Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 8: Liên Hoàn Đoạt Mệnh (3)

"Đầu anh hỏng rồi?"

"Cùng Cố pháp y ở bên nhau, rất khó để không hư hỏng."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì cậu đáng yêu."

"Tôi không thích cái từ đáng yêu này."

"Vậy cậu thích cái gì?" lời Mặc Lâm nếu là dùng để tán tỉnh nữ sinh còn có thể, nhưng ngồi phía sau chính là Cố Nguyên, chỉ nghe thấy cậu nói bốn chữ: "Thích anh câm miệng."

Mặc Lâm nói thầm trong bụng: Còn rất thích tranh cãi.

Chúa tể im lặng, vị vua ít nói, anh hùng kiệm lời, huyền thoại kết thúc cuộc nói chuyện - Cố Nguyên, lực sát thương vẫn rất cường hãn.

Mặc Lâm bỗng nhiên nghiêm chỉnh lại nói: "Cậu cảm thấy hung thủ làm thế nào vào nhà?"

"Từ cửa vào."

Nhà người chết ở tầng 18, không có khả năng trèo từ ngoài vào, vậy chỉ có thể là từ cửa đi vào.

"Cửa tiểu khu cùng thang máy đều có camera, chỉ cần hắn theo con đường chính quy này vào, camera nhất định có thể chụp được hắn."

Nhắc đến án tử, Cố Nguyên cũng nói nhiều lên.

"Hồ sơ từ thành phố Liên Trì, cậu còn chưa xem xong phải không?" Mặc Lâm một bên nói, một bên đánh tay lái 180°.

"Chưa xong."

"Những vụ án trước, camera đều bị phá hư, vụ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ dùng biện pháp tương đồng." Dòng xe cộ đến bên trong sở thì dừng, Mặc Lâm kéo tay nắm cửa: "Chúng ta tới rồi."

Trong phòng hội nghị ngồi đầy người, cùng một loạt phóng viên đang đứng.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, cảnh sát bắt đầu trình bày toàn bộ quá trình vụ án.

Mặc Lâm nói cho Cố Nguyên: "Vì tránh cho án mạng lại lần nữa phát sinh, lần này yêu cầu mượn dùng truyền thông tuyên truyền, giáo sư mầm non cùng hộ sĩ hiện tại bị xếp vào đám người có nguy cơ cao......"

Hội nghị sau khi kết thúc, sắc mặt mỗi người đều không quá tốt.

Phát hiện thi thể chính là người thân của nạn nhân, hiện tại đang ở trong phòng thẩm vấn làm ghi chép, Lý Mông đứng ở ngoài bức tường kính, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn hủy bỏ vé xe về quê: "Tôi thấy hung thủ rõ ràng là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta, thủ pháp phạm tội lặp lại trò cũ, nếu lại không bắt được hắn, mặt mũi chúng ta không biết phải giấu đi đâu?"

Vừa lúc Tiêu Trạch từ trong văn phòng buowdc ra, nhìn thấy một màn này: "Còn có thời gian oán giận, việc của cậu làm xong chưa?"

Lý Mông mặt xám mày tro trở lại vị trí của mình, bắt đầu điều tra tài khoản xã giao của tiếp viên hàng không Viên Tuệ.

"Thầy Mặc, cùng tôi đi xem một chút." Tiêu Trạch gọi đi Mặc Lâm.

Phòng thí nghiệm bên kia đưa tới tin tức: Trong âm đ*o người chết phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong máu có liều lượng thuốc ngủ trí mạng, mặt khác, mặt trên khối sáp có viết: Đầu đêm.

"Quả nhiên cùng án mạng ở Liên Trì giống nhau như đúc!"

Nhưng khác với vụ án trước hung thủ không có lưu lại DNA, tất cả mọi người cho rằng lần này cũng sẽ là như thế, nhưng không nghĩ tới lại có phát hiện mới.

Việc này làm cho tất cả mọi người hưng phấn lên.

Thi thể tiếp viên hàng không nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng, vải bố trắng che đậy dung nhan người chết, rất khó tưởng tượng, ngày hôm qua cô ấy vừa mới từ sân bay trở về, muốn tắm nước ấm rồi đánh mộy giấc ngủ say, mà ngày hôm sau thứ nghênh đón cô là tử vong.

Cố Nguyên bắt đầu chuẩn bị giải phẫu thi thể, hắn thuần thục cắt làn da người chết, cơ bắp cùng màng gân, dùng dao phẫu thuật cắt xương sụn xương sườn, kéo tới xương ngực, lấy ra tim cùng phổi.

Đáy phổi có lượng lớn vật chất màu đỏ sậm.

"Đây là do hút thuốc làm nám đi?" cảnh sát chụp ảnh hỏi.

"Đây là do phổi tích tụ thi đốm, anh suy nghĩ nhiều." Cố Nguyên trả lời thực lạnh nhạt, làm không khí vốn đã nghiêm túc trở nên càng thêm nghiêm túc.

Bởi vì vụ án này đã được truyền thông cùng lãnh đạo chú ý, không cho phép xuất hiện bất cú sai lầm nào, Cố Nguyên giải phẫu rất cẩn thận.

Mở ra khoang bụng người chết, trong trực tràng không có được mấy thứ, nhìn ra được người chết lúc còn sống ăn không có bao nhiêu cơm, toàn bộ dạ dày co rút lại rất nhỏ.

Cố Nguyên cắt dạ dày ra, bên trong rỗng tuếch, hắn lấy một ít dịch dạ dày cùng mô dạ dày đưa đi kiểm tra.

Bởi vì người chết dùng quá liều thuốc ngủ mà bỏ mình, mà thuốc ngủ cần thiết dựa vào gan phát tán, bởi vậy giải phẫu gan đặc biệt quan trọng, Cố Nguyên đem toàn bộ lá gan cắt xuống, một lát nữa đưa đến phòng thí nghiệm xét nghiệm.

Bởi vì trong người chết âm đ*o phát hiện DNA đàn ông, Cố Nguyên dùng dụng mở âm đ*o ra, cẩn thận kiểm tra qua một lần, môi âm đ*o có dấu vết bị vật cứng cắt qua, theo lý mà nói miệng vết thương chung quanh sẽ xuất hiện sưng đỏ, thậm chí xuất huyết, nhưng là miệng vết thương này không có, nhìn qua như là được tạo thành sau khi chết.

"Chụp ảnh."

Cố Nguyên bắt lấy đèn chiếu rọi vào miệng vết thương, để người phía sau có thể chụp càng rõ ràng.

Cậu cắt xuống hai môi âm đ*o, thật cẩn thận bỏ vào bình chứa.

Làm xong này hết thảy, Cố Nguyên đắp vải bố trắng lên thi thể, đẩy vào phòng đông lạnh.

Sau khi đưa đến phòng xét nghiệm, Cố Nguyên đứng ở bồn rửa tay rửa rất nhiều lần, sau đó nghiêm túc ghi lại báo cáo kiểm thi. Sau đó mang cặp sách trở về nhà.

Lần này Tiêu Trạch không có quản cậu, tùy ý cậu đi.

Hắn phát hiện pháp y mới tới này mỗi lần giải phẫu xong thi thể đều phải về nhà tắm rửa một cái mới có thể trở lại tiếp tục công tác, loại yêu cầu này hắn vẫn có thể tiếp thu.

*

Vụ án có thêm một bước tiến, cảnh sát tập trung đối chiếu DNA với những vụ án cũ, không phát hiện DNA tương thích, trong ngày xảy ra án mạng, camera chung cư bị người phá hủy, không có biện pháp tìm được hành tung của hung thủ.

Trong khi việc điều tra đang đi vào ngõ cụt, Lý Mông đang điều tra các ứng dụng xã hội của người chết có phát hiện mới.

"Trước ngày nạn nhân bị sát hại đã ở một shop hàng xa xỉ secondhand online mua vài món đồ, lúc người chết bàn bạc cùng seller đã nói ra mình là tiếp viên hàng không, chiếc túi xách đen cổ đã mua cũng nhìn tương tự chiếc túi xuất hiện tại hiện trường!"

"Đem ảnh chụp ra đối chiêys!" Tiêu Trạch lập tức lên tinh thần rất nhiều.

Sự thật chứng minh, hai chiếc túi này đúng là cùng một cái, hoa văn bạc trên viền kim loại cũng giống nhau.

Căn cứ theo manh mối này, cảnh sát lập tức triển khai bắt giữ.

Bởi vì trang web dùng IP tên thật, cho nên không khó tìm đến địa chỉ của seller.

Seller ở trong một khu trọ vùng ngoại thành, phụ cận trị an không phải thực tốt, tiểu khu cũng đã cũ nát, cảnh sát đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ giơ súng lên, họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tiêu Trạch gõ cửa vài tiếng, đem lỗ tai dán lên cửa sắt nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng dội nước từ WC.

Ngay sau đó cửa bị mở ra, là một người phụ nữ đầu tóc bù xù.

Nữ nhân vẻ mặt uể oải ỉu xìu, sắc mặt vàng như nến, xương gò má nhô ra, không thể coi là đẹp, người cao khoảng 165cm, có chút béo.

"Có việc?" Người phụ nữ kéo ra một khe cửa, trong khe cửa treo một dây xích sắt phòng trộm.

Cảnh sát hai bên đều giấu mình phía sau cửa, bởi vậy người phụ nữ chỉ nhìn thấy Tiêu Trạch.

"Tôi là nhân viên đến kiểm tra ống khí ga." Tiêu Trạch lấy ra chứng minh đã chuẩn bị trước: "Tôi có thể vào không?"

"Ờ, vào đi!"

Cô ta kéo cửa ra, ngay sau đó liền thấy phía sau là đông đảo cảnh sát đang cầm súng, cô lui một bước, thoạt nhìn thực kinh ngạc: "Các người làm gì vậy?"

Một đám cảnh sát xâm nhập vào trong, tra xét toàn bộ căn phòng, trong phòng ngoài người phụ nữ này, không còn ai nữa.

"Cô bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ mưu sát, xin theo chúng tôi đi một chuyến!"

"Cái gì mưu sát, tôi không có gϊếŧ người! Các người buông tôi ra!"

Người phụ nữ bị mang về phòng thẩm vấn, nhìn qua một bộ dáng không biết gì: "Cái gì mưu sát, tôi như thế nào cùng án mưu sát có quan hệ, các người có nhầm lẫn gì không, tôi bị oan......"

Trong phòng thẩm vấn, âm thanh nữ nhân gào thét cực kì chói tai, cơ hồ xuyên thấu qua lớp kính cách âm.

"Cô ta khoẻ thật đấy, so với nam nhân nhìn còn cường tráng hơn!" Lý Mông cảm khái.

Hai mươi phút trôi qua, người phụ nữ chỉ khai tên họ cùng thông tin chứng thực thân phận, đối với các vấn đề khác, đều một mực kháng, thẳng đến khi Tiêu Trạch đem ảnh chụp chiếc túi xách cùng chứng cứ đưa ra trước mặt, cô mới rốt cuộc dừng kêu oan.

Trương Hải Diễm bình tĩnh nhìn thật lâu, mới buồn bã nói: "Tôi biết rồi, vì khácho nữ này đã chết, cho nên các người hoài nghi tôi?"

"Cô dùng cách nào đưa túi tới nhà cổ?"

"Cảnh sát các người phá án như vậy sao? Đã thời đại nào rồi, chẳng lẽ không biết có dịch vụ giao hàng tận nhà? Tôi bán cái túi cho cổ, nhưng tôi không đi đến nhà cổ, tôi trả nhân viên giao hàng 50 tệ để đưa đi, các người muốn bắt cũng là bắt tên nhân viên kia!"

Trương Hải Diễm lấy ra di động, tìm được đơn đặt hàng buổi sáng: "Chính là người này, có thể thả tôi đi chưa?"

"Hiềm nghi của cô vẫn còn, chưa thể đi."

Tiêu Trạch ra khỏi phòng thẩm vấn, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Cô ta ầm ĩ thật đấy, Lý Mông, cậu đi vào phối hợp Tiểu Vương ghi chép, tôi dẫn người đi bắt nhân viên giao hàng này."

Mặc Lâm vừa mới họp xong video hội nghị, từ văn phòng Tiêu Trạch đi ra vừa lúc thấy Cố Nguyên từ cửa đi vào.

Hắn đổi đi một thân cảnh phục, mặc áo sowmi trắng cùng áo khoác lông, quần hưu nhàn màu vàng nhạt, tóc mềm như bông loà xoà ở trên trán, thoạt nhìn giống như một chú dê con.

Cố Nguyên sau khi biết tiến triển vụ án từ đồng nghiệp, đi đến trước cửa kính phòng thẩm vấn, nghiêm túc quan sát biểu tình trên mặt người phụ nữ nữ.

Không biết từ khi nào, bên người nhiều thêm một người.

"Cố pháp y có phát hiện gì mới sao?"

"Có."

"Nga? Nói nghe một chút đi." Mặc Lâm đối với Cố Nguyên luôn tràn đầy hiếu kỳ.

"Người chết sinh thời không có bị xâm hại, có người bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào âm đ*o cô ấy, công cụ hẳn là ống nhỏ mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ."

Cố Nguyên lấy ra di động, mở ra báo cáo mới nhất của phòng thí nghiệm. Trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn có hỗn hợp chút ít niacinamide cùng salicylic acid, chúbg đều là thành phần của sản phẩm bảo dưỡng da.

"Hơn nữa vách âm đ*o của người chết cũng không có dấu vết có xát, cho nên hung thủ bị giá họa."

Mặc Lâm cách áo lông kéo cánh tay Cố Nguyên: "Đi thôi, chúng ta đến nhà cô ấy tìm xem."

"Anh buông tay trước." Cố Nguyên - chú dê con quật cường.

Mặc Lâm thực tự nhiên buông ra, đút tay vào túi quần: "Xin lỗi."

Ngay sau đó hắn lại cười một chút, rõ ràng xán lạn hơn so trước vài lần.

Cố Nguyên hoài nghi hắn cố ý.

Hai người một trước một sau lên xe, lần này thật ra thực ăn ý, dọc theo đường đi cũng không có phát sinh cái gì tranh cãi, mà căn bản là bởi Mặc Lâm không nói gì.