Luân Phiên Quan Hệ

Chương 2 - P.1 (H cao)

Người đàn ông thể hình đi về phía Ngô Mạn Lỵ. Đôi mắt anh ta sáng lên vì du͙© vọиɠ, bộ quần áo thể hình bó sát vào cơ thể càng làm nổi bật vẻ cao lớn và dũng mãnh. Cơ bắp của anh ta dường như muốn xuyên thủng lớp quần áo và lao ra ngoài. Giữa hai chân có một đùm rất to, dù đã ngăn cách lớp quần cũng cực kỳ khổng lồ.

"Anh ... Anh muốn làm gì?"

Ngô Mạn Lỵ ôm chặt cặp sách của cô, đôi chân dài dưới bộ đồng phục học sinh đang vắt vào nhau run rẩy, cô không thể tin được, ý định của anh chàng tập thể hình này có giống như cô tưởng tượng không?

"Hahaha ... Còn có thể làm gì ... Làm em!"

Người đàn ông thể dục sải bước, ngay lập tức đến trước mặt Ngô Mạn Lỵ, nhất thời khuôn mặt cô tái đi vì sợ hãi.

"Làm ơn, anh ơi ... Đừng ... Đừng ..."

Ngô Mạn Lỵ còn chưa kịp nói ra lời thẹn thùng thì đã bị tách đùi ra ngay lập tức, cặp đùi trắng nõn mềm mại bị bàn tay cường tráng của người đàn ông thể dục kéo ra hoàn toàn, lộ ra nội y màu trắng dưới váy, sạch sẽ không tì vết, thậm chí còn lộ ra một ít cọng lôиɠ ʍυ khẽ rung động theo động tác.

"Không ... Không ... Huhu ... Anh ơi ... Xin anh ... Làm ơn ... Buông tay ra…. Đừng nhìn ..."

Ngô Mạn Lỵ sợ đến mức lập tức khóc lóc, bắp đùi thon thả của cô không thể khép lại vì gã quá khỏe. Không chờ cô cầu xin buông tha, bàn tay to của gã thể hình đã không khách khí mà kéo qυầи ɭóŧ của cô ra. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại của cô lập tức lộ ra, phần dưới của cô trơn mịn, chỉ có vài sợi lôиɠ ʍυ khẽ rung động.

"Ồ, còn là bạch hổ!" [1]

[1] * Âm mao ít: Người này được gọi là Tam Chi Tiễn. Nữ nhân không có Âm mao gọi là “Bạch Hổ”. Là đại mỹ nhân, đẹp như một “viên ngọc. Còn nam nhân không có Âm mao gọi là Thanh Long. Nếu “thiên duyên kỳ ngộ”, Thanh Long gặp Bạch Hổ thì thực là đại phú quý, cát lợi. Nếu chỉ gặp “Tam Chi Tiễn” thì đại bất lợi. Không những tán gia bại sản mà còn có họa thương vong.

Người đàn ông tập thể hình sờ soạng nơi hồng hào và mềm mại của cô hai lần, hài lòng hỏi han, "Anh em ơi, ai muốn cùng làm không? Nếu không thì ... Em trai của tôi…Ha ha…Làm người đầu tiên rồi!”

Nhận ra người đàn ông thể dục thực sự muốn cᏂị©Ꮒ cô, Ngô Mạn Lỵ bắt đầu vùng vẫy, cô muốn rời khỏi chỗ ngồi và chạy ra cửa xe, nhưng đã bị người đàn ông thể dục kéo tay bắt lấy và đẩy cô đến dưới háng của người đàn ông mặc đồ vest.

Lúc này, người đàn ông thể dục ôm eo của Ngô Mạn Lỵ, mặt của Ngô Mạn Lỵ áp vào đũng quần của người đàn ông mặc vest kia. Hai tay chỉ có thể chống đỡ trên đùi của người đàn ông mặc vest, hai chân quỳ trên mặt đất, mông không khỏi nâng lên cao.

Phía trước là người đàn ông mặc vest, sau lưng là người đàn ông thể dục. Ngô Mạn Lỵ khóc huhu, nhưng không thể nào ngăn cản động tác của người đàn ông.

Người đàn ông thể dục nói với người đàn ông mặc bộ đồ vest, "Người anh em, còn không mau lấy lão nhị của anh ra cho cô nàng này mυ'ŧ, cô ấy còn muốn chạy kìa, mơ mộng hão huyền!”

Vẻ mặt người kia muốn lịch sự chút, nhưng không khỏi cứng rắn phân trần, "Tự mình mở khóa kéo, ăn côn ŧᏂịŧ đi!"

Đôi mắt đẹp như nai con của Ngô Mạn Lỵ khẩn cầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vest, cố gắng nhờ đối phương giúp cô thoát khỏi cảnh chật vật đáng tiếc nhưng không được. Cô đành ngoan ngoãn nhận mệnh, run rẩy nghe theo lời của người đàn ông mặc vest.

"Huhu ..."

Vừa khóc, Ngô Mạn Lỵ vừa cởi thắt lưng của người đàn ông mặc vest và từ từ kéo khóa xuống, mùi vị hormone của giống đực mãnh liệt xộc vào mặt cô.

Kéo qυầи ɭóŧ ra thấy gậy thịt to lớn từ màu hồng biến thành màu đen hung dữ của người đàn ông trong bộ vest nẩy lên khuôn mặt trắng nõn của Ngô Mạn Lỵ một tiếng "bốp". Gậy thịt màu đen đỏ và khuôn mặt trắng nõn quyến rũ tạo thành một tác động thị giác mạnh mẽ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông mặc vest không khỏi thở gấp hơn một chút.