại nhân quá xinh đẹp, thật muốn làm nô bộc của nàng."

"A, không ngờ Tây Minh đại nhân lại tới, rõ ràng đó giờ nàng không thích tham dự tiệc săn thú."

Nguyên bản hắn đang ngồi trong góc ăn chén canh nhạt nhẽo cùng một ít màn thầu. Nhưng khi nghe được tên nàng, tay lại không chịu khống chế mà run rẩy, hắn lung lay đứng dậy, chen chúc vào trong đám người ồn ào.

"Ai đẩy ta?!"

"Làm gì nha! Ai da, tìm chết sao?"

Những kẻ bên cạnh lớn tiếng quát mắng, nhưng hắn lại cố tình không quan tâm mà lao về phía trước. Khi nhìn thấy nữ nhân kia đang lười biếng ngồi trên ghế, đồng tử hắn nhịn không được mà co rụt lại.

Nàng vẫn mỹ lệ như cũ. Lần này nàng một thân áo đen, phong cách âm u mặc trên người nàng lại lộ ra một tia mỹ lệ, chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đều có thể điên cuồng mà hấp dẫn hắn.

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, thật muốn đứng ở bên người nàng, thật muốn vĩnh viễn mà đứng ở bên người nàng, xâm nhập vào tầm mắt nàng, chiếm hữu tầm mắt nàng.

Sau khi nhóm quốc sư ổn định chỗ ngồi liền bắt đầu cuộc thi, nhóm quốc sư đều xem đến chăm chú. Chỉ riêng Tây Minh lười biếng mà ngồi một bên, thất thần phe phẩy ly rượu vang.

Phù Tang liếc mắt nhìn nàng một cái, trào phúng nói: "Không phải Tây Minh đại nhân ghét nhất là tiệc tùng kiểu này sao? Chẳng lẽ năm nay mặt trời mọc phía Tây nên Tây Minh đại nhân mới đến xem xét?"

Hull ngày thường nghiêm túc trầm mặc lại đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt có một tia lo lắng không dễ phát hiện: "Tây Minh, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì đi về nghỉ ngơi trước đi."

Tây Minh xem như không có việc gì mà cười, nàng lắc lắc đầu.

"Thật hiếm khi thấy ngươi có hứng thú với việc gì đó." Triều Lạc - Người đứng đầu Tứ đại quốc sư cũng nói chuyện.

"Không phải hứng thú." Tây Minh nhấp một chút rượu: "Chỉ là kiểm tra xem thực hư kết quả của một lời nói đùa nhiều năm trước mà thôi....."

Lúc này, nàng dừng lại. Cuộc chiến trong sân đã loạn thành một đoàng, có không ít người đã chết, nhưng lại có một thiếu niên vô cùng xinh đẹp đứng đó. Xuyên qua Tu La tràng*, gương mặt hắn mỹ lệ đến nổi có điểm không chân thật, càng giống như một con yêu tinh, một đôi mắt đào hoa lãnh đạm không độ ấm. Hắn vô biểu tình mà giơ kiếm chém gϊếŧ người bên cạnh, quyết đoán không mang theo tia do dự, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng ưu nhã, phảng phất như trường hợp này sớm đã trở thành thói quen.

(*Tu la tràng: có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.)

Ánh mắt Tây Minh khóa chặt trên người hắn. Sau khi thiếu niên gϊếŧ chết người bên cạnh, hắn lãnh đạm mà nhìn về phía Tây Minh, bốn mắt lại vô tình chạm nhau, hắn nhanh chóng rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt lại trở nên có chút nhu hòa.

Phù Tang cũng chú ý tới hắn, nàng vẻ mặt hưng phấn mà nói: "Các ngươi mau xem con mồi kia, thật mạnh a! Lớn lên lại thật xinh đẹp! Trước nay ta chưa từng thấy qua loại bảo bối này, nếu hắn sống sót ta liền muốn hắn!"

Nàng hưng phấn mà hoàn toàn không chú ý tới Tây Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Cuối cùng trong sân chỉ còn lại ba người, ba người trừ bỏ hắn thì còn có một đôi nam nữ, hai người đều có chút chật vật, chỉ có hắn như cũ đứng tại chỗ, phảng phất như không trải qua Tu La tràng.

Còn tiếp...