Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 1

Chương 1
Ban đêm, sân khấu Học viện âm nhạc rực rỡ ánh đèn, trong đại sảnh đang tiến hành nhạc hội định kỳ cho sinh viên năm cuối.

Mặc dù đây chỉ là những tiết mục do sinh viên trong Học viện âm nhạc biểu diễn, nhưng không khí của hội trường lại hết sức long trọng, hoàn toàn không thua các tiết mục chính thức khác, mặc kệ là trên đài hoặc là dưới đài, mọi người đều mặc trang phục rất chỉnh tề.

Sinh viên trong Học viện âm nhạc này, nửa năm sẽ tập trung lại biểu diễn một lần, coi là cơ hội thi đấu lẫn nhau.

Mỗi sinh viên đều phải dốc hết sức, xuất hết tất cả vốn liếng, xem ai là người có tài đãnh đàn hay nhất, người nào có thành tựu âm nhạc cao nhất.

Trên sân khấu có một chàng trai đang đàn Violin, động tác kéo đàn lưu loát kết thúc bài nhạc, chiếm được tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong bữa tiệc.

Chàng trai tóc vàng trình bày tiết mục hết sức hoàn mỹ, dien~dan~le~quy~don, bởi vì ngay cả giáo sư hướng dẫn ngồi bên dưới cũng gật đầu khen ngợi không ngừng, vỗ tay nhiệt tình cho anh. Anh tràn đầy tự tin mỉm cười với mọi người, sau khi thi lễ cuối chào, nhàn nhã lùi ra sau sân khấu.

Ở tại nới phương Tây này học âm nhạc, khuôn mặt Phương Đông rất ít khi xuất hiện, vì vậy khi cô gái Đông Phương xuất hiện, làm người khác cực kỳ chú ý.

Người con trai tóc vàng từ từ bước xuống, quay đầu nhìn bóng lưng của một cô gái nhỏ. Cô gái Đông Phương nhỏ nhắn đi tới chính giữa sân khấu, ngồi vào ghế trước dương cầm, mọi người vỗ tay hoan nghênh một tràng dài.

Đợi tiếng vỗ tay dưới sân khấu một lát, cô gái lại vẫn không nhúc nhích như cũ, đôi tay để trên đùi, nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào các phím đàn, sắc mặt có chút trắng bệch. Chậm chạp không đánh đàn, những người nghe không đợi đợi bắt đầu ghé tai nhau xì xào, ánh mắt tò mò nhìn lên sân khấu.

Tại chỗ khán giả, phần lớn là sinh viên tài năng, nếu không chính là người có tiếng trong giới âm nhạc, bọn họ hiểu khi lên sân khấu biểu diễn, cần có bao nhiêu dũng khí, vì vậy mọi người cho là cái cô gái Đông Phương này đang lấy dũng khí, rất có tính nhẫn nại bao dung hành động của cô gái này. Chỉ là, trong tâm bọn họ đối với màn biểu diễn của cô gái, đã giảm không ít sự mong đợi và hào hứng. Có thể tiến được vào học viện âm nhạc này, tất cả đều là sinh viên đứng đầu đến từ các nơi trên thế giới, đều có năng khiếu âm nhạc thiên phú, bất kỳ sinh viên nào, ít nhiều gì cũng đã từng tham gia đại nhạc hội cấp quốc gia, vì vậy đối với các loại hình hoạt động tương tự như thế này, chỉ là nhưng tiết mục biểu diễn bình thường thôi.

Qua thật lâu, cô gái rốt cuộc động.

Chỉ thấy cô thở phào một hơi, mọi người bên dưới sân khấu cũng buông lỏng theo, cho là rốt cuộc cô đã lấy hết dũng khí, có thể bắt đầu đánh đàn rồi.

Ai ngờ, cô gái này lại có hành dộng ngoài bất ngờ, lần nữa khiến khán giả sửng sốt. Cô bỏ qua biểu diễn, một chút cũng không động đến phím đàn, liền đứng lên đi tới trước sân khấu, mặt không thay đổi cúi người chào mọi người, trực tiếp đi đến lối ra.

Bên dưới sân khấu các giảng viên hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không dứt, giữa thính phòng cũng tuôn ra từng chuỗi bàn luận xôn xao.

Âm thanh ông ông không dứt, vang vọng trong khán phòng. . . . . .