Edit: WING
***
- Đây là hôm nay vừa bị lấy thịt sao?
Chu Phụng nhìn u thịt sau lưng Nhục Cổ thiếu đi một khối lớn, lập tức ý thức được vì sao hôm nay Nhục Cổ lại nóng nảy.
Thì ra hôm nay Nhục Cổ này vừa bị lấy thịt.
Trước đó đã giới thiệu qua, Nhục Cổ này bởi vì có đủ loại đặc tính đặc thù.
Vì vậy, được nuôi trực tiếp như lợn thịt.
Ngày thường, bướu thịt đằng sau Nhục Cổ này có thể nói là rất lớn.
Nó giống như tán cây, phát triển dày đặc đằng sau.
Nhưng bây giờ lại trực tiếp bị một đao cắt đứt, thậm chí ngay cả máu cũng chảy ra không ngừng, bất kỳ biện pháp trị liệu nào cũng không có.
Dù sao năng lực tự lành của Nhục Cổ rất mạnh, chỉ cần ăn thêm vài bữa, thương thế có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua xiềng xích trên người Nhục Cổ.
Phát hiện hai sợi xích tráng kiện kia vẫn xuyên qua thân thể Nhục Cổ, hơn nữa cột cố định cũng không bị vỡ.
Thấy điều này, hắn thư giãn một chút.
Miễn là xiềng xích vẫn còn, sau đó ngay cả khi có nguy hiểm, cũng sẽ không phải là thập tử vô sinh.
- Đáng tiếc là ta không học được bộ pháp nào, bằng không cũng khồn cần lao lực như vậy!
Chu Phụng lại nhịn không được chửi bới.
Đãi ngộ của đệ tử môn ngoại môn Tam Cổ môn quả thực có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.
Không chỉ kiểm soát bằng cổ trùng.
Đồng thời còn ép buộc bọn họ tiến hành các loại lao động, thậm chí ngay cả công pháp tu luyện cũng không có.
Về phần Truyền Công điện kia, hắn đã đi hỏi thăm.
Nghe giảng một lần cần điểm cống hiến của tông môn, nhưng đệ tử ngoại môn căn bản là không lấy được điểm cống hiến của tông môn.
Cho nên Truyền Công điện đối với bọn họ mà nói chính là bài trí.
Điều này tương đương với việc ép buộc tất cả các đệ tử ngoại môn, phải nhanh chóng hoàn thành Đoán Thể, sau đó thành công Dẫn Khí.
Bởi vì chỉ có như vậy, những đệ tử ngoại môn như bọn họ mới có thể có hy vọng sống sót.
Tất nhiên, điều này không phải là không có hy vọng.
Ngoài ra còn có một con đường khác, đó chính là nô ɭệ, lực sĩ, trai lơ, v.v của đệ tử nội môn.
Chỉ cần có đệ tử nội môn bảo lãnh, liền có thể thoát khỏi hạn chế của đệ tử ngoại môn, tiến vào sườn núi phường thị.
Nghe nói ở sườn núi có hai phường thị được Tam Cổ môn thành lập.
Phường thị này được dành riêng để nghênh đón các loại người tu hành, dùng để trao đổi tài nguyên.
Có thể nói hiện tại hoàn cảnh Chu Phụng đang ở chính là ngục giam, ngoại trừ làm việc và tu luyện ra, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể làm được.
Bởi vì hắn hầu như không giao tiếp với mọi người trong những tháng này.
Cho nên cũng chỉ có thể thông qua nội tâm chửi bới hơi chút giảm bớt cô đơn trong lòng.
Chửi bới xong, bắt đầu làm việc!
Chu Phụng cầm lấy một bao tải, sau đó chậm rãi đi về phía Nhục Cổ.
Toàn thân Nhục Cổ này bị xuyên thấu bởi xiềng xích đặc thù, vững vàng cố định ở trung ương.
Cho nên lúc cho ăn nhất định phải tự tay đem thức ăn đưa đến miệng của Nhục Cổ.
Mà đây cũng là bước nguy hiểm nhất, tuy rằng thân thể của Nhục Cổ không thể cử động.
Nhưng vẫn còn bốn xúc tu, bốn xúc tu này không chỉ mạnh mẽ và cứng cỏi, tốc độ rất nhanh.
Đặc biệt bây giờ Nhục Cổ vừa bị cắt thịt, trong trạng thái nóng nảy.
Nếu một người vô tình bị bắt, hậu quả tự nhiên là được đưa trực tiếp vào miệng.
Nói tới điều này, có lẽ ai đó sẽ hỏi.
Vì sao không ném thức ăn ra xa, sau đó để cho Nhục Cổ dùng xúc tu nhặt lên ăn?
Biện pháp này Chu Phụng lần đầu tiên cho ăn đã thử qua.
Nhưng căn bản không có tác dụng, ngươi ném thức ăn trực tiếp qua đó, Nhục Cổ không ăn.
Hàng lười biếng này nhất định phải tự tay nâng lên đưa đến bên miệng mới ăn.
- Đến! Ăn nhanh lên! Ăn vết thương là tốt rồi!
Hắn nhỏ giọng thử an ủi Nhục Cổ, sau đó rón rén đem thức ăn đưa đến bên miệng Nhục Cổ.
Đột nhiên, một xúc tu trực tiếp vung lên.
Tiếng phá không đột nhiên vang lên.
Hắn hết sức chăm chú, hắn lập tức vứt bỏ thức ăn trong tay, bạo lui về phía sau.
Lúc này Nhục Cổ phát ra thanh âm chói tai, từng đoàn huyết nhục trên người bắt đầu run rẩy.
Ngay cả bướu thịt đằng sau đó cũng bắt đầu phun máu và mủ ra ngoài.
Cảnh tượng này quả thực là ghê tởm khiến người ta nổi da gà.
Chu Phụng cũng không có tiếp tục hành động, mà là đợi đến khi Nhục Cổ chậm rãi an tĩnh lại.
Đợi đến khi Nhục Cổ hoàn toàn an tĩnh lại, hắn mới tiếp tục bắt đầu cho ăn.
Quá trình này cần thiết phải kiên nhẫn và phản ứng nhanh nhạy.
May mắn thay, bởi vì một loạt các bài tập cho ăn trước đó, làm cho hắn rất thành thạo.
Toàn bộ quá trình cho ăn là không có nguy hiểm, nhiệm vụ hôm nay coi như là hoàn thành.
- Hô~~
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn nằm trực tiếp trên mặt đất.
Cho Nhục Cổ ăn đang trong giai đoạn nóng nảy thật sự là quá khó khăn, nếu là bình thường, hắn đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi.
- Thanh tiến độ sắp đầy! Để ta xem lần này có thể rút ra cái bị động gì!
Chu Phụng trực tiếp mở bảng kỹ năng.
Vì một kỹ năng bị động tốt, hắn đã nghẹn trong ba tháng.
Bởi vì xem xét tình cảnh hiện tại của bản thân, 5 hay 6 cái kỹ năng bị động cấp thấp không hữu ích, còn không bằng trực tiếp đánh cuộc một phát.
Nếu có thể đạt được một kỹ năng bị động mạnh mẽ, bất kể loại nào.
Đối với hắn thoát khỏi Tam Cổ môn đều là một trợ lực thật lớn.
Nhìn tất cả thanh tiến độ chuyển hoàn toàn thành màu vàng, hắn lựa chọn trực tiếp rút ra.
- Đang rút ra...
Bản Năng Chiến Đấu: Chiến đấu giống như bản năng của ngươi! Cơ thể của ngươi luôn luôn đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất trong khi chiến đấu.
- Đây là..... Bị động của loại hình chiến đấu! Hơn nữa còn là bị động màu vàng loại chiến đấu!
Hai mắt của Chu Phụng lập tức mở to.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn rút ra sự bị động thuộc lớp chiến đấu.
Một vài kỹ năng bị động trước đó, hầu như tất cả đều thuộc lớp tăng trưởng và lớp phụ trợ.
Hiện tại hắn cần cấp bách nhất chính là bị động thuộc loại hình chiến đấu, bởi vì loại hình chiến đấu bị động có thể trước tiên tăng cường sức chiến đấu của hắn.
Bản Năng Chiến Đấu?
Hắn đọc kỹ mô tả của kỹ năng này.
- Dù không hiểu cho lắm nhưng cảm thấy rất mạnh mẽ!
Chu Phụng nhìn kỹ năng miêu tả, lại cảm thụ một chút thân thể của mình có biến hóa gì.
A? Thực sự là một chút khác nhau.
Hắn cảm thấy cơ thể của mình trở nên thoải mái, vô luận là làm ra tư thế nào thì đều có thể giữ cho cơ thể ở trạng thái tốt nhất.
Một hơi thở và một hút cũng trở nên có nhịp điệu.
Giống như bản năng, bước chân của mình, khoảng cách hô hấp và phát lực, v.v. Đã thay đổi.
Điều này trực tiếp biến thành một bản năng, nếu không cẩn thận so sánh, không thể tìm thấy một sự thay đổi nhỏ như vậy.
Thật không thể tin được! Thật sự là quá khó tin!
Xảy ra biến hóa như vậy, hắn không thể không đánh một bộ Đại Lực Kim Cương Quyền tại chỗ.
Đại Lực Kim Cương Quyền vốn có chút cồng kềnh, lúc này Chu Phụng một lần nữa thi triển, hoàn toàn không có ngăn trở như trước.
Mềm mại và mịn màng, nước chảy mây trôi chính là hình ảnh hiện tại của hắn.
Loại cảm giác này giống như là một người bình thường, một đêm biến thành người luyện võ hai mươi năm.
Vốn nhược điểm lớn nhất của Chu Phụng chính là lúc trước hoàn toàn chưa từng luyện võ.
Phải biết người của thế giới này, trên cơ bản từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ tu hành.
Bởi vì bị hoàn cảnh bức bách, không luyện võ tu hành thật sự là quá khó sống sót.
Vì vậy, nội tình của hắn vẫn luôn không được tốt như những người khác.
Nhưng kỹ năng bị động Bản Năng Chiến Đấu này trực tiếp bù đắp cho điều này.
Điều này tương đương với việc củng cố căn cơ một lần nữa, hơn nữa hắn không tin rằng kỹ năng bị động màu vàng chỉ có tác dụng này.
Nhất định là có sự khác biệt khác mà hiện giờ tạm thời hắn không tìm được.