Túng Túng

Chương 137: Hoàn chính văn

Đỗ Vân Đình có thể lên thiên đường từ từ đưa mắt nhìn người trước mặt.

Đỗ Vân Phong: “…”

Đỗ Vân Phong bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Một lát sau, Đỗ Vân Đình thản nhiên bước ra từ trong gian phòng này. Trong hai mươi mấy phút vừa qua, ngoài hai người họ thì trong toilet không có một ai.

Đỗ Vân Đình không ngốc, đương nhiên sẽ không cho rằng tình cờ nhu cầu sinh lý của tất cả khách mời nam đều tránh khung giờ này… Đây hẳn là Cố tiên sinh đang dọn dẹp hậu quả cho cậu.

Tâm trạng cậu vui sướиɠ, vỗ nhẹ vào lưng anh trai mình.

“Ủ rũ như thế làm gì?” Cậu nói, “Vui lên nào!”

Đỗ Vân Phong: “…”

Bước chân Đỗ Vân Phong loạng choạng, thật sự không thể vui nổi.

Hắn nghiến răng nói: “Mày không sợ tao nói với cha sao?”

Đỗ Túng Túng tỏ vẻ tui hok sợ, “Mày ngon thì nói.”

Cậu buông tay, “Mày còn chẳng có bằng chứng.”

Đỗ Vân Phong cứng họng không trả lời được.

Không biết rốt cuộc thằng em kế này làm kiểu gì, đánh hắn một trận mà không hề để lại dấu vết bị đánh trên người. Vừa rồi hắn kêu hừ hừ trong nhà vệ sinh cả buổi, chờ đến khi vén quần áo lên xem, không hề có một vết xanh nào.

Chuyện này nói ra ai tin?

Nhưng không nói, Đỗ Vân Phong thật sự không cam lòng. Hắn không thể bị đánh oan được, dù thế nào cũng phải cho Đỗ Vân Đình nếm mùi đau khổ.

Hắn chịu đựng cơn đau trên người, đi thẳng đến chỗ cha mình, vừa mở miệng đã tức giận nói: “Cha, Vân Đình đánh con!”

Đỗ Lâm nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi kỳ lạ, hỏi: “Nó đánh con ở đâu?”

Đỗ Vân Phong chỉ khắp người mình, nhất là phần đầu. Hắn chờ cha ruột xả giận cho mình, ai ngờ thế mà Đỗ Lâm lại cười haha bảo: “Vân Chỉ, con say rồi à?”

Ông ta không tin, đứa con riêng của ông ta lớn lên vừa gầy vừa yếu, đánh người á?

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù thực sự đánh người, chẳng lẽ có thể đánh được Đỗ Vân Phong1m86???

Chiều cao không cùng đẳng cấp!

Đỗ Vân Phong tức sắp chết. Vẻ ngoài yếu đuối đúng là có thể lừa gạt người khác, giờ hắn nói thật cũng không ai tin, cha hắn còn tưởng hắn say champagne.

Nhìn lại tên quỷ kia, cậu đang đứng trước mặt hắn, còn nhếch miệng cười mỉm với hắn.

Cậu cười một tiếng, Đỗ Vân Phong lập tức nhớ lại cảnh tượng bị đánh trong nhà vệ sinh, không khỏi rùng mình, chỗ bị đánh lại bắt đầu đau rát.

King Kong!

Hắn vội vàng lia mắt sang chỗ khác.

Cậu hai Đỗ trở nên nổi bật trong bữa tiệc này, thậm chí sự chú ý mà cậu nhận được không thua kém người chủ trì bữa tiệc, đi đến đâu cũng có người chú ý. Cuối cùng, chủ tiệc đích thân tiễn cậu và Cố Lê ra về, đứng trước cửa còn kiên trì nói chuyện với hai người, vô cùng ân cần hỏi: “Cậu hai Đỗ, có điều gì khiến ngài không hài lòng không?”

Đỗ Vân Đình chưa thấy vẻ mặt ân cần này bao giờ, da đầu hơi run lên. Đưa tay không đánh người đang cười, cậu nói “Không có” rồi quay sang nhìn Cố tiên sinh.

Cố Lê khẽ gật đầu với đối phương, tích chữ như vàng, “Tạm biệt.”

Anh mở cửa xe ra hiệu cho Đỗ Túng Túng bước lên, sau đó mới vào ngồi.

Đỗ Lâm trong đám đông rối rít, bước một bước định tới gần, “Khoan đã…”

Vương tổng ngăn ông ta lại, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Đỗ tổng có gì bất mãn à?”

“Không phải bất mãn,” Đỗ Lâm nói, “Nhưng đó là con riêng của tôi!”

Sao lại đi theo Cố Lê như đúng rồi thế??!

Lúc này Vương tổng mới nhớ ra, người trước mặt chính là cha của cậu hai Đỗ vừa ngồi lên xe. Thấy con trai đi với người ta, ông ta bối rối là phải.

Nhưng nếu vậy, sao Cố Lê không chào hỏi câu nào đã mang người đi rồi?

Ông im lặng suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra logic trong đó, chỉ có thể thốt ra một câu an ủi gượng gạo, “Con cái lớn khó giữ trong nhà. Đỗ tổng nghĩ thoáng chút đi.”

Đỗ Lâm: “…”

Tiên sư bà nó chứ con lớn khó giữ trong nhà.

Đỗ Vân Đình lên xe còn cảm thán, “Em đúng là cáo mượn oai hùm.”

Cậu rất tự hiểu bản thân, cậu thì tính là nhân vật lớngì chứ? Cùng lắm chỉ là con hồ ly ỷ vào chú cọp Cố tiên sinh để giương oai thôi.

Cố tiên sinh ừ một tiếng, nói: “Cho em mượn.”

Anh rất tự nhiên vươn tay qua, kéo người tới bên mình, thoải mái nắm tay Đỗ Vân Đình. Đỗ Túng Túng giật nảy mình, vội ngước mắt lên nhìn tài xế, sau đó ngượng ngùng muốn rút tay, “Cố tiên sinh, đừng…”

Giọng nói không có bao nhiêu sức lực, cứ như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào. Dù sao sau khi Cố Lê nghe xong cũng không buông tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.

Anh nói: “Chẳng phải lúc trước thích sao?”

Đỗ Vân Đình không thể phản bác lại câu này. Cậu ấp úng cả buổi, miễn cưỡng nói: “Thích thì thích…”

Cuối cùng cậu bộc bạch những lời trong lòng, “Nhưng thế này, em luôn cảm thấy sẽ làm bẩn tay Cố tiên sinh.”

Cố Lê cau mày. Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

“Sao lại nghĩ như vậy?”

Đỗ Vân Đình nhỏ giọng nói: “Thì… Em chỉ là công tử bột không học thức không năng lực, Cố tiên sinh lại giỏi như vậy…”

Cậu càng nói càng cúi đầu thấp xuống, mím môi không lên tiếng, dáng vẻ tủi thân như rất cần người xoa đầu an ủi.

Người đàn ông xoa tóc cậu, giọng nghiêm khắc, “Anh không đồng ý.”

“Hả?”

Cố tiên sinh nói: “Em không tự thấy ưu điểm của mình.”

Tay anh chậm rãi trượt xuống, ấn nhẹ lên trán, rồi chạm nhẹ vào mũi chân cậu.

“Từ đây đến đây. Đều là ưu điểm.”

Câu này khiến Đỗ Túng Túng vui sướиɠ như mở cờ trong bụng, cái đuôi sắp giơ lên trời, nhưng vẫn cố khiêm tốn, “Cũng không nhiều như vậy…”

7777 muốn thở dài, ký chủ ngốc nhà nó lại quên người đàn ông của mình có thể đọc suy nghĩ.

Đỗ Túng Túng đắc chí khoe hệ thống, [Nghe không, Cố tiên sinh khen tui tốt.]

7777: [Nghe rồi, tôi không điếc…]

Đúng là gặp quỷ, sếp của nó cũng được coi là kim cương vương lão ngũ trong giới hệ thống, rốt cuộc bế tắc đến mức nào mà lại đi thích Đỗ Túng Túng?

Trông Đỗ Túng Túng như gắn đôi cánh là có thể bay lên trời.

Kim cương vương lão ngũ ôm người trong ngực, lại gọi vài câu bé ngoan, gọi đến mức Túng Túng mềm chân. Lần đầu tiên cậu được người khác yêu chiều trong thế giới hiện thực như thế này, cảm giác vô cùng không chân thực, giữa chừng còn định tự véo mình mấy lần xem đây có phải là một giấc mơ không.

Không chờ cậu véo, Cố tiên sinh đã đọc được suy nghĩ này, nắm chặt tay cậu nói cho cậu biết, muốn chứng minh có thể sử dụng phương pháp khác.

Thế là tài xế bị đuổi xuống xe, bơ vơ ngồi xổm bên ngoài. Hai người trong xe thoải mái tưới hoa, tưới đến độ hoa lá ỉu xìu không ngẩng đầu lên được.

[Thật tốt,] Lúc trời tối vắng người, Túng Túng nằm trong khuỷu tay người đàn ông, thì thầm với 7777, [Chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến một ngày như vậy.]

7777 cũng nói: [Tôi cũng không dám nghĩ.]

Không dám hy vọng xa vời rằng cậu có thể đi đúng đường, phải biết từ lúc bắt đầu, 7777 đã rất sợ hệ thống thật sự phải đứng đường (công việc lấy thân làm vốn), vậy thì toi.

Túng Túng thở dài, vẫn nhớ mãi không quên ý định đứng đường, [Thật ra Cố tiên sinh có thể làm khách hàng duy nhất của tôi.

7777: [… Không được! Phạm pháp!]

[Được rồi,] Đỗ Túng Túng đành phải nhún nhường, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm, [Lúc nói tôi đánh người nhớ đánh đầu, cậu cũng đâu nghĩ đến việc phạm pháp…]

7777: […]

Nó im lặng hồi lâu, sâu sắc cảm giác mình đã bị lây nhiễm tiêu chuẩn kép và sự gian xảo của con người.

Đỗ Túng Túng còn nói: [28, tôi muốn dẫn mẹ tôi ra khỏi nhà họ Đỗ. Cậu nói xem, có làm được không?]

Hệ thống trầm mặc một lát, trả lời cậu: [Có Cố tiên sinh, cậu còn gì phải sợ?]

Đúng vậy, Đỗ Vân Đình cũng nghĩ, mình còn phải sợ cái gì?

Cậu đã từng ở lại nhà họ Đỗ* tạm nhân nhượng vì lợi ích cuối cùng, đó là vì Tô Hà và cậu đều không có đường lui, không có lựa chọn khác.

(*Tác giả viết nhà họ Cố, nhưng theo logic truyện thì nhà họ Đỗ mới đúng.)

Bây giờ đã có con đường khác bày ra trước mặt, cậu nhẫn nhịn làm gì nữa?

Đỗ Vân Đình đến nhà họ Đỗ.

Hai hôm nay cậu sống rất tốt, nhưng Đỗ Lâm thì không tốt lắm. Một mặt là vì con riêng của ông ta thân thiết với Cố Lê khiến ông ta có chút lo lắng; một mặt là vì, tin đồn Đỗ Vân Đình là đồng tính lan ra, đúng là làm ô uế danh tiếng nhà ông ta.

Tin đồn cậu hai nhà họ Đỗ dùng nhan sắc để leo lên cao đã xôn xao khắp nơi, ông ta mới nghe đã thấy đau đầu rồi, vì thế hai hôm nay sắc mặt không tốt lắm. Nghe người nói Đỗ Vân Đình trở về, còn tưởng rốt cuộc cậu cũng biết về nhà, trầm mặt ngồi trên ghế sô pha chờ cậu vào xin lỗi mình.

Không ngờ Đỗ Vân Đình không chỉ không xin lỗi, mà còn ngồi đối diện ông ta, nói: “Đỗ tiên sinh, tôi đến dẫn mẹ tôi đi.”

“…???”

Đỗ Lâm choáng váng trước đường bóng thẳng thình lình được tung ra.

(*Bóng thẳng ám chỉ việc nói thẳng, bộc lộ sự thật với ai đó.)

Đi?

Đi đâu?

Thế là Đỗ Vân Đình nói thẳng mục đích của chuyến đi lần này.

“Là thế này,” cậu nói, “Tôi muốn hai người ly hôn.”

Ban đầu Đỗ Lâm vẫn không hiểu lắm, chờ sau khi kịp hiểu ra cậu đang nói gì, ông ta giận tím mặt.

“Hoang đường!” Ông ta trách mắng, “Mày đang nói gì vậy? Ly hôn? Sao mày có thể tùy tiện nói lời này!… Tao tự thấy mấy năm nay tao đối xử với mày không hề bất công…”

Đỗ Vân Đình chân thành nói: “Nhưng không tính là tốt.”

Đỗ Lâm không thể phản bác lại câu này, ở đời, có mấy ai có thể thật sự đối xử với con riêng như con ruột của mình? Không phải ông ta luyến tiếc Đỗ Vân Đình, mà là không thể rời xa Tô Hà, “Sao mày có thể làm chủ thay người lớn được! Mày để Tiểu Hà đi theo uống gió tây bắc à?”

Đỗ Vân Đình nói: “Không đâu.”

Cậu ngẩng đầu nhìn phía sau. Người phụ nữ đang đứng trên bậc thang, tay nắm khăn choàng nhìn cậu.

“… Mẹ.”

Giọng Đỗ Vân Đình run run, cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Con đã hứa với cha… Con trưởng thành rồi, con có thể nuôi mẹ.”

Nhịp tim cậu hơi tăng tốc, yên lặng nhìn bà.

“Mẹ… có muốn đi không?”

Người phụ nữ không trả lời câu này, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu không chớp mắt, chợt hỏi: “Trưởng thành lúc nào?”

“Dạ?”

Tô Hà nói: “Con khác trước.”

Đỗ Vân Đình khẽ cười khổ, dù gì cũng là mẹ.

Dù không phải là người mẹ dịu dàng tinh tế, nhưng vẫn có thể phát hiện ra điểm khác biệt của con mình.

“Chết một lần, cho nên trưởng thành,” cậu nói, “Mẹ có tin không?”

Khuôn mặt Tô Hà như một khối ngọc bích được chế tác tinh xảo. Bà siết chặt áo choàng, chỉ nói: “Mẹ tin.”

Bà nói: “Mẹ nằm mơ thấy. Đó là một chiếc xe tải chở cát.”

Đỗ Vân Đình khẽ giật mình.

Đỗ Lâm nghe không hiểu hai mẹ con đang nói chuyện gì, nhưng ông ta nóng ruột, “Tiểu Hà, thằng nhóc Vân Đình ăn nói lung tung, vừa mở miệng đã nói ly hôn! Em muốn ly hôn à?”

Có đánh chết ông ta cũng không tin Tô Hà có thể từ bỏ cuộc sống xa hoa, “Em muốn rời khỏi anh?”

Tô Hà bước xuống mấy bậc thang, nói khẽ: “Cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc nhiều năm qua.”

Ý trong câu đã rõ rành rành.

“Không được đi!” Đỗ Lâm thình lình đứng bật dậy, “Sao em có thể đi? Em…”

“Tiên sinh”, Tô Hà nhẹ nhàng ngắt lời ông ta, “Mặc dù tôi kết hôn, nhưng tôi vẫn là người tự do như trước. Hơn nữa, ngài cũng chưa bao giờ thật sự yêu tôi.”

Bà cười nhẹ, nụ cười như mang tiếng thở dài, “Tôi biết thế nào là yêu, tôi đã từng trải.”

Đó tuyệt đối không phải là giữ bà trong l*иg tơ vàng mà nuôi, lúc nào vui thì mang ra khoe với mọi người. Cả đời bà chỉ từng trải qua tình yêu thuần khiết như thế một lần trong đời, tình yêu đó khiến bà cam tâm tình nguyện khép đôi cánh lại, sinh con, nuôi gia đình… Không một lời oán trách.

Tình yêu đó không phải Đỗ Lâm cho bà, mà là cha đẻ Đỗ Vân Đình cho bà.

Đỗ Lâm nói: “Nhưng tôi tốn kém với hai người như vậy!” Ông ta chỉ vào Đỗ Vân Đình, “Con của em, tôi nuôi nó khôn lớn tốn biết bao nhiêu tiền? Chỉ riêng sợi dây chuyền trên cổ em, em có biết bao nhiêu tiền không? Con em có đủ khả năng mua không?”

Tô Hà nghe lời này, không chút do dự tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.

Ngón tay trắng ngõn của bà đặt sợi dây chuyền lên bàn, lại nhìn con trai.

Đỗ Vân Đình lấy quần áo mới trong túi giấy ra, Tô Hà liền đổi bộ váy trên người thành trang phục con trai mua, ánh mắt Đỗ Vân Đình không tệ, màu đỏ gạch này rất phù hợp với khí chất của bà.

Bà tháo vòng tay, đặt điện thoại xuống, lịch sự nói: “Tiên sinh, sau này gặp lại.”

Đỗ Lâm suýt tắc thở, lảo đảo gần như ngã ngồi trên sô pha. Rốt cuộc ông ta cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, há miệng gọi con trai lớn: “Vân Chỉ! Còn không mau ra đây, cản bà ấy lại cho cha!”

Đỗ Vân Phong chạy ra từ trong phòng, khí thế hùng hổ hỏi: “Cản ai?”

Ngay sau đó, hắn va phải ánh mắt em trai kế, đôi mắt đen láy như cười mà không phải cười.

“…”

Đỗ Vân Phong không dừng chân, nhưng lại rẽ ngoặt một cái lao về phía sau.

Tới nữa rồi, tên King Kong này lại tới!

Đỗ Lâm giận dữ dậm chân, quát: “Con chạy về làm gì!”

Con trai cả của ông ta không nói câu nào, rụt đầu như chim cút trong nhà. Đỗ Lâm đành phải gọi người giúp việc, “Đóng cửa hết cho tôi, không cho bọn họ ra ngoài!”

Người giúp việc nhìn nhau, vẻ mặt khó xử. Có người nói: “Ông chủ, Cố thiếu đang đứng ngay cửa…”

Bây giờ Đỗ Lâm mới hiểu, vì sao những người này không hề làm gì. Bọn họ đều biết Cố Lê, không một ai dám trêu vào. Chẳng trách Đỗ Vân Đình đến nhà giải quyết dứt khoát như vậy, thì ra là đưa chỗ dựa tới cùng.

Ông ta cười lạnh một tiếng, nói: “Mày thực sự tin rằng, hắn có thể che chở cho mày cả đời sao?”

Đỗ Vân Đình khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, cũng chỉ mười mấy thế kỷ thôi.”

Đỗ Lâm xem lời cậu nói như trò cười, “Chỉ là một người đàn ông, mày nghĩ hắn sẽ nghiêm túc sao?”

Đỗ Túng Túng lại ngửa mặt suy nghĩ, chợt nói: “Chắc là có…”

Dù sao cũng kết hôn, sinh con rồi.

Đỗ Lâm không thể đánh thức cậu, vì vậy quay sang Tô Hà, “Em còn muốn sống cuộc sống nghèo khổ như vậy ư?”

Tô Hà không trả lời mà chỉ đứng bên cạnh con trai, ý rất rõ.

“Được, được…” Đỗ Lâm tức run người, “Hay quá nhỉ, hai kẻ vô ơn chúng mày…”

Bỗng nhiên ông ta lên tone giọng, quát: “Cút ra ngoài cho tao!”

Đỗ Vân Đình không cút mà còn bật cười.

Kẻ vô ơn?

Cậu nhìn ông cha tiện nghi, nói: “Đỗ tiên sinh, nể tình ông đã bỏ tiền nuôi tôi lớn, tôi không muốn nói khó nghe… Nhưng đối với tôi, ông cũng không có ơn nghĩa gì.”

“Muốn nuôi thiên nga mà lại không muốn quà tặng kèm, chuyện này không dễ như ông nghĩ. Ông muốn nuôi tôi thành đồ vô dụng, con của ông suốt ngày ức hϊếp tôi, vừa kêu gọi mọi người chặn đánh tôi, vừa là đầu sỏ xúc phạm tôi trong trường, ông phớt lờ như kẻ mù… Sao nào, ông nghĩ tôi cũng mù à? Nếu không phải vì ông bỏ tiền, thì tôi đã đưa con ông vào cục cảnh sát từ lâu rồi, ông tin không?”

Cả người Đỗ Lâm run rẩy, hét lên: “Nói linh tinh! Mày nói linh tinh!”

“Tiếc quá,” Ánh mắt Đỗ Vân Đình dâng lên chút thương hại, “Mặc dù ông nói tôi không cần chăm chỉ học tập, nhưng Đỗ Vân Phong vẫn không thông minh bằng tôi.”

Lời này đâm thẳng vào chỗ đau của Đỗ Lâm. Đương nhiên ông ta biết Đỗ Vân Đình có thiên phú từ nhỏ, đã gặp qua là sẽ không quên, khả năng suy luận logic cũng rất mạnh, thậm chí rất có năng lực học hỏi trên lĩnh vực tài chính. Đỗ Vân Phong lại hoàn toàn khác biệt, dù đã ra nước ngoài mạ một lớp vàng, nhưng bên trong vẫn là một vị bồ tát bằng bùn, nếu thực sự xuống sông, tự bảo vệ mình còn khó nữa là.

Sao ông ta có thể để con riêng thắng con ruột được? Đương nhiên phải chèn ép.

Ông ta cứ tưởng mình đã thành công biến Đỗ Vân Đình thành kẻ vô dụng, dù thế nào cũng không ngờ thế mà cậu còn có bản lĩnh bám vào Đại Phật Cố Lê!

Đỗ Vân Đình không ở lại nói chuyện tào lao với ông ta. Cậu nhìn ra cửa, thoáng thấy bóng Cố tiên sinh từ xa, hiển nhiên là đang chờ cậu vui đùa. Trong lòng Đỗ Vân Đình bình tĩnh, định thần lại nói với Tô Hà: “Đi thôi, mẹ.”

Tô Hà nhẹ nhàng nở nụ cười, vén tóc bên tai.

“Ừm,” bà nói, “Đi thôi.”

Bọn họ cùng nhau bước ra xe ngoài cửa, không ai ngoái đầu lại.

Nửa tháng sau, Tô Hà hoàn tất thủ tục ly hôn với Đỗ Lâm. Đỗ Lâm cũng không muốn, nhưng ông ta sĩ diện, với lại chẳng còn mặt mũi cầu xin người ta ở lại, nên đành phải bóp mũi ký tên lên đơn ly hôn.

Nào xe, nhà, châu báu, Tô Hà đều không lấy. Bà ra đi tay không, như năm đó bà bước vào với hai bàn tay trắng.

Vốn dĩ Đỗ Vân Đình muốn để mẹ ở cùng với mình, nhưng Tô Hà từ chối, nói là hiếm khi ra nước ngoài nên muốn định cư ở nước ngoài.

Bà nói tên quốc gia, “Mẹ và cha con vẫn luôn muốn mua nhà ở đó.”

Đỗ Vân Đình không ngăn được bà, đành phải để bà đi. Cũng may Tô Hà còn trẻ, sức khỏe vẫn tốt, bà đẹp như vậy, biết đâu ra nước ngoài còn có thể gặp được người thứ hai thật lòng yêu thương mình.

Đêm trước khi đi, Tô Hà hỏi cậu: “Con có trách mẹ không?”

Đỗ Vân Đình lắc đầu.

Tô Hà nói: “Mẹ cũng không phải là một người mẹ tốt.”

Đỗ Vân Đình cười, nói: “Nhưng mẹ đã cố gắng hết sức để cho con những gì tốt nhất.”

Mỗi người mỗi khác, bối cảnh gia đình, kinh nghiệm trưởng thành… Những yếu tố này quyết định rất nhiều. Tính tình của Tô Hà được định sẵn khiến bà không thể trở thành một người mẹ có thể gánh cả thế giới, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm mẹ phải mạnh mẽ đúng là một lời nói bậy.

Mẹ cũng là người, có con rồi không có nghĩa là trở nên phi thường.

Tô Hà còn nói: “Hắn đối xử với con rất tốt.”

Đỗ Túng Túng gật đầu, “Đúng, rất tốt.”

Tô Hà bảo: “Thực ra mẹ đã mơ thấy hắn trong giấc mơ có xe tải chở cát… Mẹ thấy hắn khóc.”

Bà đang nói đến Cố Lê, phải biết là người này từ trước đến nay luôn mang khuôn mặt cứng ngắc như tượng, lòng dạ sắt đá, không bao giờ khóc, càng không hề cười. Không tình cảm không du͙© vọиɠ như Đức Phật.

Nhưng trong mơ, bà lại thấy người lạ này rơi nước mắt vì con trai mình.

Giấc mơ không đáng tin, nhưng không biết vì sao Tô Hà lại rất sẵn sàng tin vào điều này. Vì vậy bà không muốn ngăn cản, chỉ nói: “Đời người không gặp được bao nhiêu người như vậy đâu.”

Đỗ Vân Đình nói: “Biết đâu mẹ có thể gặp người thứ hai thì sao?”

Tô Hà mỉm cười, cười để lộ lúm đồng tiền như một cô gái.

“Có thế cũng không phải người ấy.”

Như một cơn gió xuân thoảng qua trong đời, độc nhất vô nhị.

Ngày hôm sau bà lên máy bay, Đỗ Vân Đình tiễn bà đi. Đi theo bà còn có mấy người giúp việc đáng tin cậy.

Đỗ Vân Đình biết nhất định bà ở bên kia sẽ sống tốt thôi, dù sao thì bà cũng có một chàng rể tốt.

Chàng rể tốt vạn năng.

Vài ngày sau, Cố tiên sinh bất ngờ nói muốn tặng cho cậu một món quà.

Đỗ Túng Túng rất tò mò, không biết anh sẽ tặng gì. Chờ đến khi một đám người ủ rũ cúi đầu đứng trước mặt, cậu mới nhận ra đây là nhóm con nhà giàu lúc trước bắt nạt cậu, trong đó còn có tên béo năm xưa tìm cậu gây chuyện khắp nơi trong nhà tập thể.

Đỗ Túng Túng: “…?”

Đỗ Túng Túng hơi sợ, ngoảnh lại hỏi người đàn ông: “… Cố tiên sinh, anh định buôn người à?”

Cậu lo lắng, “Mặt hàng này không bán được bao nhiêu tiền đâu…”

Mặt mày lũ con nhà giàu vừa đỏ vừa xanh, trong lòng run sợ nhìn người đàn ông kia. Cố Lê nói: “Nói với cha mẹ họ rồi.”

Anh trút giận cho bé ngoan nhà mình là chuyện đương nhiên, trực tiếp cho người tới nhà mời luôn, bây giờ nhà họ Cố như mặt trời ban trưa, có thân phận này, không ai dám ngăn cản. Cha mẹ bọn chúng không phải không biết con mình từng ức hϊếp Đỗ Vân Đình, ai cũng sợ hãi, ngặt nỗi lại không thể ngăn cản, chỉ có thể tươi cười mong Cố Lê người lớn đừng chấp vặt với trẻ con.

Cố Lê không trả lời, dẫn hết bọn họ đến cho Đỗ Vân Đình xả giận.

Đã nhiều năm như vậy, thật ra Đỗ Vân Đình không còn tức giận nữa.

Cậu đảo mắt, nói: “Vậy thì chơi một trò chơi đi.”

Tinh thần ủ rũ của lũ con nhà giàu khẽ run lên.

Đỗ Vân Đình nheo mắt, bổ sung đầy đủ quy tắc trò chơi, “Các cậu chạy, tôi bắt. Bắt được thì bị đánh.”

“…”

Á Đm, đây mà là trò chơi á, đây chẳng phải trò mèo hồi xưa bọn họ đã chơi sao?

“Sao thế, vẫn ngại chưa đủ à?” Đỗ Vân Đình nói, “Hay là dội nước lạnh, nhốt trong toilet?”

Nhóm con nhà giàu vội vàng lắc đầu, “Không… Đủ rồi đủ rồi.”

Bọn họ nghĩ, dù sao Đỗ Vân Đình cũng không đánh thật.

Nếu trên người bọn họ có vết thương, dù có là Cố Lê, thì sau này cũng khó tránh bị mấy nhà kéo nhau đi hỏi tội.

… Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, Đỗ Vân Đình đã đổi hết số điểm tích lũy còn lại thành thẻ trị liệu cấp tốc và thẻ sức lớn vô cùng, để có thể vui sướиɠ đã đời…

Chờ đến khi bọn họ được nếm trải thanh danh King Kong của Đỗ Vân Đình, có hối hận cũng đã muộn rồi.

Đỗ Vân Đình không có gì tiếc nuối. Cậu và Cố tiên sinh lại nuôi hai con thỏ. Cố tiên sinh nói, nếu cậu muốn thì bọn họ còn có thể đi du lịch sang thế giới khác.

Cậu thấy cuộc đời mình đã thỏa mãn rồi. Nhưng Cố tiên sinh vẫn cứ hỏi: “Còn nguyện vọng gì không?”

7777: […]

Sếp thật sự bị yêu tinh nhỏ Đỗ Túng Túng mê hoặc tâm trí rồi.

Đỗ Túng Túng nghĩ một lát, chợt cười hehe, “Còn muốn một thứ.”

[…]

Chẳng hiểu sao, kho số liệu của 7777 bỗng nhiên phát run…

Hai mắt Đỗ Vân Đình sáng lên, vừa cẩn thận vừa ước ao nói: “Em vẫn muốn để 28 làm con em…”

7777: [!]

Nó nhìn Cố tiên sinh… Đệt, xác nhận bằng mắt, đúng là hệ thống yêu chiều không giới hạn!

Quả nhiên, Cố tiên sinh trầm tư một lát, “Vậy…”

Anh ra mệnh lệnh mới cho 7777.

“Cậu chính là con của em ấy.”

7777: […]

Túng Túng cười hahaha, hả hê nói: [Mau lên 28, gọi cha đi! Con gọi một tiếng, cha sẽ vượt sân ga mua quýt cho con!]

7777: […]

7777 vừa suy sụp vừa bất lực nghĩ thầm, muốn tìm người thu phục yêu nghiệt Đỗ Túng Túng …

Người có thể thu phục yêu nghiệt ừ một tiếng, “Gọi tiếng nữa đi. Cũng phải gọi tôi là cha.”

7777: […A! Aaaaaa!]

Những người này là ai!!!

Đỗ Vân Đình càng cười vui vẻ hơn. Cậu cười cong mắt, tựa vào người Cố tiên sinh. Người đàn ông ôm lấy cậu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Cậu đã từng nghĩ, liều sống liều chết hôn anh là quyết định sai lầm nhất của mình.

Nhưng giờ nhìn lại, đó lại là quyết định chính xác nhất.

Nếu nói về những thứ đã học được trong mấy năm qua, Đỗ Túng Túng cho rằng, điều quan trọng nhất là không được sợ hãi.

Bỏ chữ này đi, làm theo trái tim mình…

Trái tim dĩ nhiên phải hướng về nơi đầy vinh quang.

____________