Tôi khiêm khắc giáo huấn nàng: "Phủi phui cái mồm! Đây đều là đồ dự phòng thôi."
Tiểu Tân thổi hơi ấm nóng lên cổ tôi: "Dạ, tớ biết rồi."
Tôi không thèm để ý nàng, cặm cụi sắp xếp đồ đạc cho nàng: "Một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, đợi khi đến nơi tiện chụp ảnh; một chiếc MP3, cậu có thể nghe thư giãn trên đường đi; một chiếc ô, khi nào mưa cậu phải nhớ bật nó lên thật nhanh; một chiếc máy tính xách tay, chúng ta có thể nhắn tin với nhau bất cứ lúc nào... "
"Còn sớm mà, cậu nóng vội gì thế."
"Sao lại còn sớm, chỉ còn lại 3 ngày thôi." Tôi đặt một con dao gọt hoa quả lên bàn tay nàng, tôi đã phải ra vào vài cửa hàng gia dụng, chọn tới chọn lui mới mua được con dao đó: "Cậu phải mang theo cái này để đề phòng tai nạn.
Tiểu Tân chơi đùa với con dao: "Bây giờ người ta dùng súng hết rồi, thứ đồ chơi này chỉ phát huy tác dụng khi gọt quả thôi."
Tôi nghe xong có chút thấp thỏm không yên: "Không ổn, tớ phải mua một bộ áo giáp chống đạn cho cậu."
"Bay bình thường có thể bị đánh bom, dùng máy bay quân sự có lẽ không hiệu nghiệm mấy, nhưng hãng hàng không dân dụng thì có khả năng bị đánh bom lắm." Nàng cắn cổ tôi: "Dương Dương, cậu muốn mua cho tớ một chiếc máy bay chống đạn sao?
Lời này của nàng làm tôi nhớ đến sự kiện 9-11. Tôi xoay người ấn nàng xuống giường: "Cậu đừng nói nữa, mồm đen như quạ!"
Tiểu Tân xoa nhẹ xương quai xanh tôi: "Dương Dương, nếu như tớ đi rồi, tớ nhớ cậu đến mức không ăn nổi cơm thì phải làm sao?"
Tôi cúi đầu hôn nàng thật lâu, thật sâu đậm, khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nàng mê màng trong cơn say, tôi có thể kiên định mà nói rằng: "Nếu cậu dám không chịu ăn cơm, tớ sẽ đá cậu xuống sông Mississippi làm mồi cho cá!"
- --
Sau khi ăn tối, tôi cùng Tiểu Tân cùng dắt tay nhau ra ngoài đi dạo như thường lệ.
Những ngón tay nàng khẽ cọ trong lòng bàn tay tôi: "Dương Dương, cậu thấy thế nào về hai chữ tình yêu?"
Tôi mang tâm tình lãng mạn: "Hai chữ tình yêu này a, vừa nghĩ đến cũng thấy rất đẹp."
Tiểu Thân ưỡn thẳng lưng: "Đó là vì cậu gặp được tớ đấy."
"Có ai đó lại tự luyến kìa." Tôi hỏi: "Vậy khi nói về tình yêu, cậu nghĩ gì?"
"Cũng giống như cậu đó, hai chữ này thật đẹp đẽ."
Tôi học nàng ưỡn thẳng lưng: "Đó là vì cậu gặp được tớ đấy."
"Hì hì, nhưng mà, có nhiều người gặp phải nhiều trắc trở và đau khổ trong tình yêu, thậm chí phải hy sinh máu tươi và sinh mạng để đổi lấy nó."
"Ừ, đúng vậy, những câu chuyện tình yêu từ nghìn đời nay luôn bi thương như vậy."
"Nếu như tình yêu phải đau thương như vậy, thà rằng tớ không cần." Tiểu Tân xoay người tôi lại, để dễ bề nhìn thẳng vào mắt tôi: "Dương Dương, tớ chỉ cho phép tình yêu của chúng ta tràn ngập ánh dương và hi vọng, hai ta có thể cãi vã dỗi hờn, bởi những thứ đó là gia vị tất yếu của tình yêu, nhưng tớ không cho phép sự bi thương len lỏi vào giữa chúng ta."
Tôi nắm chặt lấy bàn tay nàng: "Ừa."
"Dương Dương, chúng ta, hai người con gái yêu nhau, cậu có sợ không?"
"Sợ."
"Tớ cũng hơi sợ."
"Ừa."
Tiểu Tân cười lên: "Thật ra không có gì đáng sợ cả, tuy rằng miệng lưỡi đời người như con dao sắc nhọn, nhưng chỉ cần chúng ta chú ý một chút là được."
"Ừa." Tôi gật đầu lia lịa nhìn nàng: "Thật ra tớ còn sợ một điều hơn thế nữa."
"Là điều gì?"
"Sợ đến khi tớ già nua xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn, răng tóc thì rụng hết cả, sợ cậu sẽ không cần tớ nữa."
"Cậu khịa tớ sao!" Tiểu Tân nghiến răn nghiến lợi: "Tớ lớn hơn cậu hai tháng đó! Già thì đằng nào tớ cũng già trước cậu!"
"Ôi chao", tôi vội an ủi nàng: "Cậu dùng mỹ phẩm cao cấp như vậy, nói không chừng lão hoá chậm hơn tớ."
"Cũng giống cậu không dùng thôi!" Tiểu Tân rất sợ già, cứ nhắc đến vấn đề này là nàng lại phàn nàn không thôi: "Dù cao cấp đến đâu cũng không địch lại nổi tác động của thời gian, cao cấp thì có ích gì, cao cấp cao cấp, đều là dối trá cả, con gái vùng thôn sơn chẳng cần trang điểm son phấn gì, mà vẫn cứ mọng nước tươi trẻ."
Tôi cười ha ha nghe nàng lẩm bẩm, tôi rất hiểu cho lòng yêu cái đẹp này của nàng.
"Ế, chị Tiểu Tân, chị Quản Dưởng, trùng hợp thế!"
Là Tiểu Ngoại gọi, từ đằng xa đã thấy em hươ tay chào hỏi chúng tôi, tên nhóc chết tiệt, gọi tên Tiểu Tân dễ nghe như vậy, mà gọi đến tên tôi thì quặn hết cả lưỡi lên, làm tôi khó chịu: "Em không thể gọi một tiếng chị đành hoàng sao!"
"Hê hê, vâng ạ, chị Dưởng!"
Tiểu Tân cười ngặt nghẽo đến nỗi khoé miệng sắp dài tận mang tai, tôi trầm cảm: "Thích gọi kiểu gì thì cứ việc gọi, em Ngoại!"
"Để em giới thiệu với mọi người." Tiểu Ngoại nhìn sang một nam một nữ bên cạnh cô bé: "Đây là hai bạn học của em, bạn này tên Châu Á Vĩ, bạn này tên Vương Hiểu Huy."
Lúc đó tôi mới để ý đến hai người bạn của cô bé, hai đứa nhỏ này rất ưa nhìn, có lẽ chúng đã xem qua hơi nhiều bộ phim truyền hình Hàn Quốc, nên cách ăn mặc cũng mang hơi hướng Hàn Quốc, vừa nhìn đã biết họ chính là một đôi tình nhân. Tiểu Tân vừa cười cừa chào hỏi với hai đứa, tôi cũng nhanh chóng khoác lên mặt nụ cười xã giao: "Chào Châu Á Vĩ, chào Vương Hiểu Huy. "
"Sai rồi." Tiểu Ngoại có chút ngại ngùng, cô né chỉ vào người nữ: "Bạn này là Vương Hiểu Huy", rồi lại chỉ sang người nam: "Bạn này là Châu Á Vĩ."
Tôi chóng mặt, con bé này chẳng nói rõ ràng gì cả, làm tôi gắn sai tên cho đối tượng, hai cái tên này cả nam và nữ đều có thể dùng được, sao tôi có thể phân biệt được chứ!
Tôi vội vàng cười trừ, lại gật đầu chào: "Ồ, chào Vương Á Vĩ, Châu Hiểu Huy."
"Là Châu Á Vĩ, Vương Hiểu Huy!" Tiểu Ngoại cáu đến la to lên.
Trong đầu tôi vang lên tiếng vo ve, máu cứ từng trận từng trận dồn lên não, đọng ứ lên khiến sắc mặt đỏ tía tai, khí lạnh ngấm dần ập xuống toàn thân, chỉ cảm thấy chân mình yếu ớt, trong lòng thấy cực kỳ xấu hổ trước mặt đàn em, quay sang nhìn Tiểu Tân cả người lạnh cóng, nhìn đôi nam nữ đang vò đầu bứt tai, nhìn Tiểu Ngoại trừng mắt nhướn mày - Ôi mẹ ơi, thể diện quý giá nhất của tôi!
Ba người bọn họ có kế hoạch đi Karaoke, trên đường thấy tôi và Tiểu Tân cũng rảnh nên nhất quyết muốn kéo chúng tôi cùng đi. Tôi nghĩ đằng nào cũng không có gì làm, hơn nữa đã rất lâu rồi chưa đi hát, thế là đồng ý đi.
Có người hát karaoke để trút giận, nhưng vì đi chơi thì phải vui, nên khi hát karaoke cũng biến thành vui vẻ. Thật ra việc hát karaoke này rất dễ tác động đến cảm xúc của người khác, nhất là khi bật đến những bài ca nhạc trẻ rêи ɾỉ khóc gió than mưa vô nghĩa, càng cho những người có tình trường như ý (hoặc không như ý) có cơ hội để mắt ướt lệ nhoà.
Mỗi khi hát đến khúc ca đau buồn, luôn có dây thần kinh nào đó trong tim cảm thấy bị đè nén và đập loạn xạ không thể kiểm soát, trái tim mang tâm tình vui vẻ ban đầu sẽ không bao giờ được tìm lại nữa, và không chừng vẫn cứ buồn rầu mãi tận hai hoặc ba ngày tiếp theo. Vì vậy, tôi hiếm khi đi hát Karaoke, ngay cả khi có đi, tôi chỉ dám hát những bài có tiết tấu khá nhanh để điều chỉnh bầu không khí.
Khi chúng tôi đến Đông Phương Chi Vận, chúng tôi gọi một phòng cỡ vừa. Châu Á Vĩ và Vương Hiểu Huy còn đang bận chọn bài hát, tôi hỏi Tiểu Ngoại: "Bóng đèn led như em thật có trách nhiệm ha, rất chói rất sáng."
Tiểu Ngoại tối sầm mặt: "Bọn họ gọi em đến, em cũng không biết phải làm sao."
Tiểu Tân rướn đầu đến hỏi Tiểu Ngoại: "Nói xem em sáng bao nhiêu watt?"
"Vốn dĩ là 100 watt, giờ thành 200 watt rồi."
Tôi nghe không hiểu: "Sao lại đột nhiên tăng lên thế?"
Tiểu Ngoại nhìn cặp đôi đang chọn bài hát, lại quay sang nhìn tôi và Tiểu Tân: "Đồ nhóc con nhà chị, nói rồi chị cũng không hiểu đâu."
Tiểu Tân nắm tay Tiểu Ngoại ha ha cười lớn, Tôi thực sự muốn xử tử cô bé này một cách dã man để trút bỏ nỗi hận mất mặt.
Khi bài hát được bật lên, Tiểu Tân và Tiểu ngoại vẫn còn ở đó nói chuyện rất lâu, hai người này cứ chốc lát lại quay đầu lại nhìn tôi, không biết họ đang nói xấu tôi những điều gì, tôi cũng lười qua đó thăm dò, ở đây nghe Châu Á Vĩ và Vương Hiểu Huy than khóc sướt mướt còn thoải mái hơn là qua đó nghe hai người họ bà tám.
Đến lượt Tiểu Tân hát, nàng hiếm khi hát trước mặt người khác, không phải vì nàng không thể, mà thể loại mà nàng yêu thích là những bài hát tiếng Anh. Tiểu Tân từng nói, khi hát Karaoke, việc hát các bài có cả tiếng Anh và tiếng Trung cứ như cách nói năng trộn lẫn hai thứ tiếng hỗn độn của những người trẻ hiện nay, mang đặc cảm giác muốn thể hiện bản thân, nàng không thích cảm giác "khác người" ấy.
Trông Tiểu Tân có vẻ xấu hổ khi nàng cầm lên chiếc micro, thấy nàmg lúng túng như vậy, tôi chủ động chọn cho nàng một bài hát thiếu nhi mà nàng thường hay ngâm nga cho tôi nghe. Ánh mắt nàng lúc đó như thể muốn gϊếŧ tôi tới nơi, lúc này Tiểu Ngoại tới giải cứu như người đức mẹ Maria: "Chị Tiểu Tân, chị cứ hát bài nào chị thích nhất là được, đừng ngại, thuộc bài nào hát bài nấy."
Châu Á Vĩ và Vương Hiểu Huy cũng cổ vũ: "Đúng vậy, chị Tiểu Tân cứ hát đi ạ."
Tôi cũng hưởng ứng: "Đúng thế, cậu cứ hát bài 'Tinh linh xanh' mà tớ chọn cho cậu là được, hay lắm đó."
Tiểu Tân nhìn không quen vẻ ngang ngược này của tôi: "Được, tớ hát!"
Vừa dứt lời, nàng đã cất lên giọng hát, câu ca của nàng thật lắng đọng êm tai, chúng tôi ngồi dưới ngâm nga theo hòa nhịp cùng nàng, nàng hệt như chị Cúc Bình đang trêu đùa với lũ trẻ con, cứ chốc lại gật đầu, chốc lại gật đầu. Đắm chìm theo tiếng hát của nàng, tôi cảm thấy như đang lạc bước vào một thế giới cổ tích thiếu nhi. Tôi nghe nàng đang hát:
―――
Bên kia núi, bên kia biển.
Có một bầy tinh linh xanh
Bọn họ vừa hoạt bát vừa thông minh
Bọn họ vừa nghịch ngợm vừa nhanh nhẹn
Bọn họ sống vô ưu vô lo
Trong ngôi rừng màu xanh lá cây
Họ tốt bụng, dũng cảm và hạnh phúc
Ôi... Những tinh linh xanh đáng yêu
Ôi... Những tinh linh xanh đáng yêu
Họcùng nhau vận động suy nghĩ
Để có thể đánh bại Gargoyle
Bọn họ hát ca nhảy múa vui vẻ biết bao
Sau khi Tiểu Tân hát, chúng tôi vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt, tâng bốc Tiểu Tân vυ't lên tận chín tầng mây. Theo yêu cầu khẩn thiết của Tiểu Ngoại, nàng quyết định hát một bài hát tiếng Anh với nhịp điệu vừa phải.