Những Mẩu Truyện Kinh Dị

Chương 1 : mẩu truyện 1 + 2 + 3

1.Có một đôi vợ chồng, vì công việc bận rộn đã thuê một bảo mẫu toàn thời gian ở nhà chăm sóc đứa con nhỏ của họ. Lúc làm việc, liên tiếp mấy cô bảo mẫu đều nhận được những cuộc điện thoại vô cùng quái dị. Trong điện thoại có một giọng nam xa lạ nói: “Có người muốn làm hại đứa trẻ…có người muốn làm hại đứa trẻ…” Sau đó ngắt máy.

Bảo mẫu hốt hoảng vội chạy đến phòng của đứa bé, mỗi lần đều thấy đứa bé vẫn yên tĩnh ngủ trong nôi. Cuối cùng có một ngày, sau khi điện thoại ngắt, cô bảo mẫu không đến phòng của đứa bé xem xét, đại loại vì nguyên nhân như truyện “Sói đến rồi” vậy. Nhưng mà cô ấy cũng chịu không nổi nữa, liền báo cảnh sát. Cảnh sát liền giúp cô định vị điện thoại. Một lúc sau, trả lời rằng: “Cô à, điện thoại này là gọi từ trong nhà tới đó.”

2 .Có một cặp vợ chồng mua một căn biệt thự, giá nhà rất thấp, tuy nhiên mọi điều kiện đều không chê vào đâu được. Mới ở được vài ngày, người chồng ở hành lang phát hiện mội cây bút chì màu đỏ. Vợ chồng bọn họ không có con, người chồng tuy cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ là do chủ nhà trước bỏ lại, liền tiện tay vứt vào thùng rác.

Vài ngày sau, người vợ đi trên hành lang lại nhặt được một cây bút chì màu đỏ, người chồng thắc mắc với người vợ: “Anh rõ ràng là đã vứt đi rồi cơ mà?”. Lần này bọn họ lại vứt cây bút chì vào thùng rác bên ngoài.

Lại qua vài ngày sau, vợ chồng bọn họ lại ở hành lang phát hiện bút chì đỏ. Quanh đây hình như đều không có trẻ con, nhưng đây đích thức chính là cây viết chì đỏ đó, vợ chồng bọn họ cảm thấy vô cùng quái dị, vì vậy bắt đầu xem xét quanh khu vực cây viết chì rơi.

Sau khi xem xét kỹ, trên bức tường gần chỗ cây viết chì đỏ rơi phát hiện một vùng dấu vết hơi thẫm màu như đã bị sơn đè lên. Thế là hai vợ chồng bèn kêu thợ đến đập bức tường ra. Bên trong không ngờ lại là một gian phòng trống không có một vật gì, phảng phất không khí quái dị.

Dùng đèn pin quét qua một lượt, trên mặt tường bên trong phòng viết kín những dòng chữ bằng bút chì đỏ. “Mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi….”.

3 .Tôi rất ghét con chó nhà hàng xóm, nói chính xác thì không phải là ghét, là hận. Một con chó đen bự tổ chảng, đứng dậy có thể đớp một đớp là đứt cổ tôi. Tôi không biết hàng xóm bắt đầu nuôi từ bao giờ, chỉ biết mỗi lần hễ gặp nó, nó đều như chó điên không ngừng hướng về phía tôi sủa.

Âm thanh chó điên đó như một mụ đàn bà đanh đá bị tâm thần chửi rủa, khắp miệng là nước dãi văng tứ tung ra ngoài, những cái răng vàng ố sắc như dao, con mắt chó đυ.c ngầu, bộ lông bẩn thỉu xỉn như màu da người chết, nhìn thật kinh tởm.

Mấy lần, nó suýt nữa xông tới cắn chết tôi rồi. Người khác lúc đi qua nó, nó vẫn nằm yên trên đất không buồn động đậy. Chỉ có lúc tôi đi qua nó mới vọt dậy. Sau mấy lần nói chuyện với hàng xóm không có kết quả, tôi đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Cuối cùng có một ngày, tôi lấy một nồi nước ớt sôi sùng sục, nhân lúc hàng xóm đang ngủ, bê nồi nước toàn bộ hắt lên người nó.

Nhìn thấy nó đau đớn lăn lộn trên mặt đất, con mắt long lên sòng sọc, da trên người lột ra từng mảng rơi trên đất, tôi đứng bên cạnh hút thuốc, vô cùng sung sướиɠ vì cuối cùng cũng giải được mối hận.

Lúc về nhà, tôi huýt sao bước vô nhà vệ sinh, tính tắm mốt cái cho sạch mùi là hết chuyện. Nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy trong gương, sau lưng tôi không biết từ bao giờ có một người mặc áo trắng đầu tóc rối bù, đôi mắt trắng dã vô hồn đang nhìn vào tôi: “May quá, chó thiêng đó cuối cùng cũng chết, tiếng kêu của nó ồn đến mức ta không tìm được cửa nhà ngươi nữa.”