Diệp Quân không biết mình về đến nhà bằng cách nào, tỉnh lại nhìn thấy trần nhà quen thuộc, trong nháy mắt không biết mình đang nằm mơ hay là thực tại.
Lúc ý thức anh chậm rãi thanh tỉnh, giác quan cũng dần dần khôi phục, Diệp Quân chỉ cảm thấy toàn thân giống như là bị xe tải nặng nề nghiền ép, bủn rủn lợi hại, giơ cánh tay lên cũng khó khăn. Yết hầu vừa đau vừa ngứa, nuốt nước miếng như muốn nghẹn lại, làm cho anh khó chịu nhất chính là nơi riêng tư kia, hai cái lỗ nhỏ bị ȶᏂασ quá mức, nóng bỏng sưng phù, chỉ cần hơi đè ép cọ nhẹ đều mang đến đau đớn làm cho người ta run rẩy, dươиɠ ѵậŧ phía trước xuất tinh quá độ cũng đau dữ dội, đang yên lặng tại giữa hai chân mà rũ rượi.
Ký ức hôm qua chậm rãi xâm nhập vào đại não, trên người anh tất cả các lỗ thịt có thể cắm vào đều bị nhồi đầy, anh giống như là một công cụ dùng để cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào, triệt để biến thành đồ chơi của bọn đàn ông, bị đυ. ȶᏂασ vô tình, thô bạo đến ngất đi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bắn vào khoang miệng, ©ôи ŧɧịt̠ thọc tung miệng tử ©υиɠ, đâm rút vào đường ruột, những bàn tay thi nhau sờ soạn xoa nắn ở trên người, có ai đó hôn vào bả vai anh......
Tuyệt vọng vì bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể lại nương theo kɧoáı ©ảʍ sắp chết, anh trầm luân trong bể dục, đối với thân thể dâʍ đãиɠ của mình căm thù tận xương tuỷ.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác kinh khủng khi ba người đồng thời cắm vào vẫn còn tra tấn anh, ©ôи ŧɧịt̠ lớn dập nghiền qua mỗi một tấc thịt mềm, bắn ra từng luồng tinh nóng hổi, bàn tay vân vê qua mỗi một tấc da thịt, lưu lại vết tích tím xanh, tinh đặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiến vào túi dạ dày, mang đến từng trận nôn mửa đau đớn khổ sở.
“Ọe... Khục, ọe...” Rốt cục, đầu Diệp Quân bất lực rũ xuống bên giường, thống khổ phun ra mấy ngụm nước chua. Khóe mắt của anh ngập tràn nước mắt vì khó chịu, cả người hoảng hốt tiều tụy.
“Anh Diệp, rốt cục anh cũng tỉnh rồi.” Nghe được tiếng Mục Niệm Chi từ phòng bếp đi ra, cậu ta thuận tay lấy một ly nước ấm, ngồi bên giường vuốt lưng Diệp Quân.
“Biến!” Diệp Quân trừng một đôi mắt phiếm hồng đẫm lệ, miễn cưỡng ngẩng đầu hung hăng nhìn Mục Niệm Chi. Anh hất tay muốn đẩy Mục Niệm Chi ra, nhưng lại cảm thấy buồn nôn, chỉ cần đυ.ng vào cũng làm anh chán ghét.
“Anh Diệp, súc miệng đi.” Mục Niệm Chi hoàn toàn không để ý tới kháng cự của Diệp Quân, cậu chuyển tay nắm chặt bàn tay vung vẩy kia, mười ngón đan xen, một tay khác đem nước đưa đến bên miệng Diệp Quân.
“Tôi bảo cậu biến đi, không nghe thấy sao, Mục Niệm Chi, cậu cút ra ngoài cho tôi!!!” Diệp Quân vung lấy bàn tay bị nắm chặt kia, giống như là tránh né hồng thủy mãnh thú, động tác hơi lớn, đυ.ng đổ ly nước trong tay Mục Niệm Chi.
Trong nháy mắt nước dính ướt quần áo Diệp Quân, Mục Niệm Chi nhanh chóng để ly xuống cầm khăn mặt đến lau.
Diệp Quân vung tay Mục Niệm Chi đưa lại gần, Mục Niệm Chi vẫn cố chấp sát lại thấm nước trên ga giường cùng sàn nhà. Diệp Quân ngồi một bên, trầm mặc nhìn nhất cử nhất động của Mục Niệm Chi.
Sao anh có thể quên đây, Mục Niệm Chi cũng tham dự cưỡиɠ ɠiαи anh, rõ ràng bọn họ đã từng có thể được xem như bạn bè, nhưng vì sao lại phát triển đến tình trạng như bây giờ?
Sự trầm mặc quỷ dị lan tràn giữa hai người.
Mục Niệm Chi lau sạch ga giường, luyện tập nhiều lần rốt cục treo lên một gương mặt tươi cười người vật vô hại, mới dám ngẩng đầu nhìn anh Diệp của mình, “Anh Diệp, đói bụng không? Em làm cháo trứng muối thịt nạc cùng một chút......” Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Diệp Quân không nhịn được đánh gãy.
“Mục Niệm Chi, cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi, nói, cậu, cút.” Mấy chữ cuối cùng bị nhấn cực mạnh, dường như là Diệp Quân rít ra từ trong kẽ răng, nước mắt trong đôi mắt đỏ rực rốt cục nhịn không được rơi xuống, thứ gì đó trong đáy lòng anh triệt để vỡ nát.
Từ khi Mục Niệm Chi cùng cha con Tịch đồng lõa xâm phạm anh, quan hệ bọn họ liền triệt để kết thúc, bọn họ không còn là bạn nữa, nếu như nhất định phải có một loại quan hệ, Diệp Quân tình nguyện để cả hai là người xa lạ, nếu như chưa từng quen biết, cũng sẽ không tổn thương như bây giờ.
“Anh Diệp, anh đói bụng đúng không, em bưng cơm tới, nếu không hợp khẩu vị, em sẽ làm lại món......”
“Ngậm miệng, cậu cút, tôi không muốn ăn cơm!!! Cậu bị điếc sao!”
“Anh vừa tỉnh chỉ có thể ăn chút thức ăn thanh đạm, chờ sau khi......”
Diệp Quân khó thở cầm lấy ly nước ném vào người Mục Niệm Chi.
“A...” Mục Niệm Chi không tránh, ly nước cứ thế đập vào trán cậu, rơi bộp xuống đất vỡ thành vô số mảnh, thái dương lập tức chảy máu.
Lát sau Mục Niệm Chi sau phản ứng lại sờ lên trán, liền thấy trên tay dính máu.
Diệp Quân rõ ràng cũng bị hù dọa, anh không nghĩ tới Mục Niệm Chi vậy mà thật sự không tránh, anh cũng không nghĩ cái ly kia vậy mà đập trúng đầu cậu. Trong một nháy mắt anh đã mềm lòng, muốn xuống giường xem vết thương của Mục Niệm Chi, nhưng không đợi anh hành động, Mục Niệm Chi lập tức đưa lưng về phía anh, nhưng từ bả vai run rẩy đó có thể thấy được người này đang rất đau.
“Anh Diệp, thật xin lỗi, làm anh tức giận, đều là lỗi của em, anh đừng nóng giận, anh có thể thẳng tay đánh em, mắng em cũng được, nhưng mà đừng đuổi em đi, em, em không thể...... Không thể, không có anh.”
Câu cầu khẩn run rẩy còn chưa nói xong.
“Mục Niệm Chi.” Diệp Quân lạnh như băng đánh gãy lời nói.
“Em đi dọn cơm.” Mục Niệm Chi không dám tiếp tục nghe Diệp Quân nói, cậu sợ người đàn ông này nói ra lại là một chữ cút, cậu vội vàng vào phòng bếp, rửa tay cùng trán sạch sẽ sau đó xới cơm.
Băng bó cái trán đi.
Diệp Quân đặt câu nói ở lưỡi chưa kịp nói ra miệng, chỉ thấy bóng lưng Mục Niệm Chi rối bời.
Anh nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên đất, nhiều lắm, giống như mạng nhện, rốt cuộc chắp vá thế nào không hoàn chỉnh.
Tựa như là quan hệ của họ, Mục Niệm Chi triệt để phá huỷ quan hệ của họ, sao còn dám hư tình giả ý khẩn cầu sự tha thứ của anh?
Diệp Quân chỉ cảm thấy đau thấu tâm can, thì ra đây mới là dáng vẻ thế giới vốn có, mỗi người đều cất giấu những suy nghĩ xấu xa, chỉ chờ thời cơ để thực hiện tội ác. Mục Niệm Chi giấu diếm thứ gì? Là vì thể dị dạng này của anh sao? Là hiếu kì nhất thời hay là nhu cầu cơ thể, giữa họ đã bắt đầu một sai trái, vậy chú định vĩnh viễn sẽ lâm vào vực sâu của tội ác.
Mục Niệm Chi bưng bàn ăn đặt lại trên giường, đặt cơm trên tủ đầu giường, xoay người dọn dẹp mấy mẩu thủy tinh trên đất, chỉ là không muốn để Diệp Quân trông thấy cái trán bị thương kinh khủng của mình.
“Anh Diệp, ăn một chút gì đi.” Mục Niệm Chi ngồi xổm trên mặt đất nhặt mảnh ly vỡ, cái trán giật đau dữ dội, dẫn tới tận trái tim đều ẩn ẩn đau.
“Quan hệ của chúng ta đến đây......”
“Anh Diệp.” Mục Niệm Chi vội vàng chặn lại, trên tay còn đang cầm mảnh thủy tinh, thân thể giống như bị đóng băng không cách nào động đậy, cậu cố chấp muốn ngăn trở lời quyết tuyệt mà Diệp Quân sắp nói ra, như vậy quan hệ cả hai sẽ không kết thúc, bọn họ còn có thể trở thành bạn tốt, còn có thể giống như trước đây. Thế nhưng chính cậu đã hủy hoại tình cảm này, vẫn còn vọng tưởng người đang bị tổn thương kia còn có thể rộng lượng.
“Mục Niệm Chi cậu im miệng, nghe tôi nói hết.” Diệp Quân hét lớn một tiếng, anh nhìn thấy bóng lưng người ngồi xổm trên mặt đất căng cứng, có hơi run rẩy.
“......” Mục Niệm Chi không nói thêm gì nữa, miểng ly cắt vào đầu ngón tay, câu lại thờ ơ giống như không biết, trái tim càng đau dữ dội hơn, giống như sắp chết vậy.
“Cậu đi đi, liên hệ Mông tỷ để tính tiền lương tháng này, quan hệ cố chủ giữa chúng ta đến đây là kết thúc, không cần cậu dọn dẹp, đợi chút nữa tôi gọi nhân viên ngoài giờ.”
Mảnh thuỷ tinh thật sự cắt vào ngón tay, máu tươi nhỏ xuống trên sàn nhà, trái tim đau đớn lan khắp toàn thân.
Bóng lưng Mục Niệm Chi yếu ớt đáng thương, khẽ run, Diệp Quân không nhìn nữa, cầm điện thoại sang phân phó chuyện tiền lương, rồi gọi nhân viên dọn dẹp. Đối đãi với cậu không chút tình cảm nào như người xa lạ, một câu dư thừa cũng không muốn nói.
Một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, Mục Niệm Chi nhìn giọt nước óng ánh kia, tựa như đang phản chiếu sự hèn mọn nhỏ bé của mình, nội tâm của cậu tràn ngập vô tận bi thương, tuyệt vọng làm cậu ngay cả nói ra thêm một câu khẩn cầu cũng không thể.
Kết thúc rồi, cậu cùng anh Diệp thật sự đã kết thúc.